– Cháu trai ngoan của ta, cháu không sao chứ?
Không biết vì sao,
Đường lão thái quân thấy tâm can đau đớn, tựa hồ như có thứ gì đó rời
khỏi trái tim bà, không sao lấy lại được nữa.
Khe khẽ lắc đầu, Đường Kính Chi cố nặn ra một nụ cười:
– Nãi nãi, cháu không sao cả, chỉ là vừa rồi đứng lên hơi gấp, cho nên mới làm đầu óc váng vất, người đừng lo.
Lời này của Đường Kính Chi khiến trong phòng trở nên trầm tĩnh, không ai
biết tiếp theo phải nói gì, ai cũng nhìn ra Nhị gia giận rồi, mà Nhị gia giận ai? Mọi người đều rùng mình, không ai dám nói nửa lời, lúc này nói sai nửa câu thôi hậu quả rất nghiêm trọng, cả Thúy Nhi vốn có ý liều
mình cũng không dám nói thêm một lời.
Có điều không bao lâu bên
ngoài truyền tới tiếng gào khóc, rồi một nữ tử trung niên y phục không
chỉnh tề, tóc tai rối bù chạy vào, bà ta chẳng quan tâm trong phòng có
ai, quỳ xuống ôm lấy đùi Đường lão thái quân khóc rống lên:
– Lão thái quân, người phải làm chủ cho hài nhi của tỳ thiếp, tỳ thiếp và Tuyền Nhi không còn đường sống nữa rồi.
Đường lão thái quân tuy tức giận, nhưng vẫn khom lưng xuống đỡ nữ tử trung niên kia lên, mắng:
– Chừng đó tuổi rồi mà còn không biết quy củ, không biết đây là ngoại viện à, mất hết mặt mũi rồi.
– Lão thái quân, tỳ thiếp tới cả mạng cũng chẳng giữ nổi, còn để ý gì tới mặt mũi nữa.
Nữ tử trung niên vẫn ôm chặt lấy đùi Đường lão thái quân không chịu đứng dậy.
– Nói bậy bà gì đó, có chuyện thì đứng lên nói.
Đường lão thái quân thấy nữ tử trung niên chẳng biết cố kỵ thân phận, bày ra
cảnh xấu này thì giận lắm, nắm vai nhéo mạnh một cái.
Trung niên nữ tử kêu thảm thiết:
– Ui chao, lão thái quân cũng muốn lấy mạng mẹ con tỳ thiếp sao?
Nhéo một cái mà lấy hai cái mạng?
Đường lão thái quân giận tới mức chẳng muốn khuyên can nữa, mặc trung niên nữ tử quỳ đó, lạnh lùng quát:
– Nói, rốt cuộc có chuyện gì?
Trung niên nữ tử này chính là Trân di nương, mẫu thân của Đường Lễ Chi, Trân
di nương mồm mép khéo léo, thường làm Đường lão thái quân vui vẻ, cho
nên dù tính tình đanh đá, nhưng rất được Đường lão thái quân yêu thích.
Còn một nguyên nhân rất quan trọng khác trước kia Trân di nương là nha hoàn thiếp thân của Đường lão thái quân, được chính Đường lão thái quân gả
cho phụ thân Đường Kính Chi làm thiếp.
Trần di nương không dám chua ngoa quá đáng, oán hận nhìn Đường Kính Chi lại khóc lóc nói:
– Lão thái quân, người phải làm chủ cho Tuyền Nhi, nó có lòng tốt tới
thỉnh an Nhị gia, sao lại bị phạt tới từ đường quỳ? Tuyền Nhi là tôn tử
của người, người không được thiên vị.
Đường lão thái quân day
trán, đau đầu vô cùng, trước đó bà định nói đỡ cho Đường Lễ Chi để hắn
khỏi bị phạt, một trong số nguyên nhân chính là vì không muốn thấy Trân
di nương tới khóc lóc càn quấy, nhưng Đường Kính Chi là gia chủ, lời đã
nói ra, lại qua nửa ngày rồi, làm sao có thể thu hồi lại được.
Giờ lại là thời kỳ phi thường, Đường Kính Chi bị bệnh tật quấn lấy người,
chẳng biết cầm cự nổi bao lâu, Đường Lễ Chi là người dự phòng, phải xử
lý thế nào, đúng là khó càng thêm khó.
Thu lại trừng phạt sao? Như
thế uy tín Đường Kính Chi sẽ tụt cả ngàn dặm, hạ nhân trong phủ nhất
định cho rằng Đường Kính Chi bệnh nặng không chữa nổi nữa, hoặc sắp bị
truất quyền gia chủ, lời nói sẽ không còn ai nghe, Đường gia đã rối sẽ
càng thêm loạn.
Nhưng nếu không thu hồi trừng phạt, mẹ con Đường
Lễ Chi sẽ ngầm hận bà quá thiên vị, quan hệ sẽ xuất hiện khoảng cách,
Đường Kính Chi không sao thì tốt, nhưng nếu có gì bất trắc, cuộc sống
của bà sau này không phải dễ dàng.
– Ngươi đứng lên đã rồi nói chuyện.
Đường lão thái quân nhất thời không quyết định được, định kéo dài thời gian.
