Ở trong một căn phòng chiêu binh, Lưu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, nhìn cái đầu đã tối đi kia, trong lòng rất mê mang.
Tới thành phố này đã ba ngày rồi, nhưng công việc chiêu binh còn chưa
mau chóng kết thúc, thật ra thì đi công tác ở đây cũng có thể thả lỏng
tâm trạng, dù sao anh đã lâu chưa buông lỏng rồi. Ở trong thành phố này, có rất nhiều phương thức thả lỏng, nhưng anh lại lựa chọn phương thức
làm việc.
Trước kia ở cơ tầng, quản nhiều lính, chuyện vụn vặt cũng một đống lớn,
nhưng vẫn tương đối đơn điệu, sau đó được quân khu cũ điều về, tiến vào
đoàn cơ quan, nên nói đây là may mắn hay không nhỉ? Nhưng tiến vào quân
khu, cũng không tốt hơn cơ tầng, bởi vì công sự đặc biệt nhiều. Tựa như
lần chiêu binh này, theo lý thuyết không cần phòng chính trị của họ ra
mắt, kết quả bởi vì những cán sự khác trong đoàn đều bận, cho nên Phó Xử Trưởng là anh phải tự mình ra mặt.
Sống hơn 30 năm, không phải chưa được ai giới thiệu xem mắt, nhưng chân
chính thích hợp không nhiều lắm, các chiến hữu trong đoàn luôn nói: “Lưu Vũ, anh còn muốn loại nào? Quá soi mói, có phải trong lòng có ai rồi
không?”
Lưu Vũ lại phản bác: “Nói bậy, cái gì trong lòng có ai, tôi làm gì có tinh lực để yêu đương chứ.”
Lúc thi tốt nghiệp trung học Lưu Vũ không có lựa chọn trường quân đội,
lúc ấy đã thi đậu đại học trọng điểm Chiết Giang, hơn nữa thành tích
ngay lúc đó lại là số một số hai, tất cả mọi người cho rằng tương lai
anh sẽ làm lớn ở trong xã hội, nhưng ai cũng không ngờ, anh lại lựa chọn môn quốc phòng, tiếp đó lại lên nghiên cứu sinh, lúc tốt nghiệp, thì
lựa chọn đến quân khu bộ binh ở thành phố X. Lúc đó điều kiện không tốt
lắm, không được tăng tiền lương giống bây giờ, cuối cùng làm việc ở quân khu vài năm, anh đột nhiên muốn thi bác sĩ. Đúng, bạn muốn có một tương lai tốt ở quân khu, nếu không có trình độ học vấn cao thì không được,
cho nên anh mới chọn thi bác sĩ, anh rất thuận lợi vào quốc phòng bách
khoa, trở thành một bác sĩ chỉ huy chuyên nghiệp. Sau khi tốt nghiệp,
anh đến quân khu ở một thành phố khác hơn một năm, kết quả năm thứ ba
lại bị quân khu cũ gọi về làm việc ở phòng chính trị.
Ở trong quân khu, không có gì không được, thứ không tốt duy nhất, chính
là tìm đối tượng khó khăn, trong quân khu trừ lính vẫn là lính, phụ nữ
đều là chị dâu hoặc bạn gái của các chiến sĩ, phụ nữ chân chính độc thân nào có mấy ai? Cho nên làm trễ chuyện lớn cả đời, không phải là vấn đề
của một người, đây là vấn đề nghiêm trọng của cả quân khu.
Cứ thế đã hơn một năm, các chiến hữu ở tuổi anh, phần lớn cũng đã kết
hôn, có người có con biết đi biết chạy, duy chỉ có anh vẫn độc thân.
Không phải chưa từng yêu, lúc học đại học, cũng từng yêu một lần, nhưng
sau đó anh tham gia quân khu nên dần dần chia tay rồi. Cũng không phải
chưa từng xem mắt, nhưng lại chưa gặp ai thật sự hợp mắt. Bây giờ phụ nữ có rất nhiều người ham lợi, rất thực tế rất vật chất, không phải muốn
xe chính là muốn nhà, thật vất vả mới có một người không thực tế, nhưng
lại rất yểu điệu, anh không thích vẻ mềm yếu đó, cũng có bạn học giới
thiệu cho anh, nhưng người anh thấy được thì lại không nhìn trúng anh,
cho nên chuyện lớn cả đời mới chậm trễ đến giờ.
Rốt cuộc vào ngày anh đi chiêu binh, chị dâu Chu nhà đoàn trưởng gọi
điện thoại tới nói cho anh biết, sẽ giới thiệu một cô gái đặc sắc cho
anh: “Tiểu Lưu à, tiểu Nhan là một cô gái tốt, cậu mà bỏ lỡ thì chắc
chắn sẽ hối hận. Cậu trước đừng gấp gáp phản đối, tiếp xúc rồi hãy nói.” Chị Chu ở bên kia thật giống như Vương bà buôn dưa[1], nhất quyết phải
thuyết phục được Lưu Vũ.
