Lưu Bưu nhìn một cái là nhận ra thân phận hạ nhân của Từ Phúc, nay một
tên hạ nhân mà cũng dám bắt hắn phải ra ngoài nghênh đón rồi, hắn làm
sao kìm chế nổi.
Có điều chưa để hắn kịp nổi điên, Từ Phúc đã lên tiếng:
– Lưu đại nhân, nơi này đâu phải chỗ làm việc, nếu rảnh chúng ta tới Thiên Lý Hương ngồi một chút?
Ông ta không phải nhân vật đơn giản, biết Lưu Bưu nhận ra thân phận hạ nhân của mình nên mới bịt miệng hắn trước.
Lời chửi bới sắp rời khỏi miệng bị Lưu Bưu nuốt ngược lại, Thiên Lý
Hương? Đó là tửu lâu số một của Lạc Thành, chi tiêu trong đó tốn kém có
thể hù chết người, vậy mà tên hạ nhân này lại mời hắn tới đó bàn việc,
có thể thấy lai lịch không nhỏ.
Hơn nữa đối phương nói có việc, tức là phải cầu tới mình, khà khà, cơ hội kiếm tiền tới rồi.
Nghĩ tới đó khuôn mặt phì nộn của Lưu Bưu tươi như hoa nở.
Lưu Bưu năm nay 40 tuổi, người béo tròn ục ịch, cái gì chưa nói, riêng
cái bộ dạng bên ngoài này nhìn cái chẳng khác gì khắc lên trán hai chữ
“tham quan”, Từ Phúc còn nhìn ra, đây tuyệt đối là kẻ ăn hại chỉ biết
tới tiền.
Từ Phúc chỉ nghiêng người chắp tay thi lễ, không đợi hắn trả lời đã xoay người đi.
Lưu Bưu mặt đỏ bừng, tên hạ nhân này không để cho hắn chút thể diện
nào, nhưng vì tiền, hắn chỉ đành xốc quan bào đi theo, lòng chửi rủa :”
Con mẹ nó, chẳng qua là một tên mà thôi, dám vênh váo trước mặt bản
quan, đợi đấy, lát nữa ngươi có việc cầu tới ta, ta nhất định làm khó
một phen, mói tới đồng xu cuối cùng.”
Mấy quan sai bên cạnh thấy vậy vội vàng gọi kiệu phu mang kiệu ra cho đại nhân.
Hồ Nhị móc từ trong lòng ra một đĩnh bạc, chẳng thèm ngó bao nhiêu, quẳng cho quan sai truyền lời lúc nãy:
– Thưởng cho ngươi uống rượu.
Mấy tên quan sai xung quanh tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài, mẹ
ơi, đĩnh bạc lớn thế này dè xẻn một chút đủ cho cả nhà bốn người uống
rượu cả năm chứ đùa à?
Quan sai được thưởng càng cười toét miệng, hạ nhân nhà ai mà không biết, thuận tay ném ra đĩnh bạc lớn thế nào?
Lưu Bưu không mù, tất nhiên cũng nhìn thấy, nếu chẳng phải vừa rồi đứng quá xa, hắn đã cướp ngang đĩnh bạc đó rồi, có điều với một quan sai
truyền lời đã thưởng lớn như thế, hôm nay ắt mình phải kiếm được một mớ
lớn, càng sốt ruột giục giã thủ hạ mau đưa kiệu tới.
Thiên Lý
Hương, tửu lâu nổi danh Lạc Thành, cao tới bốn tầng, xa hoa quý phái,
nơi này chỉ có quan lớn hoặc thương cổ phú quý mới có tư cách tới ăn,
nghe nói một bàn tiệc đắt nhất nơi này có giá 6600 lượng bạc, riêng nghe thôi đã khiến người ta lè lưỡi rồi.
Từ Phúc tới nơi, vì nhiều
nguyên nhân không làm cao nữa, cố ý đi lùi lại sau Lưu Bưu biểu thị tôn
kính, Lưu Bưu đi trước, cằm hếch lên, mặt vênh vênh đắc ý.
Tiến vào
đại sảnh, liền nhìn thấy bố cục bài trí tương đối nơi này với các tửu
lâu khác, ở giữa là một vùng đất rộng để trống thông thẳng lên tận lầu
hai, tất cả các bàn ăn ở lầu một đều xếp thành hình tròn quây xung quanh khoảng trống ở giữa, bốn xung quanh treo không ít thơ họa, xen lẫn với
cách phối màu bài trí ít cây cảnh hợp lý làm không gian khoáng đãng.
Hai người đi lên lầu hơi, gọi một gian nhã phòng, Từ Phúc hào phóng đưa thực đơn cho Lưu Bưu, để hắn tự chọn món. Lưu Bưu từ sau khi mất chức
thành thủ, vừa lo lót không phải chịu tội, lại chạy vạy kiếm cái chức
quan, tài sản hao tổn rất nhiều, cho nên lâu nay rất ít khi tới đây ăn
cơm, hiện cơ hội bày ra trước mắt, tất nhiên tận dụng một phen, gọi liền một hơi mười mấy món ăn.
Từ Phúc chẳng bận tâm, bình thản ngồi đợi.
Tiểu nhị lui ra rồi, nhã phòng trở nên yên tĩnh, Từ Phúc thong thả nhấp nháp chén trà, thi thoảng khẽ gật đầu với Lưu Bưu.
