Nghĩ tới đó Ngọc Nhi siết chặt cành cây trong tay, vì dùng sức quá lớn, bàn tay không còn chút sắc máu nào.
Yên lặng đứng tấn, Đường Kính Chi nhắm mắt lại, một lần nữa nghe thấy
tiếng kêu đau đớn của Thị Mặc, rốt cuộc không nhịn được nói:
– Ngọc
Nhi, Thị Mặc còn nhỏ, hơn nữa nó còn phải chạy đi chạy lại làm việc cho
ta, nàng cho nó đi trước đi, sau này chỉ một mình ta theo nàng tập võ
thôi.
– Không, nô tài muốn tập võ cùng Nhị gia.
Ngọc Nhi còn chưa kịp nói Thị Mặc đã ngang ngạnh lên tiếng trước.
Ngọc Nhi hiểu Đường Kính Chi không nỡ để Thị Mặc bị ăn đòn, hơn nữa
người nàng thực sự muốn đắc tội là Đường Kính Chi, liền gật đầu, nói với Thị Mặc:
– Còn không mau đi ra.
– Không đi.
Thị Mặc đáp lại ngay:
“Bốp!” Ngọc Nhi không nói một lời, lạnh lùng nhìn Thị Mặc, còn Thị Mặc
thờ phì phò như trâu thiếu chút nữa xông lên liều mạng với nàng, không
ngờ vì Thị Mặc không nghe lời, Ngọc Nhi lại quất Đường Kính Chi, điều
này làm Thị Mặc đau đớn hơn chính mình bị đánh gấp bội phần.
Vô duyên vô cớ bị trúng một roi, cơ thịt trên mặt Đường Kính Chi, cô ả này thật tàn nhẫn!
– Thị Mặc, ngươi còn không mau đi đi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Nhị gia ta ăn thêm roi nữa sao?
Quay đầu sang, không để ý tới vẻ mặt đau lòng của Thị Mặc khi nhìn mình bị đành, Đường Kính Chi giận dữ rống lên:
– Vâng!
Kẻ nào mạnh có quyền định đoạt, Thị Mặc thông minh, dĩ nhiên hiểu đạo
lý này, nước mắt chan hòa, nó cưỡng ép bàn thân cung kính quỳ xuống khấu đầu với Ngọc Nhi:
– Nhị gia bệnh nặng chưa lành, mong di nương hạ thủ lưu tình.
Dứt lời lau nước mắt chạy ra ngoài.
Một câu nói này đánh sâu vào trong tâm khảm của Đường Kính Chi và Ngọc Nhi, cả hai đều thấy mắt cay xè.
” Thằng oắt này chút xíu tuổi đầu đã giỏi lừa nước mắt của người ta
rồi, ừm, sau này phải nhắc nhở Thúy Nhi quản giáo nó cho thật nghiêm,
nếu không chẳng biết lớn lên nó lừa gạt được bao nhiêu trái tim thiếu nữ vô tri, nói không chừng còn phong lưu hơn cả ta, thân là chủ tử, mình
không thể để nó càn quấy như thế.
Đường Kính Chi thấy một roi
này kể ra cũng chẳng phải oan, dù sao là y ép Thị Mặc tới đây tập võ,
nếu không nó chẳng phải mò dậy từ sáng sớm tinh mơ để ăn hơn mười roi
làm máu thịt lẫn lộn.
Vết thương trên lưng đau rát làm Đường Kính chi thấy đứng tấn chẳng còn mệt lắm nữa.
Ngọc Nhi nhìn theo bóng lưng Thị Mặc chạy đi như bay, vành mắt đỏ hoe,
khẽ thở dài, thầm xin lỗi, nàng không muốn như vậy, thôi, nếu như nam tử trước mắt này thực sự có lòng kiên trì, sau này nàng truyền bản lĩnh
cho y là được.
Thế giới này không biết bao nhiêu bách tính cùng khổ muốn tập võ mà không có sư phụ chỉ bảo, mọi thứ đều có duyên trời
định, sự kiện này đối với Đường Kính Chi mà nói chẳng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Có ý định chính thức truyền võ rồi, tiếp đó
Ngọc Nhi tiếp đó càng nghiêm khắc hơn, không được bao lâu, lưng Đường
Kính Chi đã bị quất thêm mười cái, y vốn gầy yếu, lại cố chịu đựng không chịu thua, vì thế sắp tới mức giới hạn cơ thể con người sắp có thể chịu đựng nổi.
Thấy mắt thi thoàng lại tối đi, Đường Kính Chi thầm
hô không xong, chẳng lẽ hôm nay phải ngất xỉu ở đây, thua nàng sao? Đang lúc y không cam tâm thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi mà
với y lúc này chẳng khác gì tiên âm trên trời.
– Nhị gia, trong phủ có khách quý tới thăm, Đại quản gia mời người mau mau tới đại sảnh đón khách.
Có thể khiến đại quản gia phải nhờ người bảo chủ tử mau mau đi đón
khách, có thể thấy khách tới phủ có lai lịch không phải nhỏ, hơn nữa hạ
nhân bên ngoài thông báo thở hồng hộc như thế, xem ra đã tìm mình lâu
rồi.
Có chính sự phải làm, Đường Kính Chi tất nhiên không cần
nhìn sắc mặt Ngọc Nhi rồi mới làm nữa, chầm chậm đứng dậy, sau đó đưa
tay phải của mình lên, đắc ý nhìn Ngọc Nhi phải cắn răng tới đỡ mình.
