Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 49: Một mực cố chấp



Edit: Vạn

“Vô sỉ.” Liễu Huyên đỏ bừng mặt đi ra ngoài, nàng đối với Lý Tưởng hoàn toàn không nói được gì, đó không phải dùng vô sỉ cùng hạ lưu để hình dung nữa.

Đợi Liễu Huyên vừa đi, Lý Tưởng sắc mặt đen lại, lẩm bẩm nói: “Móa, tiểu tử thối, cậu hủy cmn danh tiếng của ta rồi.”

Thì ra cái điện thoại di động này của Lý Tưởng là đã trải qua thiết bị xử lý đặc thù, hắn không có cài đặt mã khóa trên điện thoại di động, nhưng nếu có người cầm di động của hắn, có ý muốn kiểm tra bí mật trong đó thì người anh em ở một nơi xa của hắn sẽ nhanh chóng tiến hành xử lý đối với di động của hắn, làm cho người ta căn bản không thể điều tra ra bí mật trong di động.

Chỉ là, khiến hắn thật không ngờ là, tên tiểu tử thúi này cư nhiên lại phát cho Liễu Huyên một đoạn động tác tình ái của phim người lớn, làm hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Anh number one đẹp trai…” điện thoại của Lý Tưởng kêu lên, hắn không nhìn thông báo trên màn hình, trực tiếp nhận cuộc gọi, nặng nề nói: “Ây, ai đó?”

“Cậu ăn phải thuốc súng hả?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Dương Tư Niệm.

“Ah, là Dương tổng à!” Lý Tưởng mặt đổ mồ hôi lạnh, ngày hôm nay khẳng định không phải ngày hoàng đạo, mới sáng sớm đã đắc tội hai vị mỹ nữ.

“Xảy ra chuyện gì hả?” Dương Tư Niệm hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, ta đang minh tưởng thôi.” Lý Tưởng cười haha nói, “Ai bảo tôi tên là Lý Tưởng chứ.”

Dương Tư Niệm đảo mắt, nàng đã lĩnh giáo qua sự vô lại của Lý Tưởng, tự nhiên là có sức chống cự nhất định, không tiếp tục hỏi nữa, nói, “Cậu chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát.”

“Thật sự muốn đi sao!?” Lý Tưởng biết Dương Tư Niệm là đi gặp Hùng Bách Đào, nhưng mà chuyện này người sáng suốt vừa nhìn đã thấy đây là cạm bẫy, đơn giản là Hùng Bách Đào không còn biện pháp khác, muốn bắt Dương Tư Niệm để đổi lấy con trai của mình.

Có điều Dương Tư Niệm có nỗi khổ tâm, khu vực này đều là địa bàn của Giảng Võ Đường, nơi đây có rất nhiều sòng bạc của tập đoàn Khải Lý, nếu không có bảo kê của Giảng Võ Đường thì chỉ sợ rất khó tiếp tục kinh doanh. Mà Giảng Võ Đường cùng Hùng Bách Đào có quan hệ không cạn, lời nói của Hùng Bách Đào gần như là mệnh lệnh của Giảng Võ Đường.

Cho nên nàng phải mạo hiểm đi gặp Hùng Bách Đào, yêu cầu Hùng Bách Đào nghiêm lệnh Giảng Võ Đường không được gây khó dễ cho sòng bạc trên danh nghĩa tập đoàn Khải Lý.

Dương Tư Niệm cười khổ nói: “Chúng ta còn có lựa chọn sao? Được rồi, tôi đối với cậu rất yên tâm, có cậu ở bên cạnh tôi, Hùng Bách Đào có làm cái quỷ gì đi nữa cũng vô dụng.”

Lý Tưởng nói: “Vậy được rồi, tôi lập tức tới ngay.”

Dương Tư Niệm cùng Lý Tưởng đi xuống, tài xế đã đem xe đợi sẵn trước cửa công ty.

Dương Tư Niệm bảo tài xế đi về trước, cho hắn nghỉ ngơi một ngày.

Sau khi Lý Tưởng lái xe rời khỏi tập đoàn Khải Lý thì phát hiện phía sau có một chiếc xe con đi theo.

Dương Tư Niệm cũng phát hiện bọn họ bị người khác theo dõi, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ là người của Giảng Võ Đường?”

“Không phải, người của Giảng Võ Đường không cần phái người theo dõi ngươi, dù sao cũng phải đi, hà tất làm điều thừa thải.” Lý Tưởng rút điếu thuốc hút, mở cửa kính xe xuống, chậm rãi thở ra một làn khói.

Dương Tư Niệm nói: “Vậy sẽ là ai?”

Nàng không cấm Lý Tưởng hút thuốc trên xe của, đây là đặc quyền nàng cấp cho Lý Tưởng.

“Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn là Chu Chân.” Lý Tưởng cười, trong lòng thầm nói: “Đây đúng là một cô gái quật cường, vì muốn điều tra tin tức của tập đoàn Khải Lý mà giám sát Dương Tư Niệm gắt gao, đáng tiếc nàng tính sai phương hướng.”

“Là cô ấy?” Dương Tư Niệm đôi mi thanh tú nhếch lên, không vui nói, “Tôi muốn khiếu nại cô ấy, đây là quấy rối nghiêm trọng sinh hoạt của tôi rồi.”

“Cứ để cho cô ấy theo.” Lý Tưởng nói, “Cô một mình lẻ loi đi gặp Giảng Võ Đường cùng Hùng Bách Đào, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì cô ấy có thể tùy thời xuất thủ cứu cô được.”

