– Nhị gia, thời gian không còn sớm nữa, Nhị nãi nãi mời người về thượng phòng dùng cơm.
Đang suy nghĩ thì Tri Thu ở bên ngoài cửa báo một tiếng, rồi vào thư phòng thi lễ.
Nghe tới hai chữ ăn cơm, Đường Kính Chi mới phát hiện mình hơi đói rồi, liền đứng dậy theo Tri Thu tới thượng phòng.
Ở thượng phòng chỉ có Lâm Úc Hương và Tri Đông, trên bàn đã bày sẵn món
ăn, Đường Kính Chi hít một hơi, con sâu đói trong bụng bắt đầu ngọ
nguậy, nhưng ngồi xuống lại nhíu mày:
– Úc Hương, những món ăn này do nàng làm đấy à?
Lâm Úc Hương chỉ từng món ăn trên bàn giới thiệu:
– Nhị gia, dùng dược thiện bồi bổ cơ thể phải kiên trì thời gian dài mới
có hiệu quả, mấy ngày qua thiếp thân thấy người ăn nhiều dần, có thể ăn
thêm món mặn, đặc biệt làm thêm dược thiện chế biến từ thịt. Nhị nhìn
xem, đây là gà tần hạt sen, bổ huyết ích khí; đây là thị bò hầm đỗ, có
thể giúp khỏe tỳ vị. Nói thực, hiện giờ thân thể người hơi gầy, phải ăn
thêm nữa, đây là thịt nạc xào mướp đắng, cũng tác dụng dưỡng dạ dày, còn kia là món dùng để trị liệu thân thể hư hao …
Lâm Úc Hương kể
liền một hơi tám món ăn, tới món cuối cùng thì mặt đỏ lên, thì ra nàng
thuận miệng giới thiệu luôn cả món mộc nhĩ trắng hầm đu đủ, món ăn này
nàng làm cho mình, tác dụng nhuận âm dưỡng phổi, bảo vệ làn da, giúp da
dẻ non mịn chậm sinh nếp nhăn.
Nữ nhân có ai là không thích đẹp,
nàng tất nhiên cũng thế, chột dạ nhìn Đường Kính Chi, chỉ sợ y cười nhạo mình, không ngờ phát hiện ra Đường Kính Chi đang chằm chằm nhìn mình
đầy kích động.
Đường Kính Chi mới nghe thức ăn do nàng làm thì
hơi giận, giận nàng bị thương mà không để ý tới sức khỏe của bản thân,
nghe rồi lòng lại mềm ra, những món ăn này đều do nàng làm cho mình, cảm giác gia đình ấm áp trong ký ức đã quên phát ra từ trên người nàng, làm y xúc động.
Lâm Úc Hương không hiểu sao Đường Nhi Chi lại có nét mặt như thế:
– Nhị gia, làm sao vậy?
– Không … Không sao cả.
Đường Kính Chi tỉnh lại mỉm cười, cười rất vui vẻ, niềm vui từ tận đáy lòng:
– Úc Hương, sáng hôm qua nàng mới bị thương, ban đêm lại .. Khụ, mấy ngày này không cần xuống bếp đâu, đợi vết thương lành hẳn rồi hẵng làm thức
ăn cho ta cũng được.
Nghe những lời quan tâm của Đường Kính Chi,
Lâm Úc Hương cũng thấy lòng dịu ngọt, có điều thấy y không ngờ đem
chuyện đêm qua nói ra trước mặt hai nha đầu, xấu hổ trừng mắt lên.
” Đêm qua lại ..”
Nhưng muộn rồi, chỉ ba chữ đó lọt vào tai hai cô bé tò mò Tri Đông Tri Thu,
tức thì ăn ý nhìn nhau gật gật đầu, nói thế tức là đêm qua Nhị gia và
Nhị nãi nãi đã đã …
Đây là chuyện đại hỉ.
Chỉ có cùng Nhị gia phu thê ân ái, Nhị nãi nãi mới có thể mới đứng vững chân ở trong Lâm phủ.
Lâm Úc Hương thấy hai tiểu nha đầu cười trộm, lại trừng mắt lên nhìn Đường Kính Chi cái nữa.
Tri Đông và Tri Thu mặc dù rất vui sướng, nhưng có chút lấn cấn nho nhỏ, dù sao sáng sớm hai đứa chúng nó đi vào, Lâm Úc Hương nằm trên giường, mà
Đường Kính Chi lại dựa vào thành giường, hơn nữa quần áo cả hai còn
nguyên xi, cho nên hai tiểu nha đầu tinh quái quyết định lát nữa tìm chủ tử hỏi cho rõ ràng.
Đường Kính Chi không để ý, chỉ cười ngây ngốc hạnh phúc, tới khi Lâm Úc Hương gắp thức ăn vào bát, mới vội nói:
– Úc Hương, ở đây không có người ngoài, nàng ngồi xuống ăn đi.
Nói rồi còn đứng lên nắm lấy tay nàng.
Lâm Úc Hương không ngờ giữa ban ngày Đường Kính Chi lại có hành động như
thế, mặt đỏ lên, có điều nàng nhìn ra Đường Kính Chi không hể có ý khinh bạc cho nên mới không phát tác, len lén liếc nhìn hai tiểu nha đầu, quả nhiên thấy hai khuôn mặt hưng phấn sáng mắt, thầm tức tối.
Bị thành trò cười rồi.
Nhưng trong lòng cũng nổi lên một nghi vấn, không có người ngoài? Nói vậy là ý gì, chẳng lẽ nam nhân này coi mình còn quan trọng hơn cả lão thái quân
à?
