Buổi sáng đi học, Cố Duệ đích thân đến đón cô đi, đến tận cửa cõng cô ra xe.
Mặc dù Hạ Hiểu đã nói bản thân có thể tự đi được, nhưng anh nhất quyết muốn cõng, cô cũng không thể từ chối.
Nhưng Hạ Hiểu cũng có một điều kiện:
“Lát nữa đến trường cậu phải để tớ tự đi.”
“Chân cậu như vậy mà còn đòi tự đi, cậu không muốn lành nữa à?” Cố Duệ không chịu thua phản bác lại cô
“Tớ chỉ bị trầy xước nhẹ, không phải bị bong gân hay gãy chân, không cần cõng.
Cậu làm như vậy, tớ cảm thấy xấu hổ lắm.”
Cố Duệ ghé sát vào mặt cô nói nhỏ đủ để cả hai nghe “Bây giờ cậu là bạn gái tớ, xấu hổ cái gì.
Tớ còn chưa công khai ra ngoài là may lắm rồi, cậu ngoan ngoãn xíu đi.”
Cái đồ bá vương cậy thế hiếp người.
Rõ ràng Hạ Hiểu đây không sợ trời không sợ đất, cớ gì lại sợ Cố Duệ chứ? Thật là mất mặt quá mà!
Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng Cố Duệ vẫn đáp ứng để cô tự đi, anh ở bên cạnh dìu cô.
Hai người chầm chậm đi đến lớp dưới ánh nhìn của bao người.
Lúc này trong lòng Hạ Hiểu dâng lên một nỗi sợ hãi: Lỡ như bọn họ biết mình đang hẹn hò với nam thần, liệu có băm mình ra hay không? Nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi rồi.
Cố Duệ dìu cô đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã nhận ngay ánh mắt sắc lẹm của Từ Khả.
Cậu hắng giọng một cái rõ to, nhưng khi nói chuyện thì đè ép giọng lại đủ để bọn họ nghe:
“Nhìn xem cặp tình nhân nhỏ sáng sớm đã phát cơm cún kìa, đột nhiên no quá!”
“Nói cái gì đấy?”
Hạ Hiểu trừng mắt cảnh cáo Từ Khả đừng có nói năng linh tinh.
Từ Khả không phục làm mặt quỷ với cô.
Hôm đó khi Cố Duệ cõng Hạ Hiểu đến, tận tâm chăm sóc cô.
Nhìn hành động công khai của anh, ai cũng cảm thấy có điều mờ ám.
Sau đó dưới sự tra hỏi của mọi người, hai người đã thừa nhận đã tỏ tình với đối phương, xác định mối quan hệ.
Không ngờ chỉ mới hơn 20 phút không gặp, mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến như vậy, thật khiến người ta ghen tị a.
Cố Duệ ngồi xuống, liếc mắt nhìn sang Từ Khả, bình thản thông báo “Lúc nãy tớ thấy Tịnh Dao cùng một nam sinh nói chuyện, trông có vẻ vui lắm.”
Từ Khả ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm, không nói lời nào phóng ra khỏi lớp.
Hạ Hiểu nhìn cậu rồi nhìn anh hỏi:
“Cậu lừa cậu ấy à?”
“Tớ lừa làm gì, là thật đó.”
“Vậy sao tớ không thấy?”
“Cậu thấy làm gì? Đừng có ý nghĩ tia nam sinh khác, trong mắt cậu chỉ có thể có tớ thôi, hiểu chưa?”
Hạ Hiểu gật gật đầu, quay trở lại với quyển sách của mình.
Tính chiếm hữu của Cố Duệ cao thật, chỉ mới đó mà đã ăn giấm rồi.
Sau này tuyệt đối không thể quá gần gũi với nam sinh khác, nếu không sẽ phải lãnh hậu quả.
Kết thúc tiết học buổi tối, trong khi mọi người đang ráo riết dọn dẹp nhanh về giải quyết cái bụng đói, thì Cố Duệ bỏ đồ vào cặp xong liền ngồi yên một chỗ.