– Có cần tỳ thiếp rắc ít kim sang dược cho Nhị gia không?
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi muốn đi tới đại sảnh, liền lên tiếng nhắc, nói xong nàng cũng lấy làm lạ vì mình lại quan tâm tới y, nhưng chính
nàng không thể phủ nhận, trong mắt nàng, địa vị của Đường Kính Chi đã có lớn hơn không ít.
Đường Kính Chi dừng bước, tiếp đó nhíu mày
lại, lưng mình chi chít vết roi thế này, nếu truyền ra ngoài một chút
nào bị Đường lão thái quân biết được thì e rằng bà quyết không để Ngọc
Nhi sống sót.
– Đỡ ta vào phòng, mau bôi thuốc cho ta, còn nữa, nàng phái nha hoàn tới tiểu viện của ta lấy y phục.
Đường Kính Chi nói xong, được Ngọc Nhi dìu vào trong phòng.
Ngọc Nhi đỡ Đường Kính Chi ngồi xuống giường trước, sau đó đi ra cửa
phòng, gọi tiểu nha hoàn tới bảo đến tiểu viện của Nhị gia lấy một bộ
trường sam sạch sẽ, còn nghĩ hộ Đường Kính Chi nói với người truyền lời, Nhị gia sẽ tới đại sảnh ngay.
Quay về phòng, Ngọc Nhi còn chưa nói gì đã thấy Đường Kính Chi đứng dậy, sau đó thản nhiên giang hai tay ra, ý tứ chẳng cần nói cũng biết.
Quả nhiên là hào môn đại thiếu gia, ngay cả cởi cái áo cũng muốn người ta hầu hạ.
Trong lòng tuy bất bình, nhưng Ngọc Nhi vẫn ngoan ngoãn đi tới, giúp y cởi áo ngoài ra.
Đường Kính Chi tất nhiên là cố ý muốn sai phái Ngọc Nhi hầu hạ mình,
nhưng đa phần là y sợ tay cử động sẽ đụng chạm với vết thương ở lưng.
Cởi áo ngoài xong, Ngọc Nhi tiếp tục giúp Đường Kính Chi cởi áo giữa,
chiếc áo này màu trắng, nhưng ở lưng đã hoàn toàn nhuộm đỏ, do mấy roi
đầu tiên đã khá lâu rồi, chỗ áo rách ra đã dính vào máu khô ở vết
thương, Ngọc Nhi vừa mới đụng vào đã khiến Đường Kính Chi đau tới méo
xệch cả miệng.
– Này, nàng có thể làm chậm một chút được không hả?
Ngọc Nhi dừng tay, tức tối nói:
– Tỳ thiếp đã chậm lắm rối đấy, người còn muốn thế nào nữa? Nếu không thì khỏi phải cởi cho xong.
Đường Kính Chi cũng muốn nếu không cần cời thì cố gắng không cởi, nhưng không cởi thì làm sao mà bôi thuốc? Không bôi thuốc, vết thương chậm
lành chỉ là chuyện nhỏ, lỡ chẳng may bị nhiễm trùng thì sao? Y không
muốn chết một cách lãng nhách như thế.
Nghĩ tới đó chỉ còn biết trừng mắt lên nhìn Ngọc Nhi, rồi quay ngoắt đầu đi.
Ngọc Nhi thấy thế thì tức điên, chẳng kịp suy nghĩ gì tay kéo mạnh áo, chỗ cuối cùng dính liền với vết thương xé rách ra.
– Ái!
Cho dù tính cách Đường Kính Chi có kiên cường đến đâu, thình lình bị cơn đau như xé cũng chẳng chịu nổi, gào lên đau đớn:
– Nàng định mưu sát thân phu à?
Thân phu?
Chứ còn sao nữa, đó là thân phủ của nàng! Hai chữ đó như tảng đá ngàn cân nện vào ngực Ngọc Nhi, làm ánh mắt nàng ảm đạm:
– Chỉ mấy roi thôi mà, có gì ghê gớm, nếu Nhị gia còn hận, cũng có thể
lấy roi đánh tỳ thiếp một trận, nếu tỳ thiếp cau mày một cái thôi thì
không phải là hảo hán!
Đường Kính Chi có giận đến đâu cũng
không mất lý trí lấy roi quất Ngọc Nhi, nhưng y thề nếu có cơ hội, y sẽ
đánh cho nàng một một trận … vào mông.
– Còn có khách quý đợi ở đại sảnh đấy, nàng mau bôi thuốc cho ta.
Đường Kính Chi nói xong giang hai chân hai tay nằm thẳng trên giường,
ban đầu y không chú ý lắm, tới khi một mùi u hương dịu mát chui vào mũi y mới nhớ ra, đây là giường của Ngọc Nhi.
Nghĩ tới đó Đường Kính Chi đưa mũi hít hít, ừm, thật là thơm.
Ngọc Nhi nhìn thấy động tác nhỏ đó của y, khuôn mặt đò dừ như gấc chín, thoáng do dự rồi tới bên giường, lấy kim sang dược ra, cẩn thận xoa lên vết thương của y.
Mười mấy vết roi đan xen nhau, cái nông cái sâu, đổi lại là nữ nhân nhát gan khác nhìn thấy, chỉ e sợ tới ngất đi rồi.