– Không được, lão thái quân, lần này người nhất định phải làm chủ cho mẹ
con tỳ thiếp, Nhị gia thật độc ác, nói gì thì cũng là huynh đệ ruột
thịt, sao có thể vừa gặp mặt đã phạt rồi? Lại còn phạt cả đêm, rõ ràng
muốn lấy mạng Tuyền Nhi.
Câu cuối cùng Trân di nương đột nhiên
nói thật lớn, cực kỳ chói tai, tức thì trong phòng lặng ngắt như tờ, câu này có ý gì? Chỉ cần không quá ngốc ai cũng nghe ra, chẳng phải nói
Đường Kính chi thấy địa vị bị uy hiếp, cho nên muốn diệt trừ huynh đệ
sao?
Đường lão thái quân vạn vạn lần không nghĩ Trân di nương
rống lên một câu như thế, mặt đất chao đảo, tưởng chừng muốn xỉu, đừng
nói chuyện này căn bản hoàn toàn là bịa đặt, cho dù là thật, sao có thể
nói ra nói ra trước mặt hạ nhân?
Nếu như đám nô tài trong phủ quen đội trên đạp dưới nghe được, chẳng phải Đường phủ rối tung lên sao?
Thói đời là vậy, tai họa không bao giờ đi đơn lẻ.
Xem ra Trân di nương cũng giống Điền Cơ, cho rằng Đường Kính Chi không qua
nổi lần này, con mình chắc chắn lên làm gia chủ, cho nên sinh kiêu ngạo, cho nên mới dám dồn ép Đường lão thái quân như thế.
Hàm Hương, nha hoàn đắc lực luôn đi theo bên cạnh Đường lão thái quân thấy chủ tử lảo đảo, vội vàng tới đỡ:
– Lão thái quân không sao chứ? Nếu cảm thấy không khỏe hãy để Nhị nãi nãi chẩn mạch.
Thấy Đường lão thái quân giận tới tím mặt, Trân di nương cũng sợ không dám
làm càn nữa, vội vàng buông tay ra. Lâm Úc Hương đi tới đỡ Đường lão
thái quân ngồi xuống ghế, chẩn mạch cho bà, nói nhỏ:
– Lão thái quân
không sao cả, chỉ vì quá giận, khiến khí bị tắc ở ngực nên mới váng đầu, dù sao lão thái quân cũng có tuổi rồi, theo tôn tức thấy, chuyện này
tạm thời gác sang bên để từ từ hẵng nói, lấy sức khỏe lão thái quân làm
trọng.
– Thối lắm, con tiểu tiện nhân kia, ngươi là cái thứ gì mà dám lên tiếng ở chỗ này?
Trân di nương bò dậy, hung hăng đẩy Lâm Úc Hương sang một bên.
Thấy Đường Úc Hương bị mắng chửi, bị người ta bắt nạt, Đường Kính Chi tức
thì lửa giận bùng lên, mặc dù từ sau khi tỉnh lại, y nhận ra Lâm Úc
Hương không hề thích mình, nhưng nói gì thì nói, nàng là chính thê của
mình, những ngày qua tận tình chăm sóc ngày đêm:
– To gan, con tiện
tỳ không biết quy củ, đường đường là chính thê của gia chủ, trong mắt
ngươi lại là tiểu tiện nhân, không còn coi ai ra gì nữa, người đâu, kéo
con tiện tỳ hỗn xược này ra đánh 50 gậy.
50 gậy, thế chẳng phải
bảo đánh chết luôn sao, không ai nghĩ Đường Kính Chi lại vì Lâm Úc Hương mà trừng phạt Trân di nương như thế.
Đám hạ nhân đưa mắt nhìn
nhau, rồi cúi đầu xuống, trong lòng nổi lên nghi vấn :” Chẳng lẽ Nhị gia thực sự không dung mẹ con Trân di nương nữa sao?” Nhưng Trân di nương
rất được lòng Đường lão thái quân, ai dám chứ? Đành chỉ giả ngốc vờ
không nghe thấy.
Lâm Úc Hương cũng không ngờ Đường Kính Chi vì
mình bị mắng một câu mà nổi giận lớn như thế, mặc dù nàng chẳng có thiện cảm gì với tướng công danh nghĩa này, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm
động, mấy ngày qua trong phủ đi đâu nàng cũng bị ném cho những ánh mắt
lạnh nhạt khó chịu, những tiếng rì rầm mắng mỏ ngay trước mặt lẫn sau
lưng, chịu hết mọi ủy khuất không có lấy một người tâm sự nói gì tới
chống lưng, bênh vực làm nàng không phản ứng kịp.
Nhu Nhi thấy Đường Kính Chi nổi giận quát tháo, tiếp đó ôm ngực thở dốc, vội đi tới vỗ nhẹ lên lưng y, khuyên:
– Nhị gia, người còn chưa lành bệnh, không nên tức giận.
Trân di nương nhìn chằm chằm Đường Kính Chi, bà ta là ai? Là di nương của
phụ thân Đường Kính Chi, là trưởng bối của Đường Kính Chi, quan trọng
nhất bà ta luôn ỷ vào thân phận nha hoàn thiếp thân của Đường lão thái
quân, Đường Kinh Chi dựa vào cái gì dám sai hạ nhân đánh mình?