Dù sao khi có Lâm lão thái quân, nàng phải đứng hầu, Đường Kính Chi chưa từng nói như thế.
Nghĩ tới đó, Lâm Úc Hương cảm thấy trái tim kém cỏi đập loạn lên, nàng cũng
biết, lời này bất kể thật hay giả đều không thể truyền đi, nếu không
Đường Kính Chi coi trọng thê tử xem nhẹ trưởng bối là tội bất hiếu, còn
có thể khiến Đường lão thái quân tổn thương.
Thuận ý ngồi xuống, Lâm Úc Hương nghĩ bụng, lát nữa ăn cơm xong phải dặn dò hai tiểu nha đầu kia thật cẩn thận mới được.
Mùi thơm thoang thoảng trên người Lâm Úc Hương truyền vào mũi, Đường Kính
Chi mới ý thức được mình hơi lỗ mãng rồi, Lâm Úc Hương luôn giữ khoảng
cách với y, làm cho y rất buồn, nhưng Đường Kính Chi hiểu tâm tình của
nàng, dù sao nàng bị cướp về Đường phủ trước đó không lâu.
Đưa
mắt nhìn kiều thê xinh đẹp, thấy nàng không giận Đường Kính Chi mới yên
tâm, đỡ Lâm Úc Hương ngồi xuống rồi, dù không muốn, nhưng vẫn buông cánh tay mềm mại êm ái làm người ta quyến luyến đó ra.
Chỉ là đưa tay xuống dưới bàn mân mê, nhớ lại cảm xúc bồi hồi đó, đúng là miễn chê.
Hai người bắt đầu ăn cơm, hôm nay Đường Kính Chi cao hứng, thi thoảng lại
gắp thức ăn vào bát Lâm Úc Hương, nhìn cảnh đó, hai tiểu nha đầu cười
không khép miệng lại được, Nhị nãi nãi đối tốt với hai nàng, hai nàng
tất nhiên chân thành mong Nhị nãi nãi hạnh phúc vui vẻ.
Lâm Úc
Hương cũng mong mỏi một khung cảnh êm đềm như thế, nam nhân này chẳng
những tướng mạo anh tuấn vô cùng, còn tài hoa hơn người, nói nàng không
động lòng là giả dối, có thiếu nữ nào chẳng hoài xuân, nhưng nàng không
quên được quá khứ chua xót, thù hận của nàng với Lâm gia đã chuyển hóa
thành thù hận với hào môn thế gia, Đường phủ tất nhiên cũng nằm trong
đó.
Hận thù ăn vào xương tủy của nàng, cứ cảm thụ được mặt tốt
của Đường Kính Chi, quá khứ chua xót lại hiện ra, làm nàng đau khổ, làm
nàng khó quyết định.
Bỏ đi, y không phù hợp với điều kiện của mình, buông tay thôi, nếu không cuối cùng cả hai càng đau khổ.
Nhớ lại lời căn dặn của Lâm lão thái quân hôm qua, mặt Lâm Úc Hương cứng lại, giọng lạnh nhạt nói:
– Nhị gia, gần đây người khỏe hơn nhiều rồi, rảnh rỗi thì bỏ chút thời gian đi thăm mấy vị di nương đi.
Đột nhiên nghe thấy Lâm Úc Hương nhắc tới mấy vị di nương còn lại, tay đang gắp thức ăn khựng lại lưng chừng không, từ khi tỉnh lại tới nay, y chỉ
rung động với nữ tử trước mắt này, những nữ tử còn lại không có mấy cảm
giác.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, y cũng nhìn ra Lâm Úc Hương không
thích những nữ nhân khác của y, nếu không với tính cách hiền lành ngoan
ngoãn của Nhu Nhi, nàng không có khả năng mặt khó đăm đăm với Nhu Nhi
như thế.
Là một nam nhân, có ai không muốn cảnh trái ôm phải ấp,
nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu Đường Kính Chi muốn giữ lại
bốn phòng tiểu thiếp kia, tuy không có tình cảm sâu nặng, nhưng không
thể vô tình nói bỏ là bỏ, gả vào Lâm phủ, thanh bạch của bốn nàng đó coi như đã không còn nữa, nếu bỏ các nàng, ở xã hội trọng lễ giáo như thế
này, chỉ e cuộc sống các nàng sẽ cực kỳ khó khăn, tốt thì làm quả phụ
sống cả đời, xấu thì khả năng cả nhà mẹ đẻ cũng không chấp nhận, bị đuổi ra đường bỏ mặc cho chết đói.
Vì thế khi cho hai nữ tử bị Đường Lễ Chi cướp về, y còn cho các nàng mỗi người 200 lượng bạc để đảm bảo cuộc sống.
Đường Kính Chi mặc dù thích Lâm Úc Hương, nhưng không thể vì nàng mà làm
chuyện nhẫn tâm kia, huống hồ Lâm lão thái quân sẽ không đồng ý cả đời y chỉ có một mình Lâm Úc Hương, nếu không vì muốn con cháu đầy nhà, hương hỏa hưng thịnh, Đường lão thái quân thế nào cũng làm ra chuyện gì đó.
Một bữa cơm vui vẻ là thế, vì một câu nói của Lâm Úc Hương làm hỏng hết,
Tri Thu nóng tính, hơn nữa thường ngày Lâm Úc Hương cũng không bắt các
nàng tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nếu không có Tri Đông ở bên giữ lấy,
chỉ e tiểu nha đầu này đã sớm nhảy ra, chỉ mặt chủ tử của mình giáo huấn một phen.