Đứa bé trước mặt Đường Kính Chi da dẻ hồng hào, má mũm mỉm, đôi mắt to sáng như sao, nếu ở thế kỷ 21, dứt khoát sẽ thành sao nhí, y nhìn một cái đã thích rồi, vì thế bước tới, bế Đường Thiên vào trong lòng, thơm chụt
lên má:
– Thiên Nhi, cháu càng lớn càng đáng yêu, hơn cả Nhị thúc rồi.
Lời này làm mọi người trong phòng đều cười lớn, trong đó Đường lão thái
quân và Đường Chu Thị cười thì cười song đều ngạc nhiên, vì trước kia
Đường Kính Chi cực kỳ coi trọng quy củ, rất ít khi nói đùa, hơn nữa
tuyệt đối sẽ không bao giờ bế một đứa bé vào lòng còn thơm lên má như
thế, dù là Đường Thiên.
Chẳng lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi lối
về? Lăng Nhi thích Đường Chu Thị cho nên … ? Đường lão thái quân tức
thì đảo mắt qua người Đường Chu Thị.
Ừm, nha đầu này càng ngày càng có phong vận rồi.
Đường Thiên được ôm trong lòng, tính trẻ con phóng thích, cười khanh khách
không ngừng, cuối cùng còn chu môi thơm Đường Kính Chi một cái.
– Thiên Nhi, mau xuống ngay, đừng làm Nhị thúc mệt.
Cười một lúc, mặt Đường Chu Thị ửng hồng, càng thêm phần quyến rũ, nhớ ra
Đường Kính Chi còn chưa khỏe lại hoàn toàn, vội giục con.
Đường Kính Chi vẫn ôm chú bé trong lòng, lắc đầu:
– Không sao, đệ đã khỏe hơn nhiều rồi. Nào, Thiên Nhi, cùng ngồi ăn với Nhị thúc nhé.
Vừa nói vừa bế Đường Thiên tới chỗ ngồi gần Đường lão thái quân.
Đường lão thái quân lên tiếng, miếng cơm đầu tiên trong bữa phải do trưởng bối ăn, bữa cơm mới được bắt đầu:
– Được rồi, nếu như hôm nay Úc Hương không tới, vậy mấy người chúng ta ăn cơm thôi.
Đường Chu Thị đứng giữa Đường lão thái quân và Đường Kính Chi, xới cơm gắp
thức ăn cho hai người. Đường Kính Chi đang trêu Đường Thiên, đột nhiên
thấy chiếc cổ tay trắng như ngọc lướt qua, tiếp đó mùi thơm cơ thể nữ
nhân luồn vào mũi.
Mùi thơm này khác với mùi thơm trên người Nhu
Nhi, như xen vào thứ mormone kích thích giống đực, tức thì thu hút tâm
thần của Đường Kính Chi.
– Nhị gia, mời ăn cơm.
Mơ hồ nghe thấy giọng nói ôn nhu của Đường Chu Thị truyền vào tai, Đường Kinh Chi
lúng túng, gật đầu máy móc, cầm đũa gắp thức ăn vào miệng, mặc dù không
ngon như Lâm Úc Hương làm, nhưng không hiểu sao càng khiến y muốn ăn
hơn.
Đường lão thái quân mắt rất sắc, sao chẳng nhìn ra sự khác thường của cháu trai:
– Tôn tức, ta không đói lắm, cháu chiếu cố cho Nhị gia là được rồi.
Ánh mắt vẫn cứ liếc nhìn qua lại hai người, miệng cười tủm tỉm, thầm tính,
nếu Lăng Nhi có thể nạp nha đầu này làm tiểu thiếp, chắc chắn còn sinh
cho Đường gia được vài đứa bé kháu khỉnh nữa.
Đường Chu Thị không hề phát hiện ra điều gì khác lạ, khẽ đáp lời một tiếng, đi tới gần
Đường Kính Chi hơn, dùng đũa ngọc gắp thức ăn cho y.
Mùi hương lạ đó ngày một đậm, mặt Đường Kính Chi cũng ngày một đỏ hơn.
Nếu như mấy phòng thê thiếp của Đường Kính Chi là những đóa hóa đang nở,
diễm lệ tươi trẻ, làm người ta tơ tưởng, thì Đường Chu Thị như một quả
đào chín, tươi ngon mọng nước, làm người ta nhìn thấy chỉ muốn lao vào
cắn một miếng lớn.
Phong vận của nữ nhân thành thục, càng quyến rũ dụ hoặc hơn so với thiếu nữ thanh xuân, càng có sức hấp dẫn nam nhân hơn nhiều.
Đường Kính Chi ăn đồ do Đường Chu Thị gắp, ngửi mùi hương dụ dỗ người ta phạm tội trên cơ thể nàng, người mỗi lúc một nóng hơn, không dám nhìn nàng
thêm cái nào nữa.
– Nhị thúc, Thiên Nhi muốn ăn thịt gà.
Đường Thiên còn nhỏ, chỉ biết ăn, không phát hiện biến hóa vi diệu giữa những người trưởng thành, chỉ vào món thịt gà xào đỗ đằng xa nũng nịu yêu
cầu:
– Ừ, để ta gắp cho cháu.
Đường Kính Chi đang lâng lâng
trong cảm xúc tội lỗi, đưa đũa ra, đúng lúc Đường Chu Thị nghe thấy con
đòi cũng đưa đũa gắp, cuối cùng không may thế nào, cả hai cùng gặp vào
một miếng thịt gà.
