Quả nhiên có phong phạm gia chủ Đường gia, Lưu Bưu nghe vậy bỗng có
chút cảm động như trân châu trong cỏ được người ta nhận ra, xua tay làm
bộ rộng rãi:
– Không sao, không sao, Từ quản gia rất chu đáo.
– Lưu đại nhân quả nhiên rộng lượng, tin rằng sau này lại lần nữa bay cao .. À, khụ khụ … Lưu đại nhân, tại hạ không phải …
Đường Kính Chi cố ý lắp bắp.
Lần nữa bay cao chẳng phải ý nói bị người ta kéo xuống rao, Lưu Bưu bình thản nói:
– Đường công tử không cần phải như thế, quan lộ gập ghềnh mà, chỉ cần
ta một lòng vì dân, lòng sáng tựa gương, không thẹn với đời là đủ.
Đường Kính Chi vội khách khí phụ họa vài câu, nói:
– Hạ nhân chiếu cố thiếu chu toàn, nếu Lưu đại nhân nể mặt, hay là chúng ta lên tầng ba uống vài chén?
Lưu Bưu chính đang có chuyện muốn thương lượng với Đường Kính Chi, tất
nhiên cao hứng đồng ý ngay, thấy y còn khom lưng mời mình đi trước,
chẳng hề khiêm nhường, lại hếch cằm như con gà trống lớn cao ngạo đi
lên, chẳng nhận ra Lưu Kính Chi và Từ Phúc trao đổi ánh mắt cười thầm
với nhau.
Lên tới tầng ba, Đường Kính Chi chọn một nhã phòng,
còn gọi đầy một bàn toàn món ăn danh tiếng đắt tiền khiến Lưu Bưu hối
hận, sớm bết như thế lúc nãy không cố ăn nhiều như thế, có điều mang
nguyên tắc có lợi không chiếm là thằng ngu, hắn cầm đũa đánh chén trận
nữa.
Đường Kính Chi cung kính bồi tiếp ở bên, thi thoảng lại mời vài chén rượu.
Cơm rượu vào mồm, Lưu Bưu quên béng luôn những lời Từ Phúc nói vừa này, chỉ tập trung ăn uống, làm Đường Kính Chi dở khóc dở cười, kẻ vô dụng
thấy nhiều rồi, nhưng vô dụng cỡ này chưa bao giờ thấy qua, không khéo
hôm nay tính toán đều hỏng vì con heo ngu độn này mất.
Cũng may Lưu Bưu chưa phải là heo, ăn uống phủ phê một hồi, nhìn thấy Từ Phúc
choàng tỉnh, thầm kêu không xong, thiếu chút nữa quên mất đại sự, lấy
khăn lau miệng, rồi nói:
– Đường công tử, bản quan nghe nói Đường gia định mua mảnh đất hoang cách thành đông 40 dặm?
– Làm gì có chuyện đó.
Đường Kính Chi ngớ ra rồi phủ nhận:
Lưu Bưu thộn mặt, quay sang nhìn Từ Phúc, thấy ông ta đang lắc đầu liên hồi, ý tứ đừng khai mình ra, thầm nhủ, chẳng lẽ thời buổi này nuôi trâu nuôi ngựa có lợi nhuận cao như thế, cho nên Đường gia coi chuyện này là cơ mật, không cho phép truyền ra ngoài?
Chẳng trách trước đó Từ Phúc nói với mình, chuyện này đi ra cửa không được nói cho ai biết.
Lưu Bưu là tên tiểu nhân hám lợi, sao thèm quan tâm tới Từ Phúc sống chết thế nào, nói thẳng:
– Đường công tử, không ngờ bản quan thành tâm đối đãi, công tử lại coi
ta là người ngoài, làm người ta thất vọng, ban quan không dấu nữa, hôm
nay ta tới đây, là được Từ quan gia mời tới bàn bạc chuyện này.
– Ồ, vậy Từ quản gia nói gì với đại nhân.
Nụ cười của Đường Kính Chi trở nên miễn cưỡng.
Lưu Bưu thấy Đường Kính Chi lén trừng mắt nhìn Từ Phúc, càng mừng thầm, xem ra mình suy đoán đúng rồi, chuyến này phải xẻo thêm của Đường gia
một chút mới được:
– Đường công tử, bản quan là người sảng khoái, không dấu gì công tử, vừa rồi Từ quản gia đã đem hết tất cả nói ra với ta rồi.
Đường Kính Chi làm một động tác bất lực, mím môi một lúc mới nói, thở dài:
– Nếu đại nhân biết hết thì tại hạ cũng không dấu nữa, Đường gia đúng
là có ý định mua mảnh đất hoang đó, tiền dự tính là 30 vạn lượng bạc,
Đường đại nhân thấy số tiền này có được không?
Thấy Đường Kính
Chi thừa nhận, Lưu Bưu thầm đắc ý, tên Đường Kính Chi này vang danh
thiên hạ, nhưng chẳng qua là con mọt sách thôi, trước mặt ta đây thì còn non lắm.
Lưu Bưu chép miệng, làm vẻ khó xử:
– Đường công
tử, mảnh đất đó lớn thế nào thì công tử cũng biết rồi, nếu tính đúng
theo diện tích của nó, e 300 vạn lượng cũng không đủ đâu.
