Lý Trung không ngờ một con tiểu nha hoàn bên cạnh Lâm Úc Hương thôi mà dám ngông cuồng trước mặt mình như thế, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó
khinh, uất hận nhục nhã đan xen, lại thấy mấy bà tử muốn tới đánh mình,
càng thêm phẫn nộ.
Qua một đêm nghỉ ngơi, hắn không còn sợ hãi như
đêm qua nữa, lại luôn đinh ninh rằng lão thái quân bao che mình nên mới
làm bẽ mặt Nhị gia, phạt nhốt vào phòng chứa củi chẳng qua là cảnh cáo
để sau này mình sự sự chú ý một chút thôi, chuyện lần này hắn sai là ở
chỗ tưởng Uyển di nương thất sủng nên mới vấp ngã, sau này tu bổ quan hệ với Uyển di nương là xong, Nhị gia chẳng lẽ vì mấy đứa hạ nhân mà muốn
phạt mình? Đó là chuyện không thể nào, trong lòng nghĩ thế, sao hắn có
thể chấp nhận để mấy bà tử kia làm bừa.
– To gan, một đám nô tài đui mù dám dùng hình với ta à, không sợ sau này ta lấy mạng các ngươi sao?
Tiếng rống như con thú bị thương này làm cả mái ngón trên trần tưởng chừng
cũng rung rinh, mấy bà tử sợ cứng người lại, Lý Trung là hạng người như
thế nào chứ, nếu sau này hắn có khả năng trở mình, bọn họ chết là cái
chắc.
Lý Trung kiêu ngạo trong phủ quen rồi cho nên mới dám có
hành động này, đối lại là năm bảy năm trước kia, hắn nhất định nhẫn
nhịn, sau đó âm thầm trả thù sau, không ngờ đây là sai lầm lớn nhất
trong đời của hắn.
Lâm Úc Hương trước đó không thấy mặt xấu của
Lý Trung cho nên không hề có ác cảm với hắn, thêm vào nàng tức giận
Đường Kính Chi vì hai di nương mà cãi nhau với nàng, cho nên trong lòng
kỳ vọng Lý Trung bị oan, để Đường Kính Chi sau này không dám nói di
nương nào đó bị ức hiếp, đáng thương ra sao trước mặt nàng nữa.
Tri Thu vừa rồi ra lệnh kia, nàng không ngăn cản nhưng cũng không phải muốn đánh Lý Trung thật, chỉ cần hắn chịu nhún mình, quỳ xuống khấu đầu là
qua chuyện.
Nhưng không ngờ Lý Trung dám phản kháng, còn uy hiếp
hạ nhân ngay trước mặt nàng, chẳng lẽ tên quản sự này là hạng ác nô hào
môn, khinh khi chủ tử?
Lâm Úc Hương lần đầu tiên có nghi vấn này, nàng đang trầm tư thì Tri Thu lại lên tiếng:
– Lý Trung, ngươi đừng quên thân phận mình là gì, dám quát tháo trước mặt Nhị nãi nãi, trong mắt ngươi còn có chủ tử không, người đâu, đánh cho
ta, đánh cho hắn tâm phục khẩu phục.
Đám bà tử lúc này mặt mày
đau khổ, lòng thầm kêu xui xẻo, sớm biết hôm nay gặp loại chuyện này đã
xin nghỉ tập thể cho xong, nhưng đã tới đây rồi, thế nào cũng phải nghe
lệnh một bên nào đó, vì thế năm sáu bà tử mỗi người có suy tính khác
nhau, một nữa cho rằng Nhị nãi nãi không đủ uy, sau chuyện này có khi
mất quyền luôn, nên không ra tay. Một nửa cho rằng Lý Trung hôm qua bị
Nhị gia tóm gọn, tiền đồ thế là xong, tiếp tục đi tới lôi kéo.
Nói thế nào thì Lý Trung cũng là nam nhân tuổi tráng kiện, hắn muốn phản kháng, hai ba bà tử không làm gì nổi.
Lâm Úc Hương thấy chỉ có nửa số người ra tay, đôi mày phượng càng nhíu
chặt, Tri Thu thì không còn cố kỵ gì nữa, nếu hiện giờ không trừng trị
nổi Lý Trung, thể diện của Nhị nãi nãi mất sạch, vì thế xông ngay tới,
vung tay tát hai phát đanh gọn.
“Bốp, bốp!”
Hai cái bạt
tai tức thì làm cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, mấy bà tử đang giằng co
với Lý Trung đều dừng tay, toàn bộ mọi ánh mắt đổ dồn lên người Tri Thu.
Lý Trung lúc đầu bị đánh choáng váng, hắn thực sự không ngờ tiểu nha đầu
này dám tát mình, hắn là ai, là tâm phúc của Đường lão thái quân, là kẻ
cực có uy phong thể diện trong phủ, vậy mà hiện giờ bị một tiểu nha hoàn mười ba mười bốn đầu tát ngay trước mặt bao người.
– Ngươi muốn chết.
Tỉnh lại, Lý Trung gầm lên, giơ chân đá.
Tri Thu mặc dù tính cách hơi đanh đá một chút, nhưng chỉ là một tiểu nha
đầu thôi, vừa rồi giận quá mới tát Lý Trung hai cái, tát xong biết sợ
rồi, hiện thấy Lý Trung muốn đánh trả, cuống cuồng lui về phía sau né
tránh, Lý Trung thấy một cước không trúng đích, lửa giận lấn át lý trí,
không chịu buông tha, co chân đuổi theo.
