Lăng Sơ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Du Nhiên thì cười cười, “Mời vào.”
Phó Du Nhiên nhấc chân vào phòng rồi quay đầu lại đóng cửa, đi tới bên cạnh bàn nhìn Lăng Sơ Hạ dọn dẹp mặt bàn. Trên bàn để một tấm hình, chính là tấm hình lúc nãy Mặc Vĩ Thiên tự chụp mình. Phó Du Nhiên đưa tay cầm lên quan sát, chỉ thấy trên đó là một hình ảnh nhòe nhoẹt, ẩn ẩn như không thấy rõ bóng người, khuôn mặt của Mặc Vĩ Thiên nhăn nhó không nhìn ra được hình dáng, giống như là bị kinh sợ cực lớn.
“Thật khó nhìn.” Phó Du Nhiên lẩm bẩm một câu xong ném tấm hình lại trên bàn. Lăng Sơ Hạ ngẩn người một chút, nàng cho là Phó Du Nhiên sẽ nhân cơ lấy lại tấm hình này.
Phó Du Nhiên nhìn thấu nghi ngờ của Lăng Sơ Hạ liền nhún vai nói, “Lấy đi rồi thì cô vẫn còn có một tấm khác. Ta thấy có lấy đi hay không cũng không có ý nghĩa.”
Lăng Sơ Hạ gật đầu cười, “Ta nghĩ cô tìm ta chính là vì chuyện này.”
“Không sai.” Phó Du Nhiên nghiêm túc nhìn nàng.”Cô nhiếp hồn ta đi, thả bọn họ ra.”
Lăng Sơ Hạ ngẩn ra, Phó Du Nhiên nói tiếp: “Bọn họ đều là nhân vật không quan trọng, chỉ cần cô nắm giữ được ta thì sẽ có tác dụng hơn so với bất kì kẻ nào.”
Lăng Sơ Hạ ngạc nhiên nói: “Cô không sợ ta làm tổn thương đến cô sao?”
“Ít nhất trước khi cô chưa đạt được mục đích thì ta vẫn an toàn.”
Lăng Sơ Hạ mấp máy đôi môi, “Cô. . . . . .” Lại dài thở dài một tiếng, “Thật ra thì ta cũng không biết mục đích của mình là cái gì. Không đi theo các người ta cũng không biết mình có thể đi đâu nữa.”
Nàng ném xuống vật trong tay xuống rồi ngồi trở lại xuống giường, “Ta không biết làm như thế nào để trở về, có thể cả đời cũng không trở về được. Sẽ không còn được gặp lại cha mẹ, người thân và bạn bè của ta được nữa. Ta muốn đi theo các người cũng chỉ vì không muốn ngày ngày trôi qua một cách cô đơn như vậy thôi.”
Phó Du Nhiên lẳng lặng nhìn nàng ta, đột nhiên nói: “Cô học được yêu pháp này ở đâu?”
Lăng Sơ Hạ cười cười đứng dậy đi tới trước bàn cầm máy chụp hình lên, “Cái này không phải là yêu pháp gì cả.”
Phó Du Nhiên phản xạ có điều kiện rụt người lại. Lăng Sơ Hạ chỉnh tốt máy chụp hình xong mới đưa cho nàng, “Cô chụp cho ta đi.”
Phó Du Nhiên chần chờ nhận lấy. Lăng Sơ Hạ chỉ vào một cái nút nhỏ rồi nói: “Nhìn cái khung này nè, thấy ta đi vào liền nhấn nút này xuống.”
Phó Du Nhiên rũ tay xuống.”Ta không biết làm loại chuyện như này.”
Lăng Sơ Hạ cười nói: “Không sao, ta chỉ chứng minh cho cô thấy trên đời này không có chuyện như nhiếp hồn gì đó.”
“Không có?” Phó Du Nhiên nghi hoặc hỏi, “Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy. . . . . .”
