Edit: Sương Rồng, Vạn
– Ta không sao
Lý Tưởng lạnh lùng nói.
Ngải Kỳ thấy Hạ lão nhị bị một con dao găm ghim trên bàn trà, nhướng mày, nói:
– Lý Tưởng, làm như vậy có quá mức hay không?
– Quá đáng? Ngươi cứ nói đi?
Lý Tưởng hút một điếu thuốc, lạnh lùng, nói.
– Bảo người của ngươi đem tất cả bọn họ mang hết đi, giao cho Cục công an thành phố xử lí. Bọn chúng đều là người hắc đạo trong thành phố, điều tra cho tốt nhất định có thể tra ra chút manh mối gì đó.
– Chuyện này .…
Ngải Kỳ có chút khó khăn.
Lý Tưởng quay đầu lại, cười lạnh, nói:
– Thế nào, ngươi là trợ thủ của ta lại dám không nghe theo mệnh lệnh của ta sao?
– Không phải, chúng ta là đặc công không sai nhưng chân chính có quyền bắt người lại là người của Cục công an, chúng ta nhiều lắm là phối hợp với Cục công an hành động mà thôi.
Ngải Kỳ áy náy nói.
– Chúng ta đem người bắt đi như vậy, có chút không hợp quy định, ta sợ cấp trên sẽ truy cứu.
Dù sao cũng là cơ chế dân quyền, rất nhiều việc nàng cũng bất lực.
– Ngươi không nên nói với ta những thứ này.
Lý Tưởng tới gần Ngải Kỳ, lạnh lùng nói.
– Ở trước mặt ta, ngươi nói mấy cái này, ngươi cho rằng đầu óc ta đần độn hay cho rằng ta là con nít đây? Hừ hừ, ngươi là người của Cục quốc an không sai, nhưng đồng thời ngươi còn là thành viên của “Ám Ảnh” có đúng hay không.
Ngải Kỳ chấn động cả người, giật mình, nói:
– Làm sao ngươi biết?
– Ngươi đừng quan tâm làm sao ta biết, “Ám Ảnh” là tổ chức đặc thù của quốc gia có nhiệm vụ duy nhất là giám sát thế giới ngầm trong cả nước. Một khi, trong thế giới ngầm có một phương thế lực làm quá mức thì “Ám Ảnh” sẽ xuất động, nếu cần cho phương thế lực này an tĩnh một chút thì trực tiếp diệt trừ phương thế lực này luôn, ta nói có đúng hay không?
Lý Tưởng nói đến phần sau càng ngày càng sắc bén.
– Đúng vậy.
Ngải Kỳ biết đứng trước mặt hắn chuyện gì cũng dấu không được, chỉ có thể thành thành thật thật mà trả lời.
Lý Tưởng hừ lạnh, nói:
– Người này là người trong hắc đạo, chính là người của thế giới ngầm, ta cho ngươi mang hắn đi mà không bắt ngươi giết hắn đã là cho ngươi mặt mũi rồi, thế nhưng ngươi lại coi ta như người ngu ngốc, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được thì ngươi có thể rời đi, ta sẽ không ép ngươi.
Nói xong, thở ra một làn khói, cũng không buồn nhìn Ngải Kỳ lấy một cái.
– Rõ, kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng.
Ngải Kỳ đứng nghiêm chào, sau đó, lạnh lùng nói.
– Đem những người này mang đi.
– Rõ, huấn luyện viên.
Đặc công bắt đầu làm việc, trong đó có hai đặc công ra sức rút thanh chuỷ thủ kia nhưng dù bọn hắn có dùng bao nhiêu sức lực đều rút không ra.
Lý Tưởng đi tới, một chưởng vỗ vào trên bàn trà, “Phựt” một tiếng, chuỷ thủ trực tiếp bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Chiêu thức ấy làm Ngải Kỳ cùng đám đặc công khác sửng sốt, ánh mắt tràn ngập nồng đậm sùng bái nhìn về phía Lý Tưởng.
Rất nhanh, đặc công đem đoàn người Hạ lão nhị đều mang đi, Lý Tưởng nói thầm:
– Ngải Kỳ, ta hi vọng hắn có thể bị nghiêm trị xứng đáng, còn có, thế lực ngầm dưới lòng đất hắn sở hữu đều nên thanh trừ.
– Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ làm tốt.
Ngải Kỳ gật đầu một cái, sau khi rời khỏi biệt thự, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Năm phút sau, nàng trở lại biệt thự, đối với Lý Tưởng nói nhỏ:
– Hết thảy đều đã làm xong, Hạ lão nhị là đại ca vùng này, ta đã báo chuyện này lên trên, bọn họ sẽ thanh tẩy thế lực của hắn, về phần bản thân hắn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
– Ừm.
Lý Tưởng gật đầu, mọi chuyện có thể xử lí đến mức này đã là khó có thể được rồi, hắn đi tới, mỉm cười nói với Tô Tố Tố:
– Được rồi, đã không có chuyện gì nữa rồi, chúng ta về nhà thôi.
Tô Tố Tố nhẹ nhàng gật đầu, nàng lúc này dựa dẫm vào Lý Tưởng rất nhiều.
