Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi chỉ
cúi đầu không nói gì, lửa giận trong lòng bùng lên, uổng công cho mình
thấy y tối qua ăn không vào cơm người khác nấu, hôm nay cắn răng nhịn
đau làm cơm cho y, cuối cùng té ra mình lại là kẻ không có lòng tự trọng đi lấy lòng y à ?
Ôn tình đêm qua bị lửa giận thiêu sạch, Lâm Úc Hương cho rằng Đường Kính Chi không khác gì những tên hoàn khố háo sắc khác.
– Được rồi, buổi chiều ta sẽ bỏ thời gian đi thăm các nàng ấy.
Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Đường Kính Chi bỏ lại một câu chẳng ngọt chẳng nhạt, rồi đi khỏi phòng.
Lâm Úc Hương nghe vậy càng hờn giận, ném luôn đũa lên bàn, người này nghe
lời thật đấy, đoán chừng mình không nhắc, y cũng tranh thủ đi thăm mấy
vị di nương kia thôi.
Tức chết đi thôi!
– Nhị nãi nãi ăn no rồi, nô tỳ thu dọn bát đũa đây.
Tri Thu ở bên cạnh mặt xị ra, chẳng đợi Lâm Úc Hương nói gì đã dọn dẹp bát đũa, Tri Đông hơi do dự một chút cũng đi lên giúp.
Vừa rồi Lâm Úc Hương vì giận Đường Kính Chi, căn bản chưa ăn được mấy
miếng, hai nha đầu này ở bên cạnh hầu hạ chẳng lẽ không nhìn ra.
Lâm Úc Hương đang đầy một bụng tức không chỗ phát tiết, nhưng quay sang
phát hiện hiện hai tiểu nha đầu kia sắc mặt còn khó coi hơn cả mình :
‘xin đó, người bị chọc tức là ta chứ’. Nhớ lại thường ngày hai tiểu nha
đầu này luôn mồm khuyên mình lấy lòng Đường Kính Chi, khí thế trên người xì ra, như rau cải gặp sương.
” Không cho ăn thì thôi, ta thèm vào đi lấy lòng tên quỷ háo sắc đó!” Xoa cái bụng đói meo, Lâm Úc Hương ấm ức nghĩ.
Rời thượng phòng, Đường Kính Chi ngần ngừ một chút rồi gọi một tiểu nha
hoàn tới, bảo nó dẫn đường tới viện tử của mấy vị di nương, Nhu di nương và Sương di nương thì y đã gặp rồi, cho nên Đường Kính Chi tính bỏ thời gian ra đi thăm hai vị di nương còn lại.
Từ ký ức trước kia được
biết, khi cưới hai vị di nương này về, sức khỏe Đường Kính Chi đã cực
kém, ban ngày làm hết thủ tục, tới tối liền ngất xỉu, còn chưa động
phòng.
Xung hỉ không có tác dụng, Lâm lão thái quân hết sức không ưa hai vị di nương này, cho rằng cưới các nàng về phí tiền vô ích,
chính vì như thế lần trước dâng hương đáp tạ mới không dẫn hai nàng đi.
Tiểu nha hoàn dẫn Đường Kính Chi tới viện tử của Uyển di nương trước, tiểu
viện này tinh xảo độc lập, có năm sáu gian phòng, cửa sổ được lau sạch
sẽ, dưới chân là con đường lát đá, khe đá không có chút rêu cỏ nào, hai
bên đường trồng ít hoa hoét, cành hoa được dày công cắt tỉa, trông rất
thích mắt.
Mặc dù hoa trong sân không phải là thứ cao quý, nhưng được bố trí chăm chút cầu kỳ, cho nên rất trang nhã.
Bỗng nhiên Đường Kính Chi thấy tâm tình tốt hẳn lên, kệ cho tiểu nha hoàn
kia vào phòng thông báo, một mình ở lại trong sân ngắm cảnh.
Uyển Nhi nghe báo Đường Kính Chi đột ngột tới thăm mình, đầu tiên là kinh
ngạc, tiếp đó vội chỉnh trang lại một chút, rồi ra ngoài nghênh tiếp,
thấy Đường Kính Chi đang đứng trong sân ngắm hoa cỏ, chậm rãi đi tới,
định quỳ xuống hành lễ.
Đường Kính Chi đi tới đỡ nàng, nói:
– Không cần dùng đại lễ như thế.
Vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ nữ tử này, chỉ thấy Uyển Nhi mặc áo xanh nhạt,
vạt áo đuôi én bằng tơ nõn màu nhạt khâu chồng lên nhau, nối liền với áo ngoài, bên dưới váy lụa bằng lụa trắng phủ kín chân, vóc dáng đầy đặn,
eo buộc chiếc đai lưng màu hồng, làm đường cong càng thêm gợi cảm, tóc
kết búi kiểu phụ nữ có chồng, nhưng không quá cầu kỳ, trên đầu chỉ gài
một chiếc trâm gỗ, không có chút đồ trang sức vàng bạc nào.
Do
mái tóc nàng dầy, khuôn mặt hơi cúi, lọn tóc che đi, ngũ quan thanh tú,
tuy dung mạo nàng không có ưu điểm nổi bật gì, nhưng rất xinh đẹp hài
hòa, khiến người ta nhìn nàng t hấy rất dễ chịu.
Uyển Nhi thấy
Đường Kính Chi chăm chú ngắm nhìn mình, trong lòng mặc dù xấu hổ, song
không né tránh, cũng không cố quỳ xuống thi lễ, nhoẻn miệng cười:
– Nhị gia, bên ngoài trời nắng, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.
