Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 87: Lần đầu tiên



Hai tiểu nha đầu thấy Nhị nãi nãi tự mình cởi tất cho Nhị gia, cuối cùng đã có giác ngộ của phận thê tử, mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ.

– Nhị nãi nãi, vừa rồi người đun thuốc mệt rồi, cứ để nô tỳ rửa chân cho Nhị gia.

Chỉ cần chủ tử đã hiểu ra là được rồi, Tri Thu không muốn chủ tử bị mệt, liền nói:

Tri Đông cũng có suy nghĩ tương tự Tri Thu, những chuyện nhỏ nhặt này giao cho đám nô tỳ bọn nó.

Lâm Úc Hương cho chân Đường Kính Chi vào chậu, nhẹ nhàng đưa tay khuấy nước thuốc, hơi nước bốc lên nghi ngút, trước tiên làm ướt bắp chân Đường
Kính Chi, nói:

– Không được, ta rửa chân cho Nhị gia còn xoa bóp huyệt đạo, những chuyện này các ngươi không hiểu.

Cho dù giây thần kinh cảm giác ở chân không được nhạy cảm lắm, nhưng mỗi
khi bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Úc Hương chạm vào, chỗ tiếp xúc có cảm giác ngứa râm ran dễ chịu truyền lên bụng, cảm giác này khó dùng lời miêu
tả, Đường Kính Chi sảng khoái “ừm” một tiếng, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt
lại hưởng thụ sự dịu dàng của nàng.

Lâm Úc Hương rửa sạch hai
chân Đường Kính Chi, rồi cầm một chân y đặt lên đầu gối của mình, ngón
tay chỏ cong lên, bốn ngón còn lại nắm chặt, ngón tay cái cố định trên ở ngón giữa, đẩy ngón chỏ lên, dùng lực cổ tay, lấy đốt ngón chỏ nhô lên, mát xa cho Đường Kính Chi.

Xoa bóp chân, không thể thiếu huyệt
Dũng Tuyền gan bàn chân, xoa bóp nơi đó, có thể làm nhiệt độ cơ thể tăng lên, cải thiện công năng của huyết quản, có tác dụng giúp giấc ngủ ngon hơn.

Tay Lâm Úc Hương vừa trơn vừa mềm, sờ vào thôi đã đủ thoải
mái rồi, nàng còn xoa bóp huyệt vị, làm Đường Kính Chi cảm giác thoải mái khiến cơn buồn ngủ ùa đến, làm y chẳng muốn mở mắt ra nữa,
miệng rên hừ hừ như mèo bệnh.

– Nhị gia, trên y thư có nói, mùa
xuân rửa chân, thăng dương cố thoát. Mùa hè rửa chân, thử thấp khả thư.
Mùa thu rửa chân, phế nhuận tràng thu. Mùa đông rửa chân, đan điền chước ôn, cho nên rửa chân có lợi lớn với cơ thể, sau này nếu rảnh rỗi, Nhị
gia nên chăm chỉ ngâm chân nhiều hơn.

Cũng chẳng biết do thói quen
nghề nghiệp hay là thời gian trước đó hầu hạ Đường Kính Chi ăn cơm uống
thuốc sớm tối bên nhau sinh tình cảm đặc thù, nên những lời này Lâm Úc
Hương nói rất tự nhiên.

*** Mùa xuân rửa chân có thể làm cho
dương khí đi lên chống được các chứng sa, chứng thoát. Mùa hè rửa chân
có tác dụng trừ thử thấp. Mùa thu rửa chân có thể làm cho phổi và ruột
được nhu nhuận. Mùa đông rửa chân có thể làm ấm vùng đan điền.

– Ừm.

Đường Kính Chí lười nhác chỉ khẽ đáp một tiếng.

– Còn nữa, xoa bóp gan bàn chân cũng có lợi cho cơ thể, thêm vào tác dụng của trung dược đặc biệt có thể xua đi mỏi mệt, giúp ngủ ngon giấc, kiện não ích trí, kéo dài tuổi xuân, phòng bệnh trị bệnh …

Mơ mơ hồ hồ, nghe Lâm Úc Hương giống như vợ già lắm lời lảm nhàm, Đường Kính Chi chẳng hề phản cảm chút nào, ngược lại không còn cảm thấy cô đơn nữa,
bên cạnh có người thân rồi, y chưa từng có được loại cảm giác ấm áp thế
này, Đường Kính Chi mở mắt ra, nhìn nữ tử đang rửa chân cho mình, ánh
mắt chan chứa ôn nhu, nhịp sống an nhàn êm ả, có một người vợ dịu dàng
thùy mị quan tâm săn sóc, đó điều y hằng ao ước.

Do nước trong
chậu vẫn còn nóng, chỉ chốc lát sau, trên trán Lâm Úc Hương đã phủ một
lớp mồ hôi mỏng lấm tấm, cứ xoa bóp một lúc, nàng lại dừng lại lấy tay
áo lau mồ hôi, động tác rất nhẹ, rất duyên dáng, một lọn tóc chẳng biết
từ lúc nào tuột ra phủ xuống trán, dụng mạo kiều diễm kinh động lòng
người của nàng cùng với động tác tự nhiên đó, đột nhiên tăng thêm vẻ
hiền thê lương mẫu.

Ngọn đèn dầu hỗn hợp tỏa ánh sáng vàng mờ mờ
dìu dịu, Đường Kính Chi cứ thế nhìn nàng ngây dại, lún sâu vào không rút mình ra được nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, Tri Thu không đành
lòng, nhất định muốn thay cho chủ tử, Đường Kính Chi mới tỉnh lại, khẽ
thở dài tiếc nuối, không khí êm đềm ấm áp bị phá hỏng mất rồi.

