– Đúng ạ, vãn bối có ý tứ này,
Đường công tử danh tiếng vang vọng gần xa, vãn bối ngưỡng mộ từ lâu, có
thể kết giao với Đường công tử, là vinh hạnh của vãn bối.
Trịnh Kiếm Thu bội phục tài danh của Đường Kính Chi là sự thực, cho nên câu này cũng có vài phần chân thành.
Đường lão thái quân mỉm cười đầy tự hào, đứa đích tôn này mãi mãi là kiêu ngạo của bà:
– Lăng Nhi nó có chút danh tiếng, nhưng Trịnh công tử là hậu nhân danh
tướng, hẳn cũng có một thân bản lĩnh không kém, cho nên Lăng Nhi được
kết giao với công tử cũng là vinh hạnh của nó. Tuổi trẻ, nên gần gũi
nhau hơn, nhiều bạn nhiều bè, sau này làm việc thuận tiện hơn.
Trịnh Kiếm Thu nghe vậy liên tục gật đầu vâng dạ, nói trưa mai sẽ hội diện Đường Kính Chi ở Thiên Lý Hương.
Đường lão thái quân biết Trịnh Kiếm Thu lo cho Hứa Dũng, muốn sớm đưa
hắn về bôi thuốc, cho nên nói chuyện thêm một lúc, không giữ hắn lại
dùng cơm trưa, tiễn hắn ra cửa phủ.
Quay trở về đại sảnh, Ngọc Nhi quy củ đi tới thi lễ với Đường lão thái quân.
Đường lão thái quân ngày càng nhìn không thấu thiếu nữ này, hai ngày
trước bà biết Ngọc Nhi học võ công, liền phái người đi tra xét một phen, nhưng thiếu nữ này cứ như thình lình xuất hiện trên đời vậy, chẳng tra
ra chút tin tức nào, thực lòng mà nói, một cao thủ võ công không biết rõ gốc gác ở bên cạnh đích tôn của mình làm bà không yên tâm chút nào.
Có điều vẫn may là thiếu nữ này biết quy củ, Đường lão thái quân phất tay bảo Ngọc Nhi đứng dậy, hỏi:
– Ngọc Nhi, ta hỏi ngươi, nhà của ngươi ở đâu, phụ mẫu vẫn khỏe mạnh chứ?
Ngọc Nhi mím môi, không trả lời mà quỳ luôn xuống, nàng không thích nói dối lừa gạt người khác, lại không thể đem thân phận thực sự nói ra, chỉ có thể quỳ xuống mặc người xử trí.
Quả nhiên sắc mặt Đường lão thái quân tối lại, bất kể thân thủ ngươi cao cường cỡ nào, ngươi lợi
hại ra sao, chẳng lẽ qua nổi mấy chục đái đao hộ vệ của Đường phủ?
Đường lão thái quân muốn hạ lệnh giam Ngọc Nhi vào phòng chứa củi,
Đường Kính Chi cuống lên, đây là nữ nhân của y, sao có thể dễ dàng để
nàng chịu phạt, hơn nữa Ngọc Nhi vừa mới vãn hồi thể diện cho Đường gia, chỉ có công mà không có tội, y đi nhanh tới, đỡ Ngọc Nhi lên, chẳng
chút ngần ngại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói:
– Nãi nãi,
Ngọc Nhi không nói phụ mẫu là ai, hắn là có uẩn khúc khó nói ra, người
đừng hỏi nữa, hì hì, cháu nói cho nãi nãi một tin tốt lành, thực ra sáng sớm hôm nay cháu tới chỗ Ngọc Nhi để tập võ đấy.
Thể diện của
đích tôn không thể không cấp, cho nên Đường Kính Chi ra mặt nói đỡ rồi,
Đường lão thái quân đành tạm bỏ chuyện này qua đã, rồi phái người điều
tra sau, nhưng vừa nghe đích tôn nói hôm nay theo Ngọc Nhi tập võ, tức
thì sắc mặt đại biến, võ công đâu phải là thứ dễ luyện tập, nếu không
chịu khổ luyện, sao có được hiệu quả?
Bà sống tới ngần này tuổi đầu, còn chuyện gì chưa thấy, nghe tới câu cuối cùng của Đường Kính
Chi, lập tức hiểu ra vì sao khi mới vào đại sảnh, đích tôn tới đỡ mình
lại có nét mặt lạ lùng như thế:
– Giỏi cho con điêu phụ to gan lớn mật, dám đánh tướng công của mình, người đâu, bắt lấy nó cho ta.
Ngọc Nhi nghe Đường lão thái quân quát lệnh, vẫn chỉ im lặng đứng đó
không có chút động tác nào, ánh mắt sầu thảm, nàng đã gả vào Đường gia,
là nữ nhân của Đường gia, trưởng bối muốn giáo huấn, nàng không có tư
cách phản kháng.
Thế nhưng khi bên tai đưa tới tiếng bước chân
gấp gáp, nghĩ rằng mình bị phạt là cái chắc rồi, nàng nhận thấy bàn tay
kia siết chặt tay nàng hơn, một hơi ấm từ đó nhè nhẹ len lỏi vào lòng
nàng.
– Khoan đã.
