Giọng của mụ ta và khàn vừa rè, rống lên nghe như tiếng heo
bị chọc tiết, Lâm Úc Hương nghe mà đau đầu, thầm kêu không ổn, gặp phải
loại người nào không gặp, lại gặp đúng con mụ ngoa ngoắt.
Loại người này căn bản không dùng lý lẽ nói chuyện được, đang lúc nàng không biết làm thế nào thì đột nhiên có người quát:
– Câm mồm, ngươi còn dám kêu la loạn bậy, ta cho ngươi đánh nát đít ngươi trước.
Đương nhiên người quát là Từ Phúc, xưa nay ông ta có tiếng trầm ổn, mừng giận không lộ ra ngoài, lúc này râu tóc dựng ngược, dù Vương Thị tình tình
chua ngoa đanh đá cũng không dám vuốt râu hổ nữa, ngoan ngoãn im lặng
trở lại.
Lâm Úc Hương thấy Từ Phúc ra mặc giúp mình khống chế cục diện, cảm kích gật đầu với ông ta, nói:
– Vương Thị, ngươi nói bà tức Trương Nhị uy hiếp ngươi, vậy ta hỏi, vì sao bọn họ uy hiếp ngươi.
Vương Thị giở trò quanh co càn quấy thì là số một, chứ nói tới lý lẽ thì không phải sở trường, mắt mụ ta đảo như rang lạc:
– Làm sao nô tỳ biết được vì sao, có lẽ vì lần trước bọn chúng tới nhà nô tỳ vay tiền không được, nên sinh oán hận.
– Nực cười, vì không vay được tiền, bọn họ bỏ qua hung thủ để vu cáo ngươi à?
Lâm Úc Hương cười nhạo:
– Ngươi nói lời này tự bản thân nghĩ xem có tin được không?
Vương Thị không tìm được lý do nào tốt hơn, cứ một mực kêu bà tức Trương Nhị vu cáo mụ.
– Hừ, ngươi tưởng chỉ cần không thừa nhận là được sao? Hôm qua bà tức
Trương Nhị tố cáo Lý quản sự, đến tối liền bị hành hung, hung thủ không
phải các ngươi thì là ai?
Vương Thị bị hỏi dồn quýnh cả lên, nhìn trái ngó phải xem có ai giúp mình phải trả lời ra sao không, tiếc là
hiện Nhị nãi nãi đang ngồi trên, Đại quản gia đứng bên nhìn, có kẻ nào
chán sống đi gợi ý cho mụ?
– Chuyện này …. Dù, dù sao cũng không phải nô tỳ làm.
– Mụ nói láo, hôm qua chính mắt ta trông thấy mụ dẫn đám con cháu từ nhà Trương Nhị ra.
Cẩu Oa thấy Vương Thị không thừa nhận bèn chủ động đứng ra làm chứng.
– Nô tỳ cũng nhìn thấy, lúc bọn chúng hùng hổ từ nhà Trương Nhị đi ra,
tay còn cầm gậy gỗ dính máu, nô tỳ tò mò định tới nhà hỏi xem có chuyện
gì thì thấy bà tức Trương Nhị nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, khi
ấy nô tỳ sợ mất vía, tối qua còn do chính nô tỳ đi gọi người khiêng hai
bọn họ lên giường.
Một thô sử bà đang quỳ cũng lên tiếng làm chứng:
Vương Thị là loại không có não, cuống lên nói:
– Các … Các ngươi nói láo, khi ta đi ra làm gì có gặp ai.
Lâm Úc Hương thầm nghĩ mụ này không những trông giống heo, đầu óc cũng ngu chẳng kém, nghe vậy hỏi ngay:
– Ồ, theo ý ngươi nói thì đúng là hôm qua ngươi tới nhà Trương Nhị?
Vương Thị hối hận vô cùng, lắc đầu rối rít:
– Không, làm gì có, nô tỳ có tới nhà Trương Nhị đâu.
– Hừ, Vương Thị, ngươi thực sự cho rằng ta dễ tính, không dám dùng gia
pháp sao? Vừa rồi ngươi chính mồm nói ra, chẳng lẽ còn chối được à?
Vương Thị nghe tới hai chữ gia pháp thì sợ vỡ mật, chẳng phải mặt mụ vốn
trắng như heo luộc chẳng còn chỗ thể hiện sợ hãi thì đã lộ ra ngoài mặt
rồi, lúc này một thanh niên quỳ sau lưng mụ ta nói xen vào:
– Nhị nãi nãi, cho dù hôm qua chúng tôi có tới nhà Trương Nhị cũng không thể nói là do chúng tôi đánh người.
Nói xong quay sang Cẩu Oa và thô sử bà kia:
– Các ngươi có thấy bọn ta đánh người không?
Hai người này đều thực thà hiền lành, không biết nói dối, cùng lắc đầu.
– Nhị nãi nãi cũng nghe thấy rồi đấy, bọn chúng không nhìn thấy chúng tôi đánh người, xin Nhị nãi nãi làm chủ cho chúng tôi, nghiêm trừng bà tức
Trương Nhị.
Thanh niên quay lại, dập đầu liền ba cái:
Giỏi cho cái mồm lanh lợi.
Lâm Úc Hương chỉ lạnh nhạt lệnh:
– Người đâu, vả miệng mười cái.
Trong đại sảnh không ai hiểu vì sao Nhị nãi nãi muốn đánh người, đang ngớ ra
thì Tri Thu nhanh chân nhanh tay chạy tới trước mặt thanh niên, vén tay
áo tát liền hai mươi cái nhanh gọn dứt khoát, sau đó tức tốc lui về.