Dương Tư Niệm suy nghĩ hồi lâu, thấy Lý Tưởng nói rất đúng, Hùng Bách Đào cùng Giảng Võ Đường quan hệ không cạn tý nào, hơn nữa Hùng Huy là người Giảng Võ Đường, bây giờ Hùng Huy xảy ra chuyện, Giảng Võ Đường tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Nàng là một thương nhân, đối với chuyện trong hắc đạo không hiểu được bao nhiêu, ở trong thế giới ngầm càng là không có thế lực nào của mình, chứ đừng nói chi là lực ảnh hưởng.

Mà Chu Chân theo nàng, lúc tối hậu trọng yếu sẽ có trợ giúp nhất định cho nàng.

Không thể nghi ngờ, điều này đối với nàng là có lợi.

Câu lạc bộ tư nhân Tường Long.

Lý Tưởng từ từ cho xe dừng lại, sau đó xuống xe, giúp Dương Tư Niệm mở cửa xe.

Đây là một câu lạc bộ tư nhân mà Giảng Võ Đường trực tiếp đầu tư, mục đích là tiếp đón quan viên chức quyền quý, đồng thời bảo đảm tư ẩn của bọn họ không bị lộ ra ngoài.

Dương Tư Niệm đi tới cửa lớn câu lạc bộ, có hai tên hán tử cao to ngăn cản Lý Tưởng lại, một tên trong đó lạnh nhạt nói: “Lão đại của chúng ta chi gặp Dương tổng, còn lại không gặp bất kỳ ai nữa, chờ bên ngoài đi.” Thấy Lý Tưởng tương đối gầy yếu, trong mắt lộ ra vẻ đéo quan tâm, chẳng đem Lý Tưởng để trong mắt.

Lý Tưởng cười nhạt, cả người không động nhưng hàn quang trong mắt cường thịnh lên không ít.

“Cậu ấy là vệ riêng của tôi, nếu như Hùng Bách Đào không để vệ sĩ riêng của tôi đi vào, vậy nói lên hắn không có thành ý đàm phán, Dương Tư Niệm tôi sẽ không tham gia nữa.” Dương Tư Niệm lạnh lùng nhìn tên hán tử kia, “Hùng thư ký quyền cao chức trọng, nhưng Dương Tư Niệm ta cũng không phải người cứ mặc kệ người khác gây khó dễ, nếu làm tôi tức giận, mọi người nhất phách lưỡng tán (một đập vỡ đôi ~ ý chỉ cùng nhau lưỡng bại câu thương), liều mạng đồng quy vu tận.”

Tên hán tử nhíu mày, không dám đắc tội Dương Tư Niệm, đi quan một bên gọi điện thoại, lát sau hắn quay lại nói: “Hùng gia nói có thể cho vệ sĩ của cô đi vào, có điều hắn phải để lại vũ khí.”

“Ta không có mang vũ khí.” Lý Tưởng rút ra điếu thuốc, “tách” bật lửa hút một hơi sâu, chậm rãi thở ra làn khói, lạnh lùng cười, nói, “Ta muốn giết người thì chỉ cần 2 nắm tay là đủ.”

“Lục soát!” Hán tử kia không để ý tới sự kiêu ngạo của Lý Tưởng, ra lệnh cho một thuộc hạ lục soát trên người Lý Tưởng.

Lý Tưởng chậm rãi giơ hai tay lên, miệng ngậm điếu thuốc, người vẫn không nhúc nhích, tùy ý cho người khác lục soát.

“Không có gì.” Kẻ kia lục soát Lý Tưởng một lượt xong hướng hán tử to cao báo cáo, biểu thị Lý Tưởng không mang theo vũ khí.

“Vào đi.” Hán tử to cao xác định không có việc gì, để cho Dương Tư Niệm và Lý Tưởng đi vào.

Lý Tưởng đi qua bên người hán tử to cao, phun ra một hơi khói, cười lạnh nói: “Một khi động thủ, tao sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”

Hán tử to cao lông mi khẽ động, cũng lạnh nhạt nói: “Thật không? Vậy phải xem mày có bản lĩnh đó không.”

“Sẽ cho mày thấy được.” Lý Tưởng nhún nhún vai, thờ ơ theo sau Dương Tư Niệm.

Người phục vụ dẫn hai người tới một tầng lầu, cả tầng lầu không có một bóng người, Dương Tư Niệm từ trước đã cảm giác được sự tình có chỗ không thích hợp, lúc này nàng mới tin tưởng phán đoán của Lý Tưởng là chính xác, Hùng Bách Đào thật sự muốn bắt nàng làm con tin dùng để trao đổi Hùng Huy.

Đáng tiếc chuyện đã đến nước này, nàng muốn quay về cũng không có khả năng nữa.

Phục vụ đẩy ra một cửa phòng, đối với Dương Tư Niệm nói: “Hùng gia đang ở bên trong.” Nói xong nở nụ cười chuẩn mực, trực tiếp rời đi.

Dương Tư Niệm đi vào, thấy gian phòng to như vậy chỉ có bốn người, một người ngồi, ba người đứng.

Người đang ngồi, hơn 30 tuổi, đang vuốt ve một ve một cây súng dài đặc chế, nòng súng rất dài, báng súng rất nặng.

Trên mặt có một vết sẹo, từ trán dọc xuống mũi thẳng đến gò má trái, khiến cả người hắn nhìn qua thấy thật dữ tợn đáng sợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.