Đường Kính Chi quay người, quát ngừng mấy bà tử xông vào rồi mới quay sang nói với Đường lão thái quân:
– Nãi nãi, tập võ là do cháu tự nguyện, chỉ nếm chút khổ cực thôi,
không thể trách Ngọc Nhi được. Hơn nữa nếu học tập mà không nghiêm túc,
làm sao có được bản lĩnh thực sự.
Đường lão thái quân sắc mặt
không vui, bà thấy đứa cháu này quá mềm lòng, quá nuông chiều nữ nhân
của mình rồi, Lâm Úc Hương đã thế, thiếu nữ trước mắt này cũng như thế,
song bà có cái nhìn của riêng mình:
– Cho dù tập võ công là do cháu
tự nguyện, nhưng thân là thê thiếp có thể nói đánh là đánh tướng công
được hay sao? Huống hồ cháu là gia chủ Đường gia, thường ngày bận rộn
chuyện kinh doanh của gia tộc, nếu cháu thấy buồn chán, có thể xem sách, đi ngắm cảnh, hà tất nhất định phải tập võ.
– Nãi nãi, không
phải Ngọc Nhi đánh cháu, chẳng qua là do cháu ngày đầu tập võ, quá hưng
phấn, cơ thể lại còn yếu chưa quen được, nên cơ bắp mới nhức mỏi một
chút thôi, không có gì đáng ngại.
Thấy sắc mặt lão thái quân cực tệ, tựa hồ nhất định muốn phạt nặng Ngọc Nhi, tim Đường Kinh Chi hoảng lên, vội nói dối:
– Chuyện kinh doanh cháu không dám mảy may trễ nải, điều này người cứ
yên tâm. Còn về phần học võ, cũng không phải là do cháu nổi hứng nhất
thời, kỳ thực cháu sở dĩ bệnh nhiều năm không đỡ, nguyên nhân lớn nhất
là vì cháu chỉ thích đọc sách, không thích vận động gây ra.
– Ồ, có cả chuyện này nữa à?
– Vâng ạ, nãi nãi nếu không tin có thể bỏ thời gian ra hỏi Úc Hương, nàng ấy là y sư, hiểu biết hơn cháu nhiều.
Thấy mặt lão thái quân hơi dãn ra, có vẻ xiêu lòng, Đường Kính Chi nói ngay:
Đường lão thái quân quan tâm nhất hiển nhiên là sức khỏe của đứa đích
tôn này, nếu tập võ có lợi cho sức khỏe, đương nhiên bà không phạt Ngọc
Nhi nữa:
– Được rồi, vậy cháu gọi Úc Hương tới đây, nãi nãi phải hỏi nó cho kỹ.
Đường Kính Chi toát mồ hôi, miệng đắng nghét, chỉ muốn tát bản thân một cái, nhắc tới ai không nhắc, lại nhắc tới Lâm Úc Hương, ho khan một
tiếng, theo lời nói dối thỏa thuận hôm qua nói ra:
– Nãi nãi, chuyện là như thế này, hôm qua Úc Hương nói với cháu, mặc dù sức khỏe cháu đã
tốt lên nhiều rồi, nhưng muốn trừ tận gốc mầm bệnh, còn phải điều dưỡng
thêm, nói muốn làm món dược thiện gì đó còn thiếu mấy vị thuốc, trong
phủ không có. Cháu nghĩ Úc Hương ở trong phủ cả tháng rồi, nên cho nàng
ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua thuốc về. Cháu định học võ xong sẽ tới
báo cho nãi nãi, không ngờ Trịnh công tử đột nhiên tới thăm, nên cháu
chưa kịp nói.
Đường lão thái quân không nói gì, chỉ nhìn Đường Kính Chi chằm chằm một lúc, cuối cùng phất tay đứng dậy:
– Bỏ đi, nếu Úc Hương không có trong phủ thì ta hỏi sau vậy.
Rồi cũng chẳng nhắc tới chuyện Ngọc Nhi nữa, vịn tay Hàm Hương rời khỏi đại sảnh.
Rời đại sảnh một quãng, Hàm Hương vừa đi vừa nói nhỏ:
– Lão thái quân, Nhị nãi nãi thật có lòng với Nhị gia, còn đích thân rời phủ mua thuốc cho Nhị gia nữa.
“Hừm”, Đường lão thái quân nhíu mày, bà không nghĩ ra, tại sao đứa cháu luôn vô cùng hiếu thuận với mình lại nói dối, bà nhìn Đường Kính Chi
lớn lên từ thủa lọt lòng, sao không nhận ra y đang nói dối.
Chẳng lẽ điều này ứng với câu nói cũ, lấy vợ rồi thì quên mất mẹ?
Nếu đúng là như thế, sau này mình không thể coi thường đứa tôn tức này nữa rồi.
Hàm Hương chẳng hiểu bỗng dưng Đường lão thái quân nổi giận, cúi đầu
xuống không dám nói gì nữa. Chẳng phải là nàng ngốc, ngốc đã chẳng an
lành sống bên Đường lão thái quân, còn thành tâm phúc số một của bà,
chẳng qua là nàng căn bản không hề nghĩ tới khả năng Nhị gia lại nói dối Đường lão thái quân.
Người đọc sách, chú trọng chữ trung trong trung quân, và hiếu trong hiếu kính trưởng bối, chỉ cần ở trong hào môn thế gia có gia phong nghiêm cẩn một chút, sẽ không xảy ra chuyện vãn
bối lừa gạt trưởng bối.