Tri Thu đánh người, Lý
Trung đánh trả, chỉ xảy ra trong tích tắc, đến phi Lâm Úc Hương kịp phản ứng lại thì Tri Thu đã bị Lý Trung dồn ép chạy vòng quanh bàn mấy vòng
rồi, Lâm Úc Hương rối rít vẫy tay:
– Tri Thu, tới chỗ ta.
Tri
Thu nghe thấy lời Lâm Úc Hương gọi, nhớ ra Nhị nãi nãi là chủ tử, thách
Lý Trung cũng không dám ra tay, liền nghe lời chạy tới, nhưng Lý Trung
đã giận quá mất khôn rồi, còn để ý gì nhiều, Tri Thu chạy đâu hắn đuổi
tới đó.
Lâm Úc Hương đi tới mấy bước, kéo Tri Thu ra sau lưng, quát:
– Lý Trung, ngươi thực sự không còn để chủ tử ta đây vào trong mắt sao?
Lý Trung ban đầu vận lộn với mấy bà tử, về sau lại đuổi nhau với Tri Thu,
lúc này đã mệt tới thở hồng hộc như chó thở, đầu hắn chỉ còn mỗi Tri
Thu, kệ Lâm Úc Hương chắn phía trước, thấy Tri Thu vòng ra sau lưng, vội tung chân đạp tới.
Hành động cả gan này của Lý Trung lọt vào mắt người trong đại sảnh liền biến vị, vì bọn họ không biết Lý Trung muốn
đánh ai, Tri Đông luôn theo sát bên cạnh Lâm Úc Hương xông ra bảo vệ
chủ, lao tới dùng vai húc vào ngực Lý Trung.
Lý Trung đã giơ một
chân lên, bị xô thêm một phát, tức thì mất thăng bằng ngã xuống đất, mấy thô sử bà kịp thời xông tới, hè nhau đè Lý Trung xuống đất, khiến hắn
không cựa quậy được.
Thấy Lý Trung đã bị khống chế, Lâm Úc Hương kéo hai tiểu nha đầu tới, nhìn khắp một lượt từ trên xuống:
– Mau tới đây cho ta xem các ngươi có bị thương không?
Hai tiểu nha đầu lúc này đều sợ tới chân nhũn ra, nói chẳng lên lời, chỉ lắc đầu liên tục.
Xoay người hai tiểu nha đầu mấy vòng, thấy không bị thương thật, Lâm Úc
Hương mới yên tâm, lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tên Lý Trung này
phản thật rồi, trong mắt hắn, mình có còn là Nhị nãi nãi nữa không?
– Lý Trung, ngươi ăn tim gấu gan báo rồi, dám đánh cả ta sao?
Lâm Úc Hương thực sự nổi giận, cho nên biết rõ Lý Trung không phải muốn
đánh mình, nhưng nàng kệ, hiện nàng chỉ muốn xả giận cho hai tiểu nha
đầu, mà muốn phạt Lý Trung, tất nhiên tội danh càng đầy đủ càng tốt.
– Ta không đánh Nhị nãi nãi, ta đánh con tiện tỳ kia.
Lý Trung gân cổ lên giải thích, có điều lúc này không ai tin hắn nữa.
Hai thô bà sử không chế Lý Trung, hắn nằm trên mặt đất nghỉ một lúc, sức
lực quay trở lại, vùng lên phản kháng, cả hai không đè xuống được nứa.
Lâm Úc Hương thấy vậy định gọi mấy bà tử còn lại tới giúp, đột nhiên trước
mắt loáng lên, có thêm một bóng người, người đó chỉ dùng một tay xách
ghế, nhắm thẳng đầu Lý Trung đập tới.
“Rầm!” Ghế gỗ vỡ tan tành.
Tiếp theo đó là tiếng gào kinh thiên động địa của Lý Trung.
Bị đau, sức lực của Lý Trung tăng lên mấy phần, đám bà tử không giữ nổi,
Lý Trung ôm cái đầu be bét máu lăn lộn trên mặt đất, mấy nha hoàn nhát
gan thét lên chói tai.
Lâm Úc Hương là y sư, nàng không sợ máu,
nhưng bị thủ đoạn tàn nhẫn của người kia làm giật mình, chuyện đầu tiên
là kéo Tri Đông Tri Thu run lẩy bẩy vào trong lòng.
– Các ngươi là ai?
Khẽ vỗ lưng hai tiểu nhà đầu, Đương Úc Hương lúc này mới nhìn người tới.
Tổng cộng có hai nữ nhân đứng trước mặt Lâm Úc Hương, một mặc váy dài lam
nhạt, vóc dáng đầy đặn, dung mạo xinh đẹp, mặc dù trong mắt nàng cũng có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn ân cần đi tới đón lấy Tri Đông ôm vào lòng mình,
nhẹ giọng vỗ về:
– Đừng sợ, tất cả qua rồi. Bẩm Nhị nãi nãi, tỳ thiếp là Uyển di nương.
Làm người ta chú ý hơn là nữ tử còn lại, nàng mặc váy lục nhạt, mặt đeo
khăn che, vóc dáng cao ráo, đường cong lung linh lả lướt gợi cảm, nhưng
trong tay nàng còn cầm lưng ghế, hiển nhiên vừa rồi do nàng ra tay/
– Tỳ thiếp là Ngọc di nương.
Ngọc Nhi nói xong ném lưng ghế trong tay xuống, lạnh lùng quát mấy nha hoàn đang la hét chói tai:
– Câm mồm hết cho ta, kẻ nào dám la hét ta cắt lưỡi.