Trần Tịch cười nói: “Mấy ngày này ta ở Sương Mai điện làm nhiệm vụ, ngày đêm bảo vệ Công chúa an toàn.”
Quân Mẫn Tâm sửng sốt hồi lâu, khoé môi không kìm được khẽ nhếch lên: “Cũng
chỉ là bệnh vài ngày, không cần phải làm như vậy. Kim Lan, đến dọn dẹp
phòng bên cạnh cho ổn thoả!”
Âm thanh thanh thuý bên ngoài ‘vâng’ một tiếng, Trần Tịch vội ngăn lại nói: “Không cần không cần! Rất sạch
sẽ, tự ta trải ra được.”
Hai tiểu nha hoàn đứng ở cửa nhìn nhau, hé miệng buồn cười đi ra ngoài.
Phòng bên nhỏ hơn, bên trong có một bộ bàn ghế và một cái giường lót ván
cứng, trên bàn để một ngọn đèn dầu, chỉ cách phòng ngủ Quân Mẫn Tâm một
bức rèm cộng thêm một song cửa sổ dán giấy hoa lớn. Trước kia là chỗ ở
của hai nha hoàn thân cận, nhưng mấy ngày gần đây trời lạnh, Mộc Cẩn và
Kim Lan đến ngủ dưới chân giường của nàng, thuận tiện ban đêm thức dậy
xem xét than lửa.
Sắp xếp tốt chăn nệm, đặt y phục chỉnh tề ở đầu giường, Trần Tịch đốt một ngọn đèn dầu, tia sáng màu cam hắt bóng hắn
lên giấy trên cửa, tạo thành một hình ảnh xinh đẹp.
Mũi Trần Tịch trời sinh rất đẹp, giống như nụ hoa nở trong gió tuyết… Quân Mẫn Tâm thất thần nghĩ.
Bên trong, giọng nói của thiếu niên truyền tới: “Khi còn nhỏ, mẹ ta thường
nói với ta: Cây trúc vốn vô tâm, vô tâm thì vô thương, vô thương tức chí cường, trên đời chưa từng có điểm yếu.” (‘vô thương’ là không bị
thương, ‘chí’ ở đây là nhất, có nghĩa mạnh mẽ nhất, không gì sánh được)
Vô tâm thì vô thương, vô thương là chí cường…
Quân Mẫn Tâm nhẩm trong lòng mấy lần, chợt hiểu. Nàng cười một tiếng, nói:
“Mẫu thân A Tịch chắc hẳn cũng là một nữ nhân tài cao hiểu rộng.”
Sau cửa sổ giấy, hình bóng Trần Tịch giống như gật đầu một cái, âm thanh
nhàn nhạt: “Bà vốn xuất thân dòng dõi thư hương, theo phụ thân vào biên
thành nhậm chức thì đúng lúc gặp chiến loạn, bị người Hồ bắt đi, ở Bắc
Địa nhận hết khi nhục, năm ấy ta tám tuổi thì bà bệnh mất.”
Quân
Mẫn Tâm trầm mặc, đây là lần đầu tiên Trần Tịch nhắc tới mẫu thân, mặc
dù chỉ đôi câu vài lời, nhưng lại ẩn chứa quyến luyến và cô đơn không
dứt.
Một lát sau Trần Tịch đi ra từ phòng trong, trong tay cầm
một món đồ chơi màu xanh đen, khi rung động phát ra âm thanh leng keng
đưa cho Quân Mẫn Tâm, nói: “Trên đường tìm rất lâu mới tìm được cái này
từ thương đội.” Hắn không dấu vết sờ sờ sống mũi thẳng tắp, dường như có chút mất tự nhiên: “Ở quê hương chúng ta, đây là linh vật tiêu tai
hưởng phúc, treo ở góc phòng có thể trừ tà an thần.”
Quân Mẫn Tâm sững sờ nhận lấy, phát hiện đó là một cái lục lạc làm bằng đồng đen,
lớn bằng lòng bàn tay, có móc treo, quanh thân khắc một vòng chữ cổ xưa. Bên trong lục lạc có một cây gậy đồng nhỏ rung động leng keng, trên gậy đồng nhỏ có một lá bùa gấp màu vàng.
“Đây là cái gì?” Quân Mẫn Tâm không kiềm chế được tò mò liền gỡ lá bùa xuống mở ra nhìn, phía trên viết đầy ký tự chằng chịt đỏ tươi của dị tộc, uốn như rồng bay, chạy như rắn, phi dương bạt hổ, nhìn kỹ thì ra là chữ
viết người Hồ.