Giọng nói ôn nhu như nước vừa dứt, Ngọc Nghi khẽ khoác một cánh tay Đường Kính Chi.
Động tác của Uyển Nhi rất tự nhiên, không có chút cố ra vẻ điệu bộ chút nào, Đường Kính Chi tỉnh lại, không ngờ chẳng thấy ngượng ngùng vì vừa rồi
nhìn nàng chằm chằm thất lễ, cảm giác như mọi chuyện hết sức tự nhiên
như nó luôn là như thế.
Uyển Nhi dắt Đường Kính Chi vào trong phòng, đỡ y ngồi xuống ghế, rồi mang một ấm trà lên rót cho Đường Kính Chi.
– Ấy, đây là trà gì, thơm quá.
Cùng nước trà từ trong ấm chảy ra, một mùi thơm ngát lan tỏa, Đường Kính Chi hít hơi, thắc mắc:
Uyển Nhi mỉm cười đáp:
– Bẩm nhị gia, đây là trà ướp hoa do chính tỳ thiếp phơi, chẳng biết gọi là gì.
– Ồ, nàng còn biết làm hoa trà à?
Uyển Nhi lắc đầu:
– Tỳ thiếp chỉ hiểu sơ qua thôi, không dấu Nhị gia, phụ thân của tỳ thiếp từng kinh doanh trà vài năm.
Đường Kính Chi gật gù, cầm cốc trà lên uống một ngụm, khen:
– Ừ, không tệ, mặc dù mùi vị hơi hỗn tạp một chút, nhưng rất là thơm.
Uyển Nhi che miệng cười khúc khích, chỉ ra sân:
– Nhị gia, thật ra trà này do tỳ thiếp sử dụng hoa tươi trong sân chế
thành, vì trồng khá nhiều loại, cho nên vị mới tạp như thế.
– Ra là thế.
Đường Kính Chi vỡ lẽ, chỉ ghế đối diện:
– Trong phòng không có ai khác, nàng ngồi xuống nói chuyện đi.
Uyển Nhi không chối từ, ngồi xuống, nụ cười trên mặt rất tự nhiên không hề giả dối:
– Nhị gia, hiện giờ sức khỏe của người đã tốt lên, Lâm phủ yên ổn rồi,
trước kia đều tại mệnh của tỳ thiếp không tốt, xung hỉ chẳng có tác dụng gì.
Đường Kính Chi ngạc nhiên, không ngờ Uyển Nhi lại nói những
lời này, một nữ tử cả dung mạo lẫn vóc dáng đều thuộc hàng ưu tú như
nàng chẳng lẽ không ngại thân phận tiểu thiếp của mình chút nào sao?
Y không tin, mắt quan sát nét mặt của Uyển Nhi, nhưng không có phát hiện gì.
– Toàn nhờ công lớn của Nhị nãi nãi, vừa vào phủ đã trị khỏi bệnh cho Nhị gia, ân tình này tỳ thiếp cả đời ghi nhớ trong lòng.
Đường Kính Chi nghe vậy sắc mặt cổ quái, buồn cười hết sức, kỳ thực trên đời
này chỉ có một người nên cảm tạ Lâm Úc Hương, nếu nàng không làm chủ
nhân cái cơ thể này tức chết, y đã chẳng có mặt ở đây.
Ngồi trên
ghế nhìn xung quanh một lượt, cả gian phòng mặc dù sạch sẽ chỉnh tề,
nhưng hết sức đơn sơ, trừ một cái bàn, bốn cái ghế thì không có đồ đạc
gì.
” Chẳng lẽ hạ nhân trong phủ thấy Uyển Nhi không có ai chống
lưng phía sau cho nên lớn gan khinh chủ? Nếu không nàng là một tiểu
thiếp của mình, phòng ốc không thể sơ sài như thế, hơn nữa sau khi vào
đây chưa từng thấy một hạ nhân nào, nhất định là có uẩn khúc.”
Đường Kính Chi suy đoán như thế chẳng phải kỳ quái, vì trong hào môn đại viện vốn nhiều chuyện, âm mưu quỷ kế, vu oan hãm hại, nô tài khinh chủ đều
là chuyện thường thấy.
Đương nhiên thường thấy thì thường thấy, nếu như nó phát sinh trên người nữ nhân của Đường Kính Chi, y sẽ không khách khí.
– Uyển Nhi, nha hoàn của nàng đâu cả rồi?
Đường Kính Chi làm ra vẻ thuận miệng hỏi:
– Bẩm Nhị gia, tỳ thiếp thấy bọn chúng ở đây nhàn rỗi không có việc gì làm, bảo bọn chúng đi chỗ khác giúp việc rồi.
Uyển Nhi từ khi gả vào Lâm phủ xung hỉ không thành bị Lâm lão thái quân
ghét, khi đó Đường Kính Chi lại bệnh nặng, vì thế một số quản sự có
quyền lực không coi nàng là chủ tử, thường ngày cơm nước cung cấp cho
nàng đơn giản, không có thịt cá, tới ngay cả nha hoàn bà tử bên cạnh
nàng cũng bị gọi đi làm những việc nặng nhọc.
Có điều chuyện này Uyển Nhi không định nói ra, dù sao sức khỏe Đường Kính Chi vừa mới có chút
khởi sắc, không thể mệt nhọc quá mức.
Đường Kính Chi không ngốc,
tất nhiên đoán ra có uẩn khúc, nhưng chuyện chưa tra rõ, y không phát
tác, gọi tiểu nha hoàn đi cùng tới, nói:
– Ngươi đi gọi hạ nhân hầu hạ Uyển di nương tới đây, ta có lời muốn hỏi.
Tiểu nha hoàn vâng lời chạy đi tìm người.