“Cái đó không phải nhiếp hồn.”
“Không phải hồn phách vậy sao nó lại giống chúng tôi như đúc?”
“Cái đó đúng. . . . . .” Hoàn toàn không biết dùng từ nào để giải thích cho Phó Du Nhiên hiểu. Lăng Sơ Hạ đành thất bại than một tiếng, từ trong tay Phó Du Nhiên cầm lại máy chụp hình bỏ lên trên bàn. Sau khi điều chỉnh tốt góc độ liền tự động di chuyển đứng vào góc máy.”Tách tách” một tiếng, một tấm hình từ từ tuôn ra trong hộp máy ảnh.
“Cô xem, đây là ta.” Lăng Sơ Hạ đưa cho Phó Du Nhiên nhìn, “Cái này gọi là hình, là dùng để lưu lại hình ảnh làm kỉ niệm.”
Phó Du Nhiên nhận lấy hình nhìn nhìn xong quay qua xem xét Lăng Sơ Hạ. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy khó hiểu.
Lăng Sơ Hạ lại nói: “Cô có thể xé nó.”
Phó Du Nhiên chợt ngẩng đầu, Lăng Sơ Hạ cười nói: “Ta chứng minh cho cô xem. Vật này không phải là pháp khí nhiếp hồn gì cả, hồi chiều nói với các người như vậy chẳng qua là không muốn để các người đuổi ta đi thôi.”
“Vậy tại sao bây giờ cô còn nói ra sự thật?” Phó Du Nhiên bắt đầu tin tưởng Lăng Sơ Hạ, dù sao trong tay của nàng còn đang cầm ‘hồn” của Lăng Sơ Hạ. Đủ thấy được thành ý của Lăng Sơ Hạ.
“Bởi vì hành động vừa rồi của cô. Cô vì bọn họ mà có thể hi sinh chính mình.” Lăng Sơ Hạ rất cảm động, “Cô biết không? Chuyện như vậy ở chỗ chúng tôi hầu như không có khả năng xảy ra, người người đều tự tư tự lợi, giữa người với người rất lạnh lùng nhưng ngoài mặt lại giả bộ làm ra một bộ dạng thân thiện, chỉ làm cho cô một chút việc nhỏ thì cũng sẽ thông báo cho toàn thể mọi người cùng biết.”
“Thứ người như thế ở đâu mà chẳng có.”
Lăng Sơ Hạ lắc đầu, trên mặt toát ra một chút mệt mỏi. “Cô không hiểu đâu, cái cảm giác lúc chung đụng với loại người như vậy đều phải thận trọng, mỗi người đều giống như đeo lên một chiếc mặt nạ, ngoài mặt khen tặng cô nhưng sau lưng lại mắng cô không đáng giá một đồng.”
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn nàng ta, chỉ thấy Lăng Sơ Hạ đưa tay cầm lấy tấm hình kia xé nát, Phó Du Nhiên kêu lên một tiếng, Lăng Sơ Hạ xòe tay ra để mảnh vụn rơi lả tả trên mặt đất. Nàng ta cười nói “Như thế nào?? Ta vấn còn sống chứ?”
Phó Du Nhiên thật sự tin tưởng. Thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô thật đúng là hù chết chúng tôi.”
Lăng Sơ Hạ ngượng ngùng cười cười nhỏ giọng nói: “Hiện tại ta không có gì để uy hiếp các người nữa. Nếu như các người không muốn mang ta theo …ta cũng không có ý kiến.”
Phó Du Nhiên không trả lời nàng, chỉ cầm máy chụp hình lên nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn không hiểu rõ lắm, nàng ngẩng đầu lên cười nói: “Cô mới vừa nói vật này dùng để lưu giữ ảnh làm kỉ niệm phải không? Vậy hai chúng ta có thể ấn chung một cái không?”