– Úc Hương, thời gian muội lắm rồi, nàng cũng đã mệt, dừng tay đi.

Đường Kính Chi mặc dù khao khát khung cảnh êm đềm như vừa rồi, nhưng cũng
biết Lâm Úc Hương không thể ngày nào cũng bóp chân cho mình, trước khi
vào phòng còn tính lợi dụng Lâm Úc Hương có việc nhờ mình, lúc này nhận
ra có là suy nghĩ không nên, ít nhiều có chút hổ thẹn.

Lâm Úc Hương khẽ vâng một tiếng, không lập tức dừng tay ngay, ánh mắt đang chuyên chú, bỗng có chút bối rối.

Nàng chẳng phải suy nghĩ cho sức khỏe của Đường Kính Chi, nên mới xoa bóp
cho tướng công danh nghĩa này, mà vì có mục đích khác, nàng biết, Đường
Kính Chi sớm muộn cũng nhận ra, nhưng nàng vẫn cứ làm, làm một cách đầy
sơ hở.

Nàng tin, với cách làm người của Đường Kính Chi, nhận ân của mình, nhất định sẽ đồng ý với thỉnh cầu của mình.

Mặc dù nàng chẳng có tình cảm sâu đậm lắm với Đường Kính Chi, nhưng không
biết vì sao trong lòng cảm thấy khó chịu, một câu nói chưa kịp qua suy
nghĩ đã rời miệng:

– Nhị gia, đây là lần đầu tiên thiếp thân bóp chân cho người khác …

Đường Kính Chi sửng sốt, rồi mỉm cười nói:

– Úc Hương, nàng không cần phải làm thế, sau này có chuyện gì nàng cứ nói ra, nếu làm được, ta sẽ đồng ý hết.

Lâm Úc Hương trước khi vào Đường phủ, trong nhà trừ nàng ra chỉ có một mình Lâm tú tài, ông ta không con không cái chỉ có một mình lại thương cô bé số khổ không nơi nương tựa này, luôn coi nàng như cốt nhục của mình,
cho nên đừng nói là đánh mắng, mà một câu nặng lời cũng chẳng hề có,
khiến tính cách Lâm Úc Hương mới có chút ương ngạnh, nàng được nuông
chiều quen rồi.

Tuy thế Lâm tú tài cực kỳ coi trọng lễ nghi, hơn
nữa rất kiêu ngạo, có thể coi là ông già hủ nho, từ sau khi nhận nuôi
Lâm Úc Hương, vì ngại nam nữ khác biệt, cho nên luôn giữ khoảng cách với nàng, thậm chí khi Lâm Úc Hương lớn lên, dung nhan tuyệt thế, ông còn
xây một bức tường đất trong tiểu viện, thể hiện sự trong sạch của mình.

Thử nghĩ mà xem, Lâm tú tài cổ hủ cứng nhắc như thế, làm gì có chuyện để Lâm Úc Hương rửa chân xoa bóp cho ông?

Cho nên thường ngày Lâm Úc Hương đều dựa theo y thư, lấy hai chân của mình
làm thí nghiệm, khi thử nghiệm chuẩn rồi, kiếm được vị trí chính xác,
mới dùng chấm đổ đánh dấu lên cái chân làm bằng gỗ, cho nên trừ đôi chân ngọc của nàng, đúng là lần đầu tiên nàng muốn xoa bóp chân cho người
khác.

Đối diện với đôi mắt hàm chứa ôn tình của Đường Kính Chi,
quả tim ngây thơ của thiếu nữ chưa trải đời đạp loạn xạ, ánh mắt hoảng
loạn, Lâm Úc Hương phải cúi đầu xuống né tránh:

– Nhị gia, thực ra
không phải chuyện gì lớn, chỉ là thiếp thân gả vào Đường phủ gần một
tháng rồi, cảm thấy buồn chán, muốn ra phố chơi.

Đường Kính Chi
không đồng ý ngay mà nhíu mày lại suy ngẫm, lục lọi trong ký ức trước
kia của Đường Kính Chi, mới hiểu Lâm Úc Hương muốn rời phủ phải được
mình hoặc Đường lão thái quân gật đầu mới được, có điều, tân nương tử
mới gả vào nhà chồng một tháng đã muốn ra phố chơi tuyệt đối không hợp
lễ pháp, quy củ.

Lâm Úc Hương không thúc giục Đường Kính Chi, tiếp tục luân phiên xoa bóp gan bàn chân cho y, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.

Tri Thu đứng bên cạnh, sốt ruột ra mặt, trong ba nữ tử, nha đầu này là muốn ra phố chơi nhất, Tri Đông cũng nóng ruột lắm, nhưng ngoài mặt không để lộ ra chút nào.

– Nhị gia, nếu người thấy khó xử thì thôi vậy.

Một hồi lâu sau Lâm Úc Hương buồn bã lên tiếng, Đường Kính Chi nghe vậy vội giải thích:

– Không phải là ta không đồng ý với nàng mà là nàng gả vào phủ chưa được
một tháng đã muốn ra ngoài chơi, điều này không thích hợp cho lắm. Đương nhiên nàng buồn chán muốn ra ngoài cũng là điều có thể hiểu, ta thì
không phản đối, nhưng nếu lão thái quân biết được, chỉ e sẽ trách phạt
nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.