Tri Thu không còn sợ hãi như lần đầu đánh người, hiện giờ nó còn mê cái cảm giác kích thích mới mẻ này, làm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào vì phấn
khích.
– Nhị nãi nãi, người xử xự bất công, bằng vào cái gì mà đánh con nô tỳ?
Té ra đó là Lý Phong, độc tử của phu thê Lý Trung, tới khi Tri Thu đánh
xong rồi Vương Thị mới phản ứng lại, chẳng thể trách mụ đầu óc chậm
chạp, thực sự vì thường ngày tác oai tác quái quen rồi, chỉ có đánh
người khác đã bao giờ bị người khác đánh đâu.
– Hừ, bằng vào cái
gì à? Vương Thị, ta lại muốn hỏi con ngươi là cái thứ gì, ta chưa hỏi
tới dám nhảy ra nói năng lung tung, còn dám bảo ta phải làm thế này thế
nọ, ta đánh thế còn là nhẹ.
Chẳng qua Lâm Úc Hương thấy tên Lý Phong
này mồm mép đối phó không dễ, nên mới kiếm cái cớ để đánh dằn mặt, chấn
áp khí thế của hắn.
Mà cái cớ này đúng là không ai bắt bẻ gì được.
Thấy Lâm Úc Hương nhìn mặt mình chằm chằm đầy ác ý, Vương Thị giật này mình, mụ đần độn đến đâu cũng hiểu Lâm Úc Hương chỉ đang kiếm cớ, sợ mình có
sai sót gì thì chịu chung cảnh ngộ với con trai, vội cúi gằm mặt xuống.
Lý Phong không ngờ Lâm Úc Hương ít tuổi, lại đẹp như thiên tiên, mong manh yêu kiều là thế mà ra lệnh đánh người lại không ngần ngừ một giây,
nhưng lời vẫn cần phải nói:
– Nhị nãi nãi, trước đó nô tài sai, đáng
phạt, nhưng nô tài vẫn nói câu đó, bọn chúng không nhìn thấy bọn nô tài
đánh người, không thể tính là nhân chứng, xin Nhị nãi nãi trừng phạt bà
tức Trương Nhị, minh oan cho nô tài.
– Bà tức Trương Nhị có vu cáo các ngươi hay không, không phải do ngươi quyết định.
Lâm Úc Hương lạnh lùng liếc nhìn Lý Phong, thấ kẻ này mặt gầy gò, môi mỏng
dính, tai dơi mặt chuột, mặt thí láo liên, nhìn một cái là biết hạng
tiểu nhân mánh mung, hám lợi nhỏ, nghĩ tới hắn ra tay với hai nữ tử yếu
đuối, lòng căm ghét tột độ.
Trong lòng nàng thầm hối hận, sớm
biết tên này mạnh miệng như thế, vừa rồi đã bảo Tri Thu tát thêm vài
cái, để hắn không chỉ chảy ít máu ở khóe miệng như lúc này, mà ít nhất
phải rụng vài cái răng.
– Nếu như các ngươi đã thừa nhận tối qua tới nhà Trương Nhị, vậy ta hỏi, các ngươi không tới đánh người thì tới làm cái gì?
– Bẩm Nhị nãi nãi, nô tài đi xin lỗi nhà Trương Nhị, ngày hôm đó nô tài
nghe nói phụ thân làm chuyện sai trái, liền thương lượng với mẫu thân,
nên xin sự cảm thông của bà tức Trương Nhị, cho nên mới cùng thân thích
tới nhà nhận lỗi, mong bọn họ tha thứ cho phụ thân nô tài.
Mắt Lý Phong đảo một vòng, có ngay cách ứng phó:
– Nhị nãi nãi, khi đó phụ thân nô tài chỉ nhất thời nổi lòng tham vì
không ngờ thương tích của Trương Nhị nghiêm trọng đến thế, mong Nhị nãi
nãi rộng lượng tha thứ cho phụ thân nô tài lần này, nô tài sẵn lòng bồi
thường gấp năm lần cho Trương gia.
Thấy Lý Phong từ lúc vào đại
sảnh, chẳng những không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại tư duy mẫn
tiệp, trả lời đâu ra đó, Lâm Úc Hương phải thầm kêu đúng là cha nào con
nấy, trợn mắt nói dối không ngại ngần gì.
– Tội của cha ngươi to lắm, cái đó nói sau, ta hỏi ngươi, ngươi tới nhà Trương Nhị xin lỗi, còn cầm gậy theo làm gì?
Lâm Úc Hương thấy Lý Phong tính cách trầm ổn, nhanh trí, cố ý nói mập mờ về tội của Lý Trung, để Lý Phong rối loạn, tìm chỗ đột phá.
Lý
Phong quả nhiên hơi rối trí, phải biết rằng Lý gia đứng chân được trong
Đường phủ, gây dựng được quyền lực hoàn toàn nhờ Lý Trung, nếu hắn đổ
rồi, cho dù chủ tử không truy cứu chuyện bọn chúng đánh người, Lý gia
coi như cũng đã xong.
Trừ nhà Lý Trung ra, bên ngoài còn quỳ nhà
mấy đứa cháu của hắn, bọn chúng không trấn định được như Lý Phong, hai
kẻ nghe thấy vậy thì ánh mắt hoảng loạn, nhưng do Lâm Úc Hương đang chú ý tới Lý Phong nên không nhận ra.
Lý Phong nghe Lâm Úc Hương hỏi tới chuyện cái gậy, cãi cùn:
– Nhị nãi nãi, gậy do bọn nô tài nhặt ở trên đường, không làm gì cả.
– Không làm gì sao bên trên lại có máu?