Lăng Sơ Hạ nghe vậy hơi xót xót mũi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế gật gật đầu. Điều chỉnh góc độ xong bèn kéo Phó Du Nhiên đứng ngay ngắn.
Một ánh sáng lóe lên. Sau đó là một tấm ảnh tuôn ra ngoài.
Phó Du Nhiên vừa định tiến lên xem xét thì Lăng Sơ Hạ kéo nàng lại.”Chụp thêm một tấm nữa làm kỉ niệm.”
Phó Du Nhiên sảng khoái đồng ý, hai tiếng tách tách vang lên, Phó Du Nhiên cầm tấm hình ngắm mãi không chán, đây là lần đầu tiên nàng quan sát rõ ràng diện mạo của mình, thì ra dáng dấp cũng rất được đấy chứ.
Khó trách có thể hấp dẫn sự chú ý của Đệ nhất mỹ nam Đại Tấn.
Lăng Sơ Hạ vẫn ôm hi vọng nhìn Phó Du Nhiên, còn Phó Du Nhiên tựa như không nhìn thấy, chỉ cầm lấy hình muốn đi ra cửa, Lăng Sơ Hạ gọi lại nàng, “Cô. . . . . . Cô muốn suy tính như thế nào? Ta có thể đi theo các người không?”
Phó Du Nhiên cười tủm tỉm, “Ngày mai lại nói. Ngủ trước đi, ta cũng mệt rồi.”
Đây chính là cự tuyệt một cách biến tướng.
Sau khi Phó Du Nhiên đi, Lăng Sơ Hạ cũng nhụt chí rũ hai vai xuống, tại sao có thể như vậy? Nàng coi trong mấy cuốn sách xuyên không kia, không có ai xuyên đến cổ mà không hô phong hoán vũ, không gì không làm được hay sao? Tại sao tới nàng lại thất bại như vậy? Uổng phí hơn mấy năm học hệ lịch sử, quay về đây mới phát hiện một chút cũng không giống. Bây giờ còn bị người ta coi là gánh nặng, ông trời có thể đối với nàng công bằng một chút được không?
Sáng sớm hôm sau Lăng Sơ Hạ đã tự thu thập xong hết thảy đồ đạc, có phải rời đi cũng phải thẳng thắn một chút, để mất công lát nữa bị người ta ném ra ngoài, đến lúc đó còn chưa thu thập được gì thì nàng tiêu rồi.
Vừa mở cửa phòng ra liền trông thấy một người đứng bên ngoài, chính là Phó Du Nhiên.
Lăng Sơ Hạ sững sờ, Phó Du Nhiên cười nói: “May mà hôm nay ta không ngủ nướng.”
“Cô. . . . . .”
Phó Du Nhiên nhíu mày nhìn nàng ta, “Chúng tôi đã quyết định dẫn cô hồi kinh.”
Lăng Sơ Hạ hết sức vui mừng, “Thật sao? Nhưng. . . . . .”
“Tại sao tối hôm qua không nói chứ gì?” Phó Du Nhiên cười ngượng hai tiếng, “Cô dọa chúng ta cả ngày. Ta chỉ để cho cô lo lắng có nửa đêm, đối với cô như vậy coi như không tệ chứ?”
Lăng Sơ Hạ hơi cảm động, cười cười khẽ gật đầu. Phó Du Nhiên kéo tay của nàng. “Mặc dù chúng tôi vẫn không thể hiểu lời của cô nói, nhưng nếu làm bằng hữu thì chỉ cần tin tưởng là đủ rồi.”
“Cô xem ta là bằng hữu?”
Phó Du Nhiên nhỏ giọng nói: “Chỉ cần cô đáp ứng ta một điều kiện.”
