Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 57: Chưa hết tội



Cẩu Oa quỳ ở phía trên cùng đám đông lên tiếng trước, đem những lời kể với
Đường Kính Chi hôm qua thuật lại một lượt, những hạ nhân bên cạnh luân
phiên nhau kể chuyện mình bị Lý Trung bức hại.

Lâm Úc Hương nghe
xong giận tới tím mặt, nhưng nàng giận tới đâu vẫn giữ lại chút lý trí,
vì nàng chưa biết Đường lão thái quân có ý gì, chỉ nói:

– Nếu như
chuyện liên quan tới quản sự trướng phòng, vậy phái người tìm tới đây, à phải, còn Đại quản gia nữa, hôm qua ông ấy cũng cùng Nhị gia thẩm vấn
Lý quản sự mà.

Một nha hoàn vâng lời chạy đi, Lâm Úc Hương định
quay sang hỏi hai di nương đứng sau bị Lý Trung ức hiếp những gì thì ở
cửa có hai nữ tử trang phục thiếu phụ nhân đi vào.

Hai người này chính là Nhu Nhi và Sương Nhi.

Sương Nhi toàn thân váy lụa trắng, bước đi nhẹ nhàng khoan thai, như đóa sen
trắng nở trên cõi đời ô trọc, thánh khiết xuất trần, một cơn gió thổi
qua, quần sa mềm nhẹ của nàng tung bay phất phới theo làn gió vi vu,
thoang thoảng đâu đây mùi hương dịu nhạt của cơ thể nàng, nàng đi tới
đâu người xung quanh dạt sang hai bên né tránh xa xa, như sợ vấy bẩn
nàng.

Nhu Nhi đi bên cạnh Sương Nhi, bất kể luận vóc dáng hay
tướng mạo thua kém hơn nhiều, hơn ở đôi mắt to long lanh đáng yêu, ôn
nhu như mặt nước không một gợn sóng, làm người ta sinh cảm giác gần gũi.

Sương Nhi thấy Lâm Úc Hương ngồi ở chủ vị, đi tới trước mặt, quỳ xuống dập đầu ba cái:

– Tỳ thiếp thỉnh an Nhị nãi nãi, chúc Nhị nãi nãi sống lâu trăm tuổi.

Nói xong Sương Nhi quay đầu sang nhìn Tri Đông, Tri Đông chỉ thấy đôi mắt
trong veo lành lạnh nhìn mình, như biết nói chuyện, chẳng suy nghĩ gì,
rót trà đưa tới.

Sương Nhi đón lấy giơ cao qua đầu, dừng trước mặt Lâm Úc Hương.

Vốn Lâm Úc Hương hối hận vì ép Ngọc Nhi phải dâng trà thỉnh an mình, nghĩ
hai di nương này tới thì bỏ quy củ ấy đi, không ngờ Sương Nhi quỳ xuống
dâng trà, chẳng hiểu sao có hơi chút cảm giác không phải được người ta
dâng trà mà ép uống vậy, đành nhận lấy nhấp một ngụm, nói:

– Đứng lên đi.

Nhu Nhi và Sương Nhi trước kia gặp Lâm Úc Hương mấy lần, nhưng khi đó không phải lúc Đường Kính Chi đang bệnh thì ở ngoài đại viện, còn chưa kính
trà, Nhu Nhi thấy Sương Nhi chủ động dâng trà rồi cũng làm theo, khấu
đầu ba cái, nói lời chúc phúc, hoàn thành lễ tiết.

Quản sự trướng phòng đoán chắc Lý Trung chạy trời không thoát khỏi nắng, cho nên tối
qua về hắn tìm ra toàn bộ chứng gây gất lợi cho Lý Trung, đạp thêm cho
Lý Trung một phát để hắn vĩnh viễn không trở mình được, bõ ghét cái bản
mặt kẻ lòng tham không đáy, vừa hả dạ lại lấy lòng Nhị gia, càng nghĩ
càng thấy lời lớn.

Theo tiểu nha hoàn vào đại sảnh, Chu Hậu cung kính quỳ xuống:

– Nô tài Chu Hậu thỉnh an Nhị nãi nãi, thỉnh an các vị di nương.

Rồi dập đầu một cái.

Thấy vị quản sự này biết lễ phép như thế Lâm Úc Hương thầm thở phào, nàng
chỉ sợ tất cả quản sự trong Đường phủ đều ngang ngược không chịu nghe
lời như Lý Trung, nàng đưa tay nâng hờ:

– Đứng lên đi, hôm nay tìm ngươi tới đây là để họi chuyện tham ô của Lý quản sự.

Chu Hậu đứng lên nhưng người vẫn hơi khom khom, không dám đứng thẳng:

– Nhị nãi nãi, chuyện Lý quản sự tham ôm hôm qua nô tài đã đưa chứng cứ
ra trước mặt Nhị gia, chuyện này Lý quản sự không thể chối cãi.

Dứt lời lấy giấy trong ống tay áo dùng hai tay dâng lên.

Tờ giấy này Đường Kính Chi định mang đi, nhưng Đường lão thái quân chen
ngang, mà y không đoán ra lão thái quân có ý gì, liền trả lại cho Chu
Hậu, bảo hắn bảo quản kỹ, khi cần lấy ra làm chứng.

Tri Đông không cần phải bảo đi lên đón lấy đưa cho Lâm Úc Hương.