Đoàn người Lý Tưởng ngồi lên xe trở về, ở trên xe Lý Tưởng giới thiệu Lưu Nhã với mọi người, đồng thời cũng nói rõ chuyện khó xử của Lưu Nhã, nói nàng muốn dọn đến ở trong biệt thự.
Dương Phượng Phượng cười to, nói:
– Lưu Nhã tỷ, vừa rồi thật xấu hổ, kỳ thật ta chỉ cùng Lý Tưởng ca đùa dỡn.
Lưu Nhã cười duyên, nói:
– Không sao, trái lại ta thấy ngươi rất dễ thương.
– Các ngươi trong lúc đó xảy ra chuyện gì?
Ngải Kỳ tò mò nhìn hai người, cất tiếng hỏi.
– Đây là bí mật , bí mật của chúng ta.
Dương Phượng Phượng không muốn đem chuyện xấu hổ này nói ra, nếu như mọi người biết được nhất định sẽ chê cười nàng.
– Bí mật với không bí mật cái gì, ngươi cứ yên tâm mạnh dạn nói với mọi người, nói ngươi mang thai, là con của Lý Tưởng ta.
Lý Tưởng trêu đùa, cười nói.
– Cái gì?
Trừ Lưu Nhã, Ngải Kỳ, Tô Tố Tố đều thất kinh, trong mắt Tô Tố Tố rõ ràng lộ ra sự mất mát cùng không cam lòng.
– Lý Tưởng ca, ngươi….
Dương Phượng Phượng vừa xấu hổ, nàng đâu muốn nói ra, nhưng Lý Tưởng lại nói ra.
Lý Tưởng sờ sờ mũi, nói:
– Chỉ cho phép ngươi trêu đùa ta mà không cho phép ta đùa cợt lại ngươi? Vậy cũng quá là bá đạo đi.
– Phượng Phượng, chuyện này là xảy ra lúc nào? Các ngươi mới quen biết nhau có vài ngày, làm sao có chuyện này?
Ngải Kỳ kinh ngạc nhìn cái bụng của Dương Phượng Phượng, cũng không thấy giống bụng của người có thai, nói:
– Ngươi có thai mấy tháng rồi?
– Ta, ta cái gì mấy tháng chứ, một tháng cũng đều không có.
Dương Phượng Phượng gấp gáp không bết nói gì cho phải.
– Một tháng cũng chưa được, vậy đây là thời gian nguy hiểm nhất rồi, Phượng Phượng à, ngươi đã không còn trẻ con nữa, nên biết ở trên giường mà nghỉ ngơi.
Ngải Kỳ hiểu lầm Dương Phượng Phượng mang thai chưa được một tháng.
– Ngải Kỳ tỷ, ta, ta không có mang thai nha.
Dương Phượng Phượng lo lắng vội vàng giải thích.
– Thế nhưng, thế nhưng Lý Tưởng nói ngươi mang thai, hắn còn nói ngươi mang thai con của hắn.
Ngải Kỳ thấy khó hiểu nên hỏi.
– Hay là để ta giải thích cho mọi người chuyện gì xảy ra nha.
Lưu Nhã mỉm cười, giải thích cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người bấy giờ mới hiểu ra, trong mắt Tô Tố Tố một lần nữa xuất hiện tinh quang.
Ngải Kỳ vui vẻ cười nói:
– Phượng Phượng, ngươi gấp gáp muốn có con với Lý Tưởng như vậy, hay là, buổi tối các người ngủ chung một chỗ, tạo em bé đi.
– Được rồi, ta sẽ chịu thiệt chút, chấp nhận cô nhóc này.
Lý Tưởng muốn cười, nói.
– Biến, bà đây mới là người chịu thiệt.
Dương Phượng Phượng trợn mắt nhìn Lý Tưởng, thở phì phò, nói không ra lời.
Lý Tưởng trước lái xe đưa Lưu Nhã trở về, hẹn xế chiều ngày mai sẽ dọn đến, sau đó hắn mới lái xe trở về biệt thự.
Rắc rối đã xong, vèo cái đã 11:30, mọi người đều đã rất mệt mỏi, nhất là Tô Tố Tố đã bị kinh hãi cả đêm, thể xác và tinh thần cũng đã uể oải từ lâu, chỉ là nàng giả bộ che dấu.
– Lý Tưởng, hôm nay cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta đã bị tên súc sinh kia chà đạp.
Lúc muốn trở lại phòng, trong nháy mắt Tô Tố Tố kéo cánh tay Lý Tưởng lại, ôn nhu nói.
Bởi vì động tác quá kịch liệt nên áo choàng trên người nàng rơi xuống, nhất thời vóc người tuyệt vời hoàn toàn lộ ra trước mắt Lý Tưởng.
Trước động tác vô cùng kịch liệt, bra của nàng cũng bị kéo xuống một nửa, 3/4 ngọn núi hoàn toàn lộ ra trong mắt Lý Tưởng, nếu như hắn đi tới gần hơn một chút, nói không chừng có thể nhìn thấy cả đỉnh trên ngọn núi ( . Y . ).