Lăng Sơ Hạ không hiểu nhìn Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên thần bí sáp đến gần nàng ta, “Trước tiên đừng nói cho Mặc Vĩ Thiên tấm hình đó không phải là Tỏa hồn phù”
Lăng Sơ Hạ sững sờ, lúc này Mặc Vĩ Thiên đang duỗi lưng đi từ phòng hắn ra. Vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên cùng Lăng Sơ Hạ đứng ở đó liền hô lên với Phó Du Nhiên: “Mau về đây. Đứng chung một chỗ với nàng ta làm cái gì.”
Phó Du Nhiên cười hắc hắc, chớp chớp mắt với Lăng Sơ Hạ. Lăng Sơ Hạ thấy vậy rất buồn cười. Tề Diệc Bắc cũng đã thu thập xong đồ, từ trong phòng ra ngoài lại thấy ba người đang đứng trước cửa. Không biết nhớ lại cái gì liền không nhịn được cong cong khóe môi, nói với Mặc Vĩ Thiên: “Thừa dịp huynh vẫn còn ở nhân thế thì mau hỗ trợ đi đóng xe đi, giúp chúng tôi làm chút việc, tương lai chúng tôi cũng sẽ thường xuyên nhớ tới chỗ tốt của huynh.”
Khuôn mặt của Mặc Vĩ Thiên liền suy sụp, cắn răng nói với Lăng Sơ Hạ, “Ác độc!”
Lăng Sơ Hạ nhớ lại dáng vẻ hoảng sợ bỏ chạy của Mặc Vĩ Thiên tối qua thì bụng lại bắt đầu đau, xoa bụng cười nói: “Ta cũng không có ra tay, đó là do huynh tự đưa tới cửa.”
Mặc Vĩ Thiên suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, đáng đời hắn chủ động đi chịu chết.
Vậy nên hắn cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi xuống lầu giúp một tay.
Dọc theo con đường này, Phó Du Nhiên cùng Lăng Sơ Hạ tất nhiên có chuyện nói không hết, nghe nàng ta kể mấy chuyện ly kỳ cổ quái mới được nghe lần đầu, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Tề Diệc Bắc cỡi ngựa đi theo bên cạnh cũng nghe đến say sưa ngon lành.
Chỉ có mỗi Mặc Vĩ Thiên chung quanh thân đều tỏa ra áp suất thấp, trên mặt cũng ẩn nhẫn chịu đựng điều gì đó, có vẻ rất bệnh tật, thật sự rất khiến người ta liên tưởng đến hắn đang bị bệnh rất nặng.
Một người vốn hoạt bát lại đột nhiên an tĩnh như vậy khiến Lăng Sơ Hạ có chút lo lắng, nàng đụng đụng Phó Du Nhiên, “Cô xem bộ dáng của hắn kìa, cứ như sống không được bao lâu nữa ấy.”
Phó Du Nhiên quan sát cẩn thận mới thấy dường như quả thật nghiêm trọng, nàng vẫy vẫy tay với Tề Diệc Bắc, sau đó chỉ chỉ vào Mặc Vĩ Thiên. Tề Diệc Bắc quay đầu nhìn lại rồi cười tủm tỉm, thúc vào bụng ngựa đi song song bên cạnh Mặc Vĩ Thiên hói: “Huynh làm sao vậy?”
Mặc Vĩ Thiên đang ai oán hối tiếc, liếc thấy Tề Diệc Bắc liền tựa như chộp được cọng cỏ cứu mạng, “Ta vô cùng khó chịu. Sẽ chết đấy.”
Tề Diệc Bắc suýt chút nữa đã cười lạc cả giọng, hắn đưa tay vào trong ngực móc móc, móc hồi lâu mới lấy ra một tấm hình rồi quơ quơ trước mặt Mặc Vĩ Thiên, “Là bởi vì nó sao?”
Mặc Vĩ Thiên ra tay rất nhanh muốn đoạt lấy nhưng vẫn chậm một bước, Tề Diệc Bắc thu hồi tấm hình lại rồi vừa lắc đầu vừa nói: “Bị dọa sợ đến nước mũi cũng chảy cả ra. Thật là tổn hại một đời anh minh của huynh.”