Lưu Vũ lại nói: “Chị dâu, hiện tại em đang bận chiêu tân binh, không có
nhiều thời gian yêu đương, hay là chờ em về rồi liên lạc sau?”
Về chuyện này, anh cũng không gấp gáp, bây giờ anh đang ở bên ngoài
chiêu binh, dù thật coi trọng thì thế nào, rồi anh cũng sẽ về quân khu
từ nửa tháng đến hơn một tháng, chỉ dựa vào điện thoại liên lạc, làm sao mà được?
Chỉ điện thoại liên lạc, có thể sinh ra tình cảm gì? Tình yêu qua điện
thoại, không thể phong phú như gặp mặt, cho nên anh cảm thấy chờ về rồi
liên lạc lại cũng không muộn, dù sao hiện tại công việc của anh quá
nhiều. Lần này nếu như không chiêu được lính có trình độ học vấn cao,
anh trở về chắc chắn sẽ bị đoàn trưởng phê bình, nhiệm vụ lần này rất là quan trọng, anh không thể qua loa.
“Tiểu Lưu à, chị đã liên lạc với cô ấy, cô ấy nói muốn qua lại thử xem,
em cũng đừng lạnh lùng với con gái người ta.” Chị Chu lại bắt đầu nói.
“Chị dâu, em thật sự không có tinh lực tìm người yêu, chờ em về có được
hay không?” Lưu Vũ vừa vội vàng đánh tài liệu vào máy vi tính, vừa kẹp
điện thoại di động vào bên tai nói.
“Không được, vấn đề cá nhân của cậu chưa giải quyết, đừng hòng chậm trễ. Trong đoàn của cậu còn mấy người bằng tuổi cậu mà chưa lập gia đình
chứ? Vấn đề cá nhân của cậu là đốm lửa trong lòng đoàn trưởng, anh ấy
vẫn càu nhàu bảo tôi tìm một cô gái đặc sắc cho cậu. Lần này cậu nhất
định phải liên lạc.” Chị Chu thật là một người nôn nóng.
“Chị dâu, em đồng ý liên lạc, nhưng đợi em hoàn thành công việc trong
tay rồi hãy nói.” Anh vừa nghe, vừa đang nhìn chằm chằm máy vi tính,
trong lòng vẫn nghĩ chuyện chiêu binh.
“Vậy không được, hôm nay cậu phải gọi điện thoại cho cô ấy, thời gian
không thể kéo qua buổi trưa hôm nay, nếu không cậu đừng tới gặp tôi
nữa.” Chị Chu nói xong liền cúp điện thoại cái cạch
“Chị dâu, em. . . . .” Lưu Vũ còn muốn nói gì, nhưng điện thoại bên kia
truyền đã “Tút tút tút”, anh lắc đầu thở dài, lại bắt đầu làm việc.
Vừa mới để điện thoại xuống, điện thoại di động lại vang lên, bấm nghe,
vẫn là chị Chu: “Đúng rồi, tôi đã gửi hình tiểu Nhan qua tin nhắn cho
cậu, cậu xem hình lại nói, chị dâu sẽ không khiến cậu thất vọng, Tiểu
Nhan là mỹ nhân khó được.”
“Không cần đâu chị dâu, đợi em về rồi hãy cho xem hình, hiện tại em rất
là bận, không có. . . . . .” Còn chưa nói hết, chị Chu bên kia lại cúp.
Chị Chu luôn hùng hùng hổ hổ, tính tình vội vàng, nhưng anh không hề
biết chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên dù chị Chu hơn Từ Nhan
mười tuổi, lại có thể trở thành bạn bè tốt không gì giấu nhau, bởi vì
tính tình tương tự.
Nhìn cái điện thoại lặng yên, Lưu Vũ kinh ngạc trong phúc chốc, tiếp đó
hết cách nở nụ cười, lại bắt đầu bắt tay vào chuyện tân binh. Thành phố
anh đang chiêu binh nằm ở ven biển, đời sống vật chất ở thành phố này
này khá cao, muốn cho thanh niên ra ngoài làm lính, thật đúng là không
phải một chuyện dễ dàng. Anh là nhân viên làm công tác chính trị, trước
kia lại có kinh nghiệm cầm binh ở cơ tầng, cho nên cũng khá hiểu tâm sự
của họ, đây cũng là nguyên nhân tại sao lần này trong đoàn cho anh đi
chiêu binh.