Trần Tịch vượt lên cướp lấy lá bùa vàng, hai tai
hơi đỏ lên, vội nói: “Bùa bình an, rất linh nghiệm… Ta giúp muội treo
dưới mái hiên.”
Nói xong liền cầm lục lạc vọt người phi lên, lúc
chạm đất lục lạc đã được treo ngay ngắn dưới mái hiên, gió vừa thổi liền phát ra âm thanh trong trẻo linh thiêng mang theo bão cát thê lương
thuộc về sa mạc, phảng phất có tiếng Phạn truyền đến từ đám mây.
“A Tịch.” Quân Mẫn Tâm cười ngoắc ngoắc tay với hắn, thiếu niên bước tới thản nhiên ngồi ở bên cạnh.
“A Tịch…” Quân Mẫn Tâm vươn tay từ trong chăn ra, ôm lấy cánh tay cơ bắp cân xứng của hắn, phát ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn.
Tóc dài đen nhánh phía sau nàng uốn lượn như bóng đêm cô đơn, phủ kín giường.
Trần Tịch cứng đờ ngồi xuống, lúc quay đầu sang khóe miệng lại hàm chứa ý cười.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Mẫn Nhi đừng sợ, ta thay muội gác đêm.”
Tâm, không biết vì sao lại đau đớn. Trí nhớ ngược dòng trở về kiếp trước.
Khi đó đối diện nguy hiểm tử vong ở Lạc Hà cốc, hắn cũng an ủi dịu dàng
như vậy…
“Mẫn Nhi đừng khóc, chờ muội… thành thân xong, huynh đưa muội về nhà.”
“Đừng sợ. Mẫn Nhi, ôm eo của ta.”
“Ta yêu nàng…”
Trần Tịch luôn là người đứng sau lặng lẽ bảo vệ nàng, mà nàng đã từng có mắt không tròng, cho đến khi mất đi mới hiểu phải quý trọng. Quân Mẫn Tâm
nhắm mắt lại, tâm tư phức tạp.
Khi nàng được tám tuổi đã theo
Tĩnh Vương học tập chữ viết người Hồ, ý nguyện viết trên lá bùa trong
lục lạc, kỳ thật nàng vừa nhìn đã hiểu:
“Tất cả nghiệt nghiệp đều không liên quan tới Công chúa, Trần Tịch nguyện giảm thọ để tiêu tan
tội lỗi, bảo hộ Công chúa phúc thọ kéo dài.”
Hắn thà bị giảm tuổi thọ của mình cũng muốn bảo hộ Quân Mẫn Tâm một đời bình an!!
Không cho nước mắt rơi xuống, lông mi run rẩy đã sớm ướt. Khẽ cắn chặt răng,
thiếu nữ cũng âm thầm thề: Từ nay về sau, ta!!! Quân Mẫn Tâm nguyện ý
cùng Trần Tịch đồng phúc cộng nan, đồng sinh cộng tử, nếu một ngày có
được thiên hạ, nhất định cùng Trần Tịch phân chia!di:ễٿn’đà♪n[lê❂q✫ uý☮đô]n
Dưới ánh nến, lục lạc lay động.
Nhắc tới cũng kì quái, kể từ sau đêm đó Quân Mẫn Tâm không còn gặp ác mộng nữa, hàng đêm ngon giấc.
Mười ngày sau, cơ thể và tinh thần Quân Mẫn Tâm khỏe hẳn, Tĩnh quốc cũng nghênh đón trận bão tuyết đầu tiên của năm.
Gần tới cuối năm nên bộn bề nhiều chuyện, Trần Tịch sớm đã không còn làm
nhiệm vụ trong Sương Mai điện nữa mà trở lại giúp Quân Nhàn xử lý quân
vụ. Bên này Quân Mẫn Tâm cũng không nhàn rỗi, cuối mỗi năm Tĩnh quốc đều tiến cống cho Khương quốc, chỉ hai vạn lượng bạc kếch xù này cũng suýt
khiến nàng và Cố Cầm Thư tính nát bàn tính, càng không cần nhắc tới
những thứ vải vóc, ngựa, trâu bò, ngô… kèm theo, đều phải kiểm kê từng
thứ mới có thể an tâm.
Thật vất vả mới kịp phái sứ thần kiểm kê
vận chuyển cống phẩm và tiền bạc tới Hoàng đô Khương quốc, chưa kịp thở
một hơi đã nghe mật báo từ phía