Mặc Vĩ Thiên thò đầu tới, hét lớn: “Nào có nước mũi? Khi đó ta đang sợ nhảy dựng lên. Nào còn tâm trí đâu mà để ý tới hình tượng hả? Mau đưa cho ta.”
“Không được.” Tề Diệc Bắc thu tay lại, “Đây là do Du Nhiên mượn tới, nếu là xảy ra chuyện không may thì Du Nhiên sẽ gặp nguy hiểm.”
Mặc Vĩ Thiên sững sờ, “Muội ấy mượn vật này làm cái gì?”
“Chỉ vì nghĩ cho vị biểu ca là huynh thôi.” Tề Diệc Bắc nghiêm mặt nói: “Phụ hoàng và Lão sư vẫn hi vọng huynh có thể tham gia khoa cử, tương lai tham chính, còn huynh thì sao? Kiếm cớ thoái thác hết năm này qua năm khác, năm nay cũng không tham dự. Nếu như huynh thề sang năm tham gia khoa cử, ta sẽ bảo Lăng Sơ Hạ trả lại cái nhiếp hồn phù này cho huynh, nếu không thì huynh cứ chờ chết đi.”
“Thật không có lương tâm!” Mặc Vĩ Thiên chỉ vào Tề Diệc Bắc tức giận nói: “Từ nhỏ đến lớn, ta thay huynh gánh vác bao nhiêu cái danh xấu! Vây mà bây giờ huynh lại đối xử với ta như thế này đây!”
Tề Diệc Bắc giống như là không nghe thấy, chỉ giơ tấm hình lên nói: “Vậy giờ dứt khoát xé nó đi, đỡ phiền toái.” Dứt lời làm bộ như muốn xé.
Mặc Vĩ Thiên đánh tay qua.”Tiểu tử ngươi xé thật à?”
“Thề đi.” Tề Diệc Bắc không nói nhảm.
Mặc Vĩ Thiên chép miệng.”Thề thì thề.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong đầu cũng không thật sự nghĩ như vậy, khoa cử sao? Thi mấy cái vớ vẩn này làm cái gì? Chí nguyện của hắn chính là sáng lập ra Thiên hạ đệ nhất Đại Thanh lâu chứ không phải là làm quan chức gì đó, huống hồ còn có lời tiên đoán của bà điên kia nữa nên đối với việc làm quan hắn càng thêm không ưa. Nhưng mà trước mắt tình thế bức người, nên thi thì thi, thi không đậu đều giống nhau cả thôi.
“Phạm vi dự thi bao gồm cả nước Tấn và nước Sở.” Tề Diệc Bắc bình tĩnh cắt đứt suy nghĩ của Mặc Vĩ Thiên, “Đừng có suy nghĩ cố ý không chịu giải bài thi, thậm chí dùng phương thức quấy rối để bị đuổi khỏi trường thi, chỉ cần huynh đồng ý thì dù huynh không đi thi, ta cũng sẽ chấm huynh làm Trạng Nguyên.”
“Có cần phải quyết tuyệt như vậy không?” Cái mà các tú tài khổ công theo đuổi trong mắt Mặc Vĩ Thiên lại không đáng giá một đồng, Trạng Nguyên? Rất giỏi à?
Tề Diệc Bắc thở dài, “Ta cũng không muốn bức bách huynh như vậy nhưng Du Nhiên mới lên ngôi không lâu, trong triều hoàn toàn không có thế lực của nàng. Hiện tại có Lệ Trạch chủ trì đại cục nên quan viên phía dưới không dám làm bậy làm bạ. Nhưng nếu có một ngày Lệ Trạch qua đời, đến lúc đó chúng ta không thể không có người của mình.”
“Đại ca!” Mặc Vĩ Thiên như muốn phát điên, “Huynh cũng không muốn ta thật sự giống như lời bà điên kia nói, phải cô đơn tới già chứ? Ta không muốn làm quan, ta muốn lấy vợ!”