Lúc anh lên xe lửa, đoàn trưởng còn nắm tay của anh nói: “Tiểu Lưu à,
nhiệm vụ của cậu lần này rất quan trọng, năm trước đưa đến đều là mấy
người lính không có văn hóa, lần này cậu phải chiêu về cho tôi một số
người có trình độ cao mới được.”
“Yên tâm đi đoàn trưởng, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định giúp đoàn tìm lính có trình độ học vấn cao.” Lúc ấy anh đã bảo đảm như
vậy.
Đúng, nhiệm vụ lần này của anh rất nặng, đoàn bộ đã ra lệnh, không thể
chiêu về mấy người lính như trước, phải nghĩ cho tương lai của đoàn sau
này, cho nên lần này cần phải chiêu người có trình độ học vấn cao, nhưng người chân chính có trình độ học vấn cao thì sẽ không đi bộ đội, vì
người ta có trình độ học vấn, tốt nghiệp có thể có không gian phát triển tốt hơn, sao có đi bộ đội chịu khổ?
Anh mới vừa đến thành phố này, thì trước tiên không tiến hành quan sát
thành phố giống những cán bộ khác, mà là vội vã tiến hành tất cả công
việc điều tra, rất nhanh đã có một số danh sách, sau đó tiến hành nghiên cứu, tự tay đưa từng dữ liệu vào máy vi tính, rồi lại tiếng hành nói
chuyện riêng với từng người trong danh sách, chỉ hy vọng bọn sinh viên
có thể gia nhập vào trong đội ngũ vinh quang thần thánh này.
Mà chị Chu lại gọi điện tới ngay lúc này, sau khi ra lệnh cho anh thì biến mất.
Lưu Vũ cũng không để chuyện này trong lòng, xem mắt thì anh sẽ xem,
nhưng thà thiếu chớ lạm, đây là quy tắc sống của anh, cũng là nguyên tắc tình yêu của anh.
Đang đánh tên, thì tin nhắn điện thoại di động vang lên, thấy có một tin nhắn, anh liền không yên lòng mở ra, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm
màn ảnh máy vi tính, tiếp tục nghiên cứu những danh sách, trong khoảng
thời gian ngắn cũng quên mất vụ hình. Lần này anh tính toán đi thăm hỏi
một học sinh giỏi ưu tú ở đại học kia, tranh thủ tận lực khiến cậu ta
tham gia bộ đội.
Đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, lại là chị Chu, anh vừa bấm nghe liền nghe được âm thanh của chị: “Tiểu Lưu à, chị gửi hình cho cậu rồi, cậu xem chưa?”
“Thật xin lỗi, chị dâu, em bận việc, còn chưa xem đấy.” Lưu Vũ lộ vẻ áy
náy, mặc dù biết chị dâu nhất định sẽ nổi giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn
nói.
“Nói cho cậu biết Lưu Vũ, cậu có cần cơ hội xem mắt lần này nữa không,
có muốn gặp con gái người ta không? Không muốn thì sớm nói thẳng với
tôi, tôi không có thời gian lãng phí với cậu, cậu không cần người khác
cần, cả đội ngũ xếp hàng chờ đấy, cậu phải hiểu rõ ràng, đến lúc đó đừng nên hối hận.” Chị Chu nói chuyện dứt khoát, cậu mà không cần, thì tôi
sẽ tìm người khác.
“Đừng, chị dâu, em xem, em lập tức xem.” Lưu Vũ vội vàng nói.
Khi mới vừa vào đại học quốc phòng, huấn luyện viên nói với anh: “Chúng
ta làm lính, thì phải không được từ bỏ, mặc kệ là cơ hội nào, chỉ cần
cậu cảm thấy được, thì không thể bỏ qua, đây mới là quân nhân.”
Điều này cũng giống như tìm người yêu, mặc kệ đối tượng hẹn hò của mình
có để mắt hay không, tựa như chị Chu nói, cứ chung đụng trước xem, cảm
thấy không hài lòng có thể rút lui mà, nhưng chưa thử đã buông tha rồi,
thì thật là đáng tiếc. Cho nên, anh quyết định mặc kệ công việc bận cỡ
nào, cũng muốn thử qua lại xem sao.
Anh mở điện thoại di động ra, bấm xem hình của cô gái mà chị Chu vừa gửi tới, lúc đầu anh còn híp mắt, nhưng khi thấy tấm hình kia thì mắt của
anh từ từ mở to. . . . . .
~~~~~~~~~~~~~
[1] Vương bà buôn dưa: Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương
Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh
là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một người chuyên bán dưa của
người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung
Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng tự khen dưa của mình, xẻ
cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này
để chỉ những người tự khen mình theo một ý tốt, chứ không phải là khoe
khoang khoác lác