Ban đầu Lưu Bưu còn trấn tĩnh, cho rằng Từ Phúc cố ý làm cao, đợi mình
chủ động lên tiếng, như thế mình sẽ bị động, nhưng đợi mãi, thấy thức ăn mang lên hết rồi, đối phương vẫn không lên tiếng, thái độ điềm nhiên
như không, hắn dần dần mất kiên nhẫn.
Hắn từng leo lên tới chức thành thủ, sao cam tâm làm một chủ sự truân điền cả đời, nhưng muốn leo lên, không có bạc mở đường là không được.
Trước khi tới đây Từ Phúc đã tìm hiểu kỹ về con người của Lưu Bưu rồi, cho nên nắm chắc mười phần có thể khiến kẻ này lên tiếng trước, thong thả ăn từng miếng một,
động tác ưu nhã, so với đám văn nhân còn nhã nhặn hơn vài phần.
– Xin hỏi tôn tính đại danh.
Lưu Bưu quyết định làm rõ thân phận đối phương trước, rồi mới dễ chọn thái độ.
Từ Phúc đặt chén trà xuống, giọng nói rất tự hào:
– Tiểu nhân là Từ Phúc đại quản gia của Đường gia Lạc Thành.
Người có tên như cây có bóng, lời Từ Phúc vừa dứt, vẻ mặt Lưu Bưu tức
thì cung kính hơn vài phần, khi làm thủ thành hắn còn có tư cách lên mặt với Đường gia, nhưng hiển giờ chỉ có nước ngửa mặt nhìn người ta thôi.
– Thì ra là Từ quản gia, ngưỡng mộ đã lâu.
Lưu Bưu tay ôm quyền, khom người thi lễ:
Từ Phúc thản nhiên tiếp nhận rồi mới đáp lễ:
– Lưu đại nhân khách khí quá, tiểu nhân chỉ là một hạ nhân thôi, sao dám nhận lễ của đại nhân.
Lưu Bưu thầm chửi Từ Phúc giả dối, mặt vẫn tươi cười:
– Từ quản gia mới là khách khí, ở Lạc Thành có ai không biết Đường gia chứ, đáng mà, đáng mà.
– Lưu đại nhân từng đường đường là quan lớn ngũ phẩm, chẳng qua bị tiểu nhân ám hại thôi, nếu không đã chẳng rơi xuống tình cảnh này, tiểu nhân thực sự không dám.
Câu này của Từ Phúc nói trung vào chỗ ngứa
của Lưu Bưu rồi, nhớ lại năm xưa vì leo lên chức thành thủ, gần như hao
tốn nửa gia sản của hắn, vốn định kiếm lại bù lỗ, nhưng không may gặp
đúng khâm sai tuần sát, hắn luôn cho rằng mình mất quan là do vận khí
không tốt, năm phần còn lại là do kẻ cạnh tranh ghen tị giở thủ đoạn hãm hại mình.
Thở dài một hơi, nhớ lại số bạc bay đi không bao giờ trở lại, giọng Lưu Bưu nghèn nghẹn:
– Chỉ có Từ quản gia hiểu ta.
Từ Phúc sống hơn năm mươi tuổi, mèo già hóa cáo rồi, câu vừa rồi chỉ là thăm dù, quả nhiên là hạng giá áo túi cơm, có thế đã kích động rồi,
nhân cơ hội nói càng thêm chân thành:
– Lưu đại nhân đừng như thế,
theo tiểu nhân thấy, với năng lực của đại nhân, lập chút công tích, quay về vị trí xưa đâu phải chuyện khó. Hơn nữa với năng lực của đại nhân,
hẳn phải là trọng điểm bối dưỡng của cấp trên, ngày thăng tiến không còn xa.
Không nghe Từ Phúc nói lời này còn đỡ, nghe xong thiếu
chút nữa tức tới té xỉu, hắn lo lót mãi ai dè bị người ta ném cho cái
chức chủ sự truân điền, đã vậy đám quan viên khác chẳng ưa hắn, cứ thì
thà thì thụt nói ra nói vào.
Lại còn tên cấp trên của hắn nữa, nghe
nói năm kia khi còn là thủ thành hắn mua về một tiểu thiếp vốn là kỹ nữ
có tiếng trong vùng, không ngờ tham lam ám thị muốn hắn đem tặng.
Tên khốn kiếp chó má, tiểu thiếp đó là bảo bối, là thịt trong lòng hắn.
Công tích!
Đúng là lập công thì có khả năng lần nữa leo lên cao, lúc đó ta thăng
quan phát tài rồi, nhất định sẽ cho đám cẩu quan đui mù kia biết tay.
Chẳng lẽ Đường phủ tới tìm mình liên quan tới nó? Lưu Bưu rơi xuống
bước đường này, mất đi năng lực suy nghĩ bình thường, chỉ còn một lòng
tham công hám lợi để sớm ngày leo lên, tha thiết nhìn Từ Phúc:
– Từ
quản gia nói đúng lắm, chỉ cần bản quan lập công sẽ có ngày quay trở
lại, chỉ là không biết Từ quản gia tới tìm ta có việc gì?
Từ
Phúc khinh bỉ sự ngu xuẩn của tên này, chắc khác gì con lừa treo củ cà
rốt trước mặt là muốn nó đi hướng nào, nó theo hướng đó.
Có điều Lưu Bưu càng ngu xuẩn càng có lợi.