Đường Kính Chi nghe vậy mặt mày àm đạm, gật đầu:
– Lưu đại nhân nói phải, xem ra tại hạ suy tính thiếu chu toàn rồi, chuyện này … Ài đành thôi vậy.
Nghe thấy Đường Kính Chi muốn bỏ, Lưu Bưu lại cuống lên, cơ hội trời cho sao có thể để lỡ:
– Đường công tử đừng nhụt chí vội, thực ra chuyện này không phải là
không thể, nhưng công tử cũng biết, việc truân điền lớn nhỏ ở Lạc Thành
tuy thuộc phụ trách của bản quan, nhưng bên trân vẫn có người nhìn
xuống.
– Có khả năng thật sao?
Đường Kính Chi mừng rỡ mắt mở to:
– Đương nhiên, bản quan nói được là nhất định sẽ được, có điều cần phải có bên trên phối hợp, tốn kém một chút, Đường công tử là người làm ăn,
bản quan không cần nói nhiều …
Lưu Bưu mân mê mấy sợi râu lưa thưa:
Đường Kính Chi vỗ bàn, hào khí nói:
– Chỉ cần chuyện này thành, tốn kém một chút có là gì, Lưu đại nhân quả nhiên có bản lĩnh, tại hạ kính ngài một chén.
Rồi cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
Lưu Bưu không uống, đủng định hỏi:
– Không biết Đường công tử định dùng bao nhiêu tiền để khai thông quan hệ bên trên.
– Hai vạn lượng.
Đường Kính Chi nói dứt khoát, mặt đầy ngạo mạn, để người ta vừa nhìn biết ngay y là kẻ thích thể diện, chuyên mất tiền ngu.
Lưu Bưu vốn tính kiếm được một vạn lượng bạc thôi, như thế hắn nắm chắc vạn phần hoàn thành được việc này, bống nhiên thêm một vạn lượng nữa,
lòng sướng điên.
– Có điều hai vạn lượng này còn muốn nhờ Lưu đại nhân làm cho việc nữa.
Đường Kính Chi đột nhiên bồi thêm một câu:
Lưu Bưu tức thì thận trọng hỏi:
– Chuyện gì?
– Tại hạ nghe nói trước kia có người tấu lên với triều đình, muốn khai
phát mảnh đất hoang đó cùng một mảnh đất khác cách phía đông nam thành
60 dặm. Đại nhân thấy có thể thuận tiện giúp tại hạ kiếm lấy văn thư
khai thông kênh rạch không? Như vậy nếu như sau này triều đình muốn đào
kênh, tại hạ có thể mở con sông nhỏ từ kênh dẫn nước vào đất của mình.
Đường Kính Chi giải thích:
– Chuyện này không khó, nhưng thêm một chuyện là tốt thêm một phần.
Đường Kính Chi biết hai vạn lượng là quá thừa để làm hai việc này rồi,
nhưng hiện nạn châu chấu sắp bùng phát, thời gian không đợi người, cho
nên y quyết bỏ thêm một chút tăng thêm tính tích cực của tên quan tham
này, để hắn mau chóng hoàn thành công việc.
– Lưu đại nhân
không cần lo vấn đề tiền bạc, hai vạn lượng kia để đại nhân lo lót bên
trên, tại hạ cũng không dám để đại nhân làm không công …
Đường Kính Chi nói rồi đưa một ngón tay ra.
– Một …
Lưu Bưu không dám đoán tiếp:
– Một vạn lượng …
Đường Kính Chi sảng khoái nói:
– Được, không thành vấn đề, Đường công tử, cạn.
Lưu Bưu lúc này mới uống cạn chén rượu.
Tiếp theo Đường Kính Chi lấy ra từ trong lòng ra một xấp ngân phiếu,
sau đó đếm hai vạn lượng giao cho Lưu Bưu, dù Lưu Bưu rất muốn nhận phận của mình ngay bây giờ, nhưng cũng hiểu phải xong việc tiền mới tới tay, hơi không cam tâm nhìn đối phương thu ngân phiếu về.
Đường Kính Chi mỉm cười nói:
– Lưu đại nhân, chẳng qua là mấy tờ văn thư thôi, tin rằng với bản lĩnh của ngài không cần một ngày là xong, hay là thế này, chiều nay tại hạ
mở tiệc ở đây, đợi tin tức tốt lành của ngài.
– Được, quyết định như thế, chiều nay bản quan nhất định làm xong việc này.
Đường Kính Chi đứng dậy tiễn chân, nháy mắt với Từ Phúc, ông ta gật đầu đi theo Lưu Bưu.
Thị Mặc tới lúc này mới nghi hoặc hỏi:
– Nhị gia, nô tài thấy tên Lưu Bưu này là thứ giá áo túi cơm, hắn làm nổi chuyện này sao?
– Nếu là người khác bản lĩnh gấp mười hắn chăng nữa cũng khó mà nói được, nhưng Lưu Bưu thì chắc chắn làm được việc này.
Đường Kính Chi thong thả phủi bụi vạt áo, tay chắp sau lưng, tỏ ra rất hài lòng:
– Vì sao ạ?
Thị Mặc vẫn không hiểu:
– Đơn giản lắm, tên Lưu Bưu này cái gì không biết, chỉ biết đút lót quan trên.