Ồn ào nửa ngày thì ra chuyện Mặc Vĩ Thiên quan tâm nhất là chuyện này, Tề Diệc Bắc trợn trừng mắt, điều này thoáng phá hỏng hình tượng mỹ nam vô địch của hắn một chút, “Chờ trở lại Kinh Thành ta sẽ lập tức thay huynh tìm vợ, cho huynh mở một cuộc tổng tuyển chọn, như vậy có được hay không?”
Chỉ có Hoàng đế mới có đặc quyền mở một cuộc tổng tuyển chọn cho nên Mặc Vĩ Thiên nhất thời dao động. Đang lúc hắn do dự không quyết định thì Tề Diệc Bắc cũng đã sử dụng hết kiên nhẫn, hắn ngồi ở trên ngựa giơ chân đá Mặc Vĩ Thiên một cước, “Nhanh lên.”
Mặc Vĩ Thiên không còn đường nào để chọn, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn phát lời thề, cuối cùng vẫn không quên dặn dò Tề Diệc Bắc ngàn vạn lần đừng quên chuyện tìm vợ cho hắn.
Sau khi làm xong chuyện thì Tề Diệc Bắc nhe răng cười một tiếng, duỗi tay vào trong áo lục lọi, cuối cùng móc ra một tấm hình quơ quơ trước mặt Mặc Vĩ thiên. Đây là tấm ảnh “chụp chung” của bọn họ ngày hôm qua.
Mặc Vĩ Thiên lộ ra vẻ mặt vui mừng.”Thật tốt quá, cái này cũng ở đây rồi.”
Hắn tự do rồi đúng không? Không cần bị quản chế nữa. Đang suy nghĩ chuyện tốt thì chỉ thấy Tề Diệc Bắc vươn đôi tay thon dài đẹp mắt. “Rẹt rẹt”, tấm ảnh chụp chung cứ như vậy mà biến thành một đống mảnh vụn.
Mặc Vĩ Thiên thẫn thờ há to miệng. Thật lâu mới tìm trở lại được tiếng nói của mình, “Huynh . . . . . Đang làm gì vậy?” Tề Diệc Bắc không để ý tới hắn, chỉ tự thuật một sự thật, “Huynh không bị chết.”
Mặc Vĩ Thiên đưa tay sờ sờ mặt của mình, cả kinh nói: “Ủa? Sao ta không có việc gì? Ủa? Huynh cũng không có chuyện? Ủa? Bọn họ đều không có chuyện gì?”
“Ủa?” Tề Diệc Bắc bắt chước giọng điệu của Mặc Vĩ Thiên, “Bởi vì cái đó hoàn toàn không phải là trấn hồn phù gì cả.”
Tề Diệc Bắc kết hợp với chuyện Phó Du Nhiên nghe được từ chỗ Lăng Sơ Hạ, cộng với sự tự hiểu của bản thân, nhanh chóng giải thích cho Mặc Vĩ Thiên biết cái thứ gọi là “Hình” này, chủ yếu là dùng để lưu lại làm kỉ niệm, bên trong không phải hồn phách, chỉ là bức họa.
Mặc Vĩ Thiên đần mặt ra một hồi lâu mới hỏi: “Huynh đã sớm biết?”
“Tới tối hôm qua ta mới biết.”
“Vậy tại sao không nói cho ta biết?”
“Giờ ta đang nói cho huynh biết không phải sao?” Nói xong, Tề Diệc Bắc khẽ kẹp thúc ngựa trở lại bên cạnh xe, lưu lại Mặc Vĩ Thiên giống như đang nghe thấy tiếng một đàn quạ đen bay qua, hắn. . . . . . Bị chơi xỏ. . . . . . Còn phát ra lời thề đủ để hắn phá hủy nửa đời sau của mình.