“Tiểu Nhan, chị giới thiệu cho em một sĩ quan nhé.” Lúc sáng sớm, Từ Nhan đột nhiên nghĩ tới những lời này.
Vào thời điểm mấu chốt này, cô lại càng cần loại giới thiệu này, mà chị Chu vừa đúng đóng vai nhân vật này.
Thật ra thì từ nửa tháng trước chị Chu đã giới thiệu với cô rồi. Chị Chu là một giáo viên dạy ngữ văn ở trường cấp 3 tại thành phố này, đồng
thời còn là vợ đồng chí, nghe nói chồng của chị ấy giữ chức đoàn trưởng ở quân khu nào đó. Cô cũng từng gặp chồng chị Chu, đoàn trưởng Cảnh đó
vóc dáng không cao, nhưng lưng hùm vai gấu, âm thanh rất lớn, là một
người đàn ông hào phóng, khi đó anh ta và chị Chu mang sách đến cho học
sinh học thêm. Bởi vì công việc của chị Chu có qua lại với thư viện, nên lâu ngày, cũng trở thành bạn tốt của Từ Nhan.
Chị Chu là một chị dây rất nhiệt tình, thấy Từ Nhan luôn cô đơn, thì
thỉnh thoảng tán gẫu chung chị Chu đều nói: “Tiểu Nhan à, em xinh đẹp
thế này, sao lại không có người theo đuổi? Có phải yêu cầu quá cao
không?”
Cô cũng thẳng thắn, không giấu giếm, cười ha hả: “Chị à, chị xem em ngày nào cũng bận rộn làm việc, làm sao có cơ hội quen biết trai đẹp chứ,
hay là chị giới thiệu cho em một người đi?”
Chị Chi nhìn cô, gật đầu một cái, rất nghiêm túc nói: “Ừ, em độc lập
kiên cường, quả thật thích hợp làm vợ đồng chí. Tiểu Nhan à, hay chị
giới thiệu cho em một sị quan nhé.”
Mỗi một lần, Từ Nhan đều cho rằng chị dâu đang nói đùa. Chỉ bởi vì anh
hiện là quân nhân, và tiểu Triệu đã từng là quân nhân, nên cô cũng có
hảo cảm với quân nhân. Trước kia cô từng nói với chị Chu mình thích quân nhân, cho nên mới khiến chị Chu nói ra lời muốn giới thiệu đó. Nhưng
chị Chu nói nhiều lần, lại chưa lần nào giới thiệu thành công, cho nên
Từ Nhan cũng chỉ xem đây là chủ đề tán gẫu.
Nhưng đột nhiên có một ngày, cũng chính là nửa tháng trước, chị Chu rất
nghiêm túc tìm cô, nói với cô: “Tiểu Nhan à, nghe người ta nói chỉ cần
tích đủ 100 đôi giày của bà mối, thì tốt hơn bất kỳ công đức nào, cho
nên bắt đầu từ bây giờ ta muốn làm mai mối để có giày bà mối.”
Chị Chu là người Quảng Đông, nghe nói người Quảng Đông đều rất tin thần
Phật, thấy vậy lời này không phải nói suông. Cô cho rằng chị Chu là giáo viên thì sẽ không tin những điều này, không ngờ chị ấy lại rất tin. Lúc ấy cô rất nhàm chán trả lời một câu: “Đây chẳng qua là mê tín, chị cũng tin?”
“Thà tin là có, không thể tin là không.” Chị Chu rất nghiêm túc nói d!Đ!L!q!đ
Lúc ấy Từ Nhan cũng không để chuyện này ở trong lòng, chị Chu nói như
vậy, cô chỉ xem người ta là nhất thời ham vui, cho nên không thấy quan
trọng, một lúc sau liền quên, đặc biệt là công việc bận rộn, càng thêm
ném vụ này ở sau ót.
Nhưng ngày hôm qua bị ông anh đâm kích, Từ Nhan liền gấp.
Thật ra thì cô cũng không phải ghét anh chàng kia, cô ngay cả mặt mũi
cũng chưa từng thấy mà, làm sao có thể ghét một người xa lạ, chỉ là bởi
vì cô nghe anh cả nói cha mẹ cũng hài lòng với anh chàng đó, cho nên cô
mới không thích.
“Bé àm chuyện anh cậu muốn làm, thì chắc chắn sẽ khiến Thạch Lưu đó tới
gặp cậu.” lời Đồng Diệp nói ngay lúc đó còn văng vẳng bên tai.