Đường Kính Chi theo bản năng nhìn thuận theo
cánh tay nõn nà như ngó sen kia, gặp phải ánh mắt Đường Chu Thị nhìn
xuống, va chạm trên không, như có tia lửa vô hình lóe lên, cả hai cùng
đỏ mặt, buông đũa ra.
– Hà hà, Thiên Nhi ngoan, để tổ nãi nãi gắp cho cháu ăn.
Đường lão thái quân luôn chú ý tới động tác của hai người, thấy vậy mừng lắm, gắp một miếng thịt gà cho vào bát nhỏ của Đường Thiên.
– Tạ ơn tổ nãi nãi.
Đường Thiên trước khi ăn vui vẻ cám ơn:
Tiếng của Đường lão thái quân phá tan không khí gượng gạo, Đường Kính Chi mới thấy không quá xấu hổ nữa, lẩm bẩm đổ lỗi cho tên Đường Kính Chi kia,
Đường Chu Thị cũng định thần lại, áng hồng lui dần, tiếp tục gắp thức ăn cho mọi người.
Có điều ánh mắt nàng ảm đạm hơn, rồi cẩn thận kín đáo lùi lại một bước nhỏ tránh xa Đường Kính Chi hơn một chút.
Bữa cơm đó có già có trẻ, tất nhiên không khí rất náo nhiệt ấm áp, cuối
cùng bị tiếng cười ngây thơ của Đường Thiên cảm nhiễm, Đường Kính Chi
gạt bỏ được sự t hiếu tự nhiên khi ở gần Đường Chu Thị, cười vui vẻ sáng lạn.
Đường Chu Thị giữ vẻ mặt đoan trang nhu mì, chỉ cười nhẹ.
Ăn cơm xong mẹ con Đường Chu Thị cáo lui trước, Đường Thiên cứ quyến luyến nắm tay Đường Kính Chi, muốn hắn rảnh rỗi tới đưa nó đi chơi, còn lén
lút nói nhỏ, mẹ nó thường ngày rất nghiêm khắc, không cho nó chơi cùng
bạn bè, chỉ bắt nó học chữ, học quy củ.
Đường Kính Chi nổi tính trẻ con, cũng len lén ngoắc tay đồng ý.
Thấy Đường Kính Chi không cáo lui, Đường lão thái quân đoán y có chuyện, ngồi lại đợi y lên tiếng.
– Nãi nãi, hôm nay cháu có chuyện muốn thương lượng với nãi nãi.
Nói tới đó đưa mắt nhìn Hàm Hương, Hàm Hương biết ý pha trà xong rồi lùi ra khỏi nhà ăn, đứng ở cửa, còn điều toàn bộ nha hoàn bà tử hầu hạ ở đây
tránh xa một chút.
Thấy Hàm Hương cũng bị bảo lui ra, Đường lão thái quân hiếu kỳ hỏi:
– Có chuyện gì mà cháu cần cẩn thận như thế?
Đường Kính Chi mặt nghiêm túc đáp:
– Nãi nãi, từ sau khi cháu biết nạn châu chấu sắp bùng phát, liền nghĩ ra một kế lớn có thể phát tài, có điều trước khi hành động, cháu muốn
thương lượng với nãi nãi một phen.
Đường lão thái quân gật đầu, bảo y nói tiếp.
– Nãi nãi, hiện nay tình hình Đường gia ta xấu thế nào hẳn trong lòng
người biết rồi, nếu như muốn duy trì cuộc sống trước kia, chỉ dựa vào
mỗi chuyện làm ăn của các cửa hiệu sợ là rất khó khăn.
Khẽ thở
dài, Đường lão thái quân mặt thêm chút mỏi mệt, hiện chẳng những thường
xuyên có kẻ tới cửa hiệu của Đường gia gây chuyện, mà hàng tồn cũng
chẳng còn bao nhiêu, Đường gia thì vẫn chưa tìm được tiêu cục thích hợp
để áp tải hàng.
– Cho nên Tôn Nhi lớn gan, muốn đổi nghề!
– Cái gì? Đổi nghề?
Lời này tức thì làm sắc mặt Đường lão thái quân đại biến, bà ngàn vạn lần không nghĩ tới khả năng này.
– Đúng thế ạ, phải đổi nghề.
Phải lâu lắm Đường lão thái quân mới từ trong chấn động khôi phục lại được tinh thần:
– Lăng Nhi, chuyện đổi nghề này là vấn đề rất lớn, không cẩn thận một
chút thôi là làm cả gia tộc bù vào đó, không biết bao người táng gia bại sản vì thế, cho nên càng phải thận trọng hơn. Theo lý mà nói cháu là
gia chủ, chuyện làm ăn nãi nãi không nên xen vào, nhưng chuyện này quá
lớn, nãi nãi phải hỏi cho thật rõ ràng, cháu muốn đổi nghề, không bán
trà ngọc nữa thì muốn làm gì?
– Nãi nãi, cháu muốn mua một mảnh đất hoang, sau đó khơi kênh dẫn nước, làm đại địa chủ.
Đường Kính Chi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cẩn thận quan sát sắc mặt Đường lão thái quân.
Đường lão thái quân thêm một lần nữa ngồi ngây ra trên ghế? Mua đất, làm
kênh, đại địa chủ? Cái này … Quá sức hoang đường, mình nghe nhầm, hay
đích tôn mình điên rồi?
Chẳng lẽ bệnh của nó lại tái phát? Ảnh
hưởng tới đầu óc, nghĩ tới đó Đường lão thái quân hoảng lên, với bà đây
còn là chuyện nghiêm trọng hơn.