Hạ Hiểu nhìn anh ngồi như vậy liền thắc mắc:
“Sao cậu lại ngồi yên vậy, không định về hả?”
“Không gấp, đợi bọn họ đi trước đã.”
Hạ Hiểu nhíu mày khó hiểu.
Tại sao phải đợi bọn họ đi trước?
Nhưng ngay sau đó cô liền hiểu ra vấn đề.
Đợi khi trong lớp chỉ còn 5 người, Cố Duệ mới đứng lên vứt cặp cho La Minh Viễn.
Cô vừa đứng dậy đã bị anh kéo lấy, cô mất đà ngã lên lưng anh.
Một loạt hành động bất ngờ khiên cô không kịp phản ứng.
Đến khi nhận thức được thì đã ra đến sân trường rồi.
Hạ Hiểu giẫy lên, nhưng không dám giẫy mạnh, một mặt là sợ té, mặt khác là sợ anh bị đau.
Hạ Hiểu ghé sát vào tai Cố Duệ nói nhỏ:
“Mau thả tớ xuống, lỡ như bị thầy cô nhìn thấy sẽ bị phạt đấy.”
“Tớ giúp đỡ bạn bè, tại sao phải sợ.” Cố Duệ nói rất chắc chắn, hoàn toàn không có ý nhượng bộ
“Nhưng mà tớ có thể đi được.”
“Trong giờ học cậu mặt mày nhăn nhó, lâu lâu còn xoa vết thương, tớ đều thấy cả rồi.
Đáng lẽ buổi sáng không nên để cậu tự đi.”
Hạ Hiểu không dám cãi nữa, ngoan ngoãn ở trên lưng anh.
Từ Khả đi phía sau ôm cặp của Hạ Hiểu, mặt không chút biểu tình nói:
“Bình thường đã thân mật rồi, vừa hẹn hò là khoe ân ái luôn, có nghĩ đến cẩu FA không đấy.”
Khúc Tịnh Dao nghe cậu nói liền phì cười “Cậu chấp nhặt với bọn họ làm gì.
Cố Duệ và Hạ Hiểu cũng phải gọi là khó khăn lắm mới đến được bên nhau, khoe một chút thì có sao.”
Từ Khả vẫn còn nhớ chuyện lúc sáng Khúc Tịnh Dao nói chuyện với nam sinh khác, mặt hầm hầm tức giận nói:
“Tớ độc thân, tớ dị ứng với cẩu lương.”
Từ Khả đi lên ném cái cặp cho La Minh Viễn rồi hầm hập bước về phía trước không đợi ai cả.
Mọi người nhìn thái độ của cậu liền biết có chuyện gì, chỉ có mỗi Khúc Tịnh Dao vẫn còn mờ mịt:
“Cậu ấy uống nhầm thuốc hả?”
“Không phải, mà là ăn giấm đấy.”
Cố Duệ trực tiếp trả lời khiến Khúc Tịnh Dao ngây người.
Cô hình như đã đoán ra được gì rồi, hai má đỏ ửng cúi đầu lẳng lặng đi.
Nhìn hai người này thật có chút buồn cười.
Mong là cả hai có thể như Cố Duệ và Hạ Hiểu, sớm nói ra tình cảm của mình.
Hạ Hiểu ngồi trên xe nhìn cảnh vật quen thuộc trên đường, đột nhiên mỉm cười.
Cô quay sang tinh nghịch nói với Cố Duệ:
“Bạn học Cố, tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Một người gương mẫu như bạn học Cố đây, không ngờ cũng có lúc vi phạm nội quy.”
“Tớ vi phạm cái gì?” Cố Duệ nhíu mày khó hiểu hỏi lại cô
Hạ Hiểu nhướng người ghé sát vào tai anh nói nhỏ “Yêu sớm đó.”
Cố Duệ cười cười, dịu dàng vén đi sợi tóc rơi trên trán cô, ánh mắt tràn ngập sự ôn nhu “Chỉ cần là cậu, có vi phạm tớ cũng không sợ.”.