Đúng vậy, ông anh cái gì cũng nghiêm túc, chắc chắn không thể bởi vì mấy câu nói của cô mà bỏ qua bạn tốt của mình, bây giờ muốn ngăn chuyện
này, thì phải tìm đối tượng hẹn hò khác, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn đi đâu tìm đàn ông xem mắt đây? Trước kia cô từng nói với chị Chu,
đàn ông không thể quá thấp, bởi vì vóc dáng cô vốn là cao gầy, cô yêu
cầu vóc dáng của bên nam phải cao cỡ Từ Lỗi, cho nên nếu như đối phương
không tới 1m8, cô sẽ không gặp.
“Tiểu Nhan, chị Chu không phụ kỳ vọng, rốt cuộc đã xem xét được cho em
một sĩ quan ưu tú, chị biết rõ em có yêu cầu đối với chiều cao, chàng
trai này rất cao, đến 1m83. Cậu ta mới từ quân khu khác điều qua, nghe
nói từng đến quốc phòng bách khoa học bác sĩ, bây giờ đang làm việc dưới cấp của anh rể em.”
Quốc phòng bách khoa? Tại sao lại là trường học này? Ông anh không phải
cũng học trường này sao? Nghe nói đây là trường đào tạo quân nhân số một số hai, nhưng Từ Nhan thật không có bao nhiêu hứng thú với bách khoa
này.
“Tiểu Nhan em đừng vội, chị sẽ liên lạc với cậu ấy, gần đây cậu ấy đi
vùng khác, để chiêu tân binh mỗi năm một lần, để chị liên lạc với cậu ấy rồi nói với em.”
Chị Chu cúp điện thoại, liền không có tin tức nào nữa. Từ Nhan lúc đầu
còn rất mong đợi, sau đó cũng không mấy quan tâm nữa, chuyện này gấp
không được, làm sao có thể tìm được đối tượng hẹn hò trong vài ngày ngắn ngủn đây?
Bận rộn một lát, liền quên chuyện này.
Trong khoảng thời gian này Đồng Diệp cũng nóng bỏng với ông anh, còn bảo đảm với cô: “Mình nhất định sẽ tận lực kéo anh cậu, không để Thạch Lưu
đó tới gặp cậu, cậu cũng phải ráng nhanh lên đi, mình chỉ có thể giúp
cậu đến đây thôi, phía sau cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu tự nỗ lực.”
Mặc cho số phận, Từ Nhan đột nhiên nghĩ đến cái từ này.
Đúng, bây giờ cô cảm thấy, không thể không nghe mệnh trời, hai người cố
chấp đụng vào nhau, trừ phi có một phe thối lui, nếu không ai cũng không kiềm được ai. Cô và ông anh chính
Là hai người như vậy, ông anh cố chấp ở chỗ kiên nhẫn, còn cô cố chấp là vì so tài.
Còn nhớ rõ lúc ấy cô còn chưa xích mích với trong nhà, cha mẹ đã nói hai người họ như vậy, nhưng cô lại phản bác: “Con không rảnh so tài với anh ấy, anh ấy thích thế nào thì thế đó đi, chỉ cần không chọc tới con là
được.”
Có lúc hai an hem gây gổ. Cô cũng sẽ lẩm bẩm kêu: “Anh có phải là anh trai không? Anh không thể nhường em sao,?”
Mỗi một lần Từ Lỗi đều châm chọc: “Em vẫn còn nhỏ à? Còn cần anh nhường? Cái này nếu ở trong bộ đội…” Anh lại bắt đầu nói đến quân khu của anh,
mỗi một lần Từ Nhan đều che lỗ tai lại không nghe.
Sau đó dọn khỏi nhà, cũng không liên lạc với anh trai nhiều nữa, dưới
tình huống bình thường thì chỉ hay nói về Đồng Diệp, hiện tại anh ấy có
Đồng Diệp rồi, cô cho rằng anh ấy sẽ không phiền cô nữa, nào biết lại
còn ép buộc cô đi xem mắt, không đồng ý còn dùng sức mạnh, có còn chút
tự do hôn nhân nào không?
Giọng nói của ông anh Từ Lỗi rất rõ ràng ở trong điện thoại: “Anh đã đưa phương thức liên lạc của em cho Tiểu Thạch Lưu rồi, cậu ta nói mấy ngày tới sẽ liên lạc với em, em đồng ý cũng được, không cũng được, dù sao
anh cũng đã làm mai xong rồi.”
“Ông anh, nào có ai như anh chứ, em đồng ý sao? Anh bán cả em gái của
mình vậy sao.” Từ Nhan gấp đến độ nổi trận lôi đình, nói chuyện cũng
không khách sáo.
