Con trai cả ra đời vào thời điểm đang xảy ra chiến tranh, Lý Phúc chỉ có thể vắt óc làm việc cật lực để nuôi cha mẹ già sống sót và nuôi bốn đứa con khỏe mạnh.
Mỗi khi Lý Phúc nhìn thấy đại gia đình to lớn của mình đều không khỏi cảm thấy tự hào, đối với anh ta, cuộc sống hiện tại chính là một phần thưởng tốt nhất nhất dành cho sự cố gắng của anh ta.
“A Phúc, sao con về sớm vậy?” Người mẹ già nhìn thấy anh ta, sửng sốt một lúc, sau đó lại nhìn sắc trời, bà cụ lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“A Phúc?” Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, vợ anh ta cùng con gái lớn đang ở trong bếp cũng bước ra xem, sau đó ngơ ngác nhìn anh ta: “Sao anh còn ở đây! Trên đường đi đã gặp phải chuyện gì sao?
Chiếc sọt trên lưng Lý Phúc vẫn giống hệt như lúc anh ta chưa rời đi, vẫn chất đầy hàng hóa để bán.
Chứng tỏ anh ta chưa hề vào thành.
“Có chuyện quan trọng, chúng ta vào trong rồi nói.
” Lý Phúc nghiêm túc trả lời, thậm chí còn vô thức nhìn xung quanh xem có ai bên ngoài không, thấy không có người qua lại, anh ta mới nhanh chóng bước vào nhà chính.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vợ Lý Phúc bắt đầu cảm
thấy lo lắng.
Lý Phúc làm người rất chính trực nên khi đến tuổi lập gia đình cũng tìm cho mình một người vợ có tình tình hiền lành, ngoan ngoãn, bình thường sống chung với cha mẹ già trong nhà cũng hoà thuận êm ấm, đến khi sinh con cuộc sống gia đình không có chuyện gì khiến cô ấy lo lắng, nên hiện tại cô ấy khá bối rối khi cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Đừng vội, trước tiên nghe A Phúc nói đã.
” Bà cụ đã lớn tuổi nên đi lại có chút khó khăn nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, ra hiệu cho ông chồng già của bà ra ngoài đóng cửa sân thật chặt, mới quay sang an ủi con dâu.
Sau đó bà cụ quay sang ra hiệu cho cháu trai nhỏ của mình dẫn chú chó nhỏ ra ngoài chơi.
Trẻ con còn nhỏ, sẽ không giữ được bí mật.
Vợ của Lý Phúc – – Vân Nương lúc này đã ổn định tâm trạng, mẹ chồng cô ấy còn ở đây, cô ấy cần gì phải lo lắng?
Khi cả nhà có mặt đông đủ ở nhà chính, Lý Phúc trước tiên nhìn ra cửa để xác định không có người ở đó rồi mới quay lại ngồi xuống.
“Con đang làm gì vậy?” Cha Lý Phúc, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, cộc cằn hỏi.
“Cha, mẹ…” dưới sự lo lắng và bối rối của cả nhà, Lý Phúc nghiêng đầu về phía trước, đồng thời thấp giọng chia sẻ bí mật mà anh ta vừa phát hiện được: “Con nói điều này mọi người phải tin tưởng con, vừa rồi, trên đường đến thành, con tình cờ gặp phải một cửa hàng kỳ lạ do tiên nữ mở ra.
Đồ ăn bên trong cửa hàng của tiên nữ ngon không thể tả, nhưng giá cả lại rẻ đến mức giống như cho không vậy!”
Anh ta kích động nói một tràn dài, nhưng khi quay lại chỉ thấy người nhà đang nhìn nhau nhưng không hề có chút phản ứng gì.
“Cha… cha bị người ta lừa sao?” Cô con gái lớn ngập ngừng hỏi.
“Đây là sự thật!” Lý Phúc biết bọn họ không tin, có chút khẩn trương: “Con đã vào trong cửa hàng ăn thử mọi thứ đến mức no căng cả bụng rồi mới quay về.
Nhìn xem, cái bụng căng phồng của con chứa đầy thịt!”
“Ở đó cả một con gà được chiên ngập dầu! Chỉ mất 40 văn! Còn có chân gà…”
Anh ta còn đang muốn nói thêm, nhưng bà cụ mẹ anh ta, người luôn phải dùng nạng để đi lại, đột nhiên lao đến dùng nạng đánh vào lưng anh.
“Ngươi…ngươi là cái đồ không có lương tâm! Ra ngoài ăn chơi lêu lỏng cả một ngày! Còn học theo người ta cách nói dối, đã không vào thành thì thôi, còn về lừa gạt gia đình mình!”
“Hôm nay ta mà không đánh chết ngươi, ta không phải là mẹ ngươi!”
“! ”
(Chương tiếp Táo đã edit xong nhưng hôm nay Táo có việc bận chưa rảnh beta lại, nên sẽ up hơi trễ tí, mng thông cảm nhé.
)