Lâm Úc Hương mở ra xem kỹ càng, bên trên ký hai cái tên, phía trước chi
tiền là Chu Hậu, phía sau nhận tiền là Lý Trung, muốn xử lý tên Lý Trung này thì đây là chứng cứ trọng yếu, nàng xem xong cẩn thận gấp lại, đặt ở trên bàn.

– Lý Trung, ngươi không hoài nghi tính chân thực của tờ giấy này chứ?

Lý Trung không thèm trả lời, quay đầu sang một bên.

Chu Hậu thấy Lý Trung tới giờ mà vẫn mù quáng không biết hối cải có hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.

– Nhị nãi nãi, tờ giấy đó không thể giả được, hắn không quịt nổi đâu.

Một giọng nam trầm vang lên, Đại quản gia Từ Phúc dẫn mấy hạ nhân thân tín
đi vào đại sảnh, nhìn thấy Lý Trung nằm ở mặt đất không có chút quy củ
nào, mặt nghiêm lại:

– Lý Trung, ta thấy ngươi chán sống thật rồi,
trước mặt Nhị nãi nãi mà dám hỗn xược như thế, người đâu, đem tên không
biết quy củ này ra, đánh hai mươi gậy.

Lý Trung nghe thấy tiếng
Từ Phục biết chuyện chẳng lành rồi, định bò dậy nhưng đầu choáng mắt
hoa, không ngồi dậy nổi, lại nghe Từ Phúc muốn đánh, cuống lên:

– Đại quan gia, nô tài biết sai rồi, mong người giơ cao đánh khẽ.

Từ Phúc nhìn Lý Trung máu me be bét, có chút không đành lòng, dù sao là
thủ hạ đi theo mười mấy năm, sao không có tình cảm cho được, nhưng hắn
đắc tội với Nhị nãi nãi, mà lại cầu xin mình, Từ Phúc có thể đồng ý thay chủ sao? Ông ta không có cái gan đó, mà ông ta không dại gì làm thế.

– Ra tay.

Từ phúc phất tay, hai hạ nhân vạm vỡ theo sau đi tới xách Lý Trung lên.

Lâm Úc Hương trước kia đã gặp Từ Phúc rồi, nhưng Từ Phúc lúc nào cũng tươi
cười ôn hòa, hiền còn hơn thỏ, hôm nay thấy Từ Phúc đột nhiên trở mặt,
giọng dứt khoát không chút tình cảm, làm nàng cũng kinh hãi, dù nàng
muốn đánh cho tên lòng lang dạ thú này một trận, nhưng hắn là tâm phúc
của lão thái quân, không thể tùy tiện muốn đánh là đánh, vả lại với tội
danh là vô phép trước mặt nàng nữa, vì vậy lên tiếng ngăn cản:

– Đợi đã, ta còn có chuyện muốn hỏi, tạm thời đừng đánh đòn vội.

Hai hạ nhân kia dừng tay, nhìn sang Từ Phúc, thấy ông xua tay, quát Lý Trung:

– Câm rồi à, còn không mau tạ ơn Nhị nãi nãi khai ân.

Lý Trung dù không cam tâm nhưng vẫn phải bò dậy khấu đầu với Lâm Úc Hương:

– Tạ ơn Nhị nãi nãi khai ân.

Lâm Úc Hương chẳng thèm để ý tới Lý Trung, phẩy tay như đuổi con ruồi khó chịu, Từ Phúc lúc này mới đi tới cung kính khấu đầu:

– Lão nô Từ Phúc thỉnh an Nhị nãi nãi.

Đầu tiên là một quản sự, tiếp đó là Đại quản gia, hai người đều cung kính
khấu đầu với Nhị nãi nãi, Lâm Úc Hương kiếm lại không ít thể diện, đám
hạ nhân lúc nãy không nghe lời thì sợ tái mặt, xem ra Lý quản sự thường
ngày uy phong hung hăng quen không còn thấy được tình thế nữa rồi, bọn
họ nắm chặt tay đợi cơ hội sửa chữa sai lầm vừa nãy.

– Đại quản gia không cần đa lễ như thế, mau mau đứng dậy.

Lâm Úc Hương đỡ hờ, sau đó gọi Tri Thu lấy ghế cho Từ Phúc, mới nói:

– Đại quản gia, ta biết ông rất bận, vậy ta nói ngắn gọn thôi, hiện các
tội danh của Lý Trung đã có đủ nhân chứng vật chứng, không hề giả dối,
ông thấy nên xử lý ra sao? Gia pháp của Đường gia, Đại quản gia là người rõ nhất mà.

Lâm Úc Hương nói xong lòng cũng nhẹ đi, mục đích
nàng gọi Từ Phúc tới đây là muốn ông ta nói gia pháp ra, như thế nàng có chỗ dựa mà phạt Lý Trung, chẳng may lĩnh hội sai ý lão thái quân, thì
có Đại quản gia đỡ cho, lão thái quân không thể phạt nặng mình.

Từ Phúc sao chẳng nhìn thấu tính toán nho nhỏ trong lòng Lâm Úc Hương,
chẳng giận vì bị lợi dụng mà còn mỉm cười có chút tán thưởng, ánh mắt
lão thái quân vẫn tinh minh như ngày nào, hỏi:

– Nhị nãi nãi, không biết Lý quản sự phạm phải tội gì?

– Nhị nãi nãi, còn có một chuyện nô tài chưa kịp báo với người.

Lâm Úc Hương chưa kịp nói thì Cẩu Oa đột nhiên khấu đầu xen vào:

– Ồ, còn có à? Vậy vì sao vừa rồi ngươi không nói ra?

Lâm Úc Hương nghi hoặc hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.