“Dù sao anh mặc kệ, chuyện lớn đời người của em được đặt hàng đầu, mẹ đã ra lệnh cho anh, cho nên anh phải nghe lời bà. Về phần cuộc xem mắt của em, anh sẽ giám sát đàng hoàng, đừng có gây ra chuyện gì, nếu không anh sẽ không tha cho em.” Từ Lỗi hung tợn nói.
Từ Nhan cũng đối đầu với anh: “Vậy anh cứ thử xem!”
Một ngày này, công việc ở thư viện đặc biệt bận, người mượn sách đặc
biệt nhiều, có lẽ là do sắp nghỉ đông, dù sao dô kỳ nghỉ đông, học sinh
được nghỉ thì đều có một đám bạn đọc tiến đến, còn bây giờ chỉ là phụ
huynh làm nóng người trước cho họ thôi.
Trong lúc bận rộn này, Từ Nhan ghét nhất là điện thoại riêng, một khi bị quấy rầy vào lúc luống cuống tay chân này, cô luôn không có giọng điệu
tốt.
Nhưng, có một loại người, luôn thích chọn lúc bạn bận nhất gọi điện thoại đến, lúc này Từ Nhan thật phiền não.
“A lô ai đó?” Từ Nhan lúc đầu cũng thôi, mặc dù không vui, nhưng vẫn rút ra thời gian bận rộn nghe cú điện thoại này.
“Xin chào, xin hỏi cô là Từ Nhan Từ tiểu thư phải không?” Bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh thâm trầm.
“Anh nói nhảm à? Anh không phải tìm tôi ư, tôi không tên Từ Nhan, thì
anh còn gọi đến làm chi?” Đang nói, lại có người đưa thẻ mượn sách tới,
cô lại bắt đầu lu bu làm việc.
Đối phương hiển nhiên không ngờ Từ Nhan sẽ trả lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời Từ Nhan thế nào, bên kia trầm
mặc một trận.
Thời gian cứ như ngừng lại, Từ Nhan vội vàng công việc trong tay, không
để ý việc nghe điện thoại, vừa dùng bả vai kẹp di động lại, vừa ghi danh cho người ta.
“Anh rốt cuộc là ai? Tôi còn bận lắm, không rảnh chơi đoán với anh, anh không nói, thì tôi cúp.”
Lúc này người tới ghi danh mượn sách đặc biệt nhiều, phần lớn là phụ
huynh dẫn con em lại đây, cũng có giáo viên, mà công việc ở thư viện,
chẳng những phải ghi danh cho người mượn sách, đưa số liệu vào máy tính, còn phải sửa sang lại sách, cho nên thời gian trước khi nghỉ đông là
lúc bận nhất, cô đã bận rộn rất nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều loay hoay
không có thời gian, vừa về tới nhà chỉ muốn ngủ.
Đối phương không biết nói gì, cô cũng không nghe quá rõ ràng, cô cũng
không quá chú y s chuyện này, vừa dùng bút ghi chép, vừa “ừ” qua loa với điện thoại để ứng phó, cả bên đầu điện thoại kia nói gì cũng không quá
để trong lòng, rốt cuộc khi cô đang ghi chép thì điện thoại bất hành rời khỏi đầu vai, rơi xuống đất.
Cô vội vàng nhặt lên, liền thấy điện thoại di động không có hư, còn đang nói chuyện điện thoại, nokia quả là cục gạch, lúc này đồng nghiệp Tiểu
Ngư bắt đầu gọi cô rồi, cô đáp lời, tiện tay liền nhấn tắt điện thoại.
Từ Nhan cũng không để ý cúp điện thoaijh của người ta là hành động bất
lịch sự, bận rộn hơn nửa ngày, mệt mỏi cả cơm trưa cũng chưa ăn, mãi cho đến thời điểm nghỉ trưa, cô mới có thể rỗi rãnh bỏ công sức ăn chút
thức an nhanh.
Công việc trong thư viện, nói nhẹ nhõm không thoải mái, nhưng nói mệt
mỏi, có lúc cũng không phiền hà, hoàn toàn quyết định ở dòng người mượn
sách có bao nhiêu, dưới tình huống bình thường chỉ có nghỉ hè nghỉ đông
mới có nhiều khách, lúc khác thì cũng vừa thôi.
Lúc này, điện thoại của chị Chu đã tới, người chị sảng khoái đó, điện
thoại vừa bật, chị ấy ở bên kia liền cười, cười đến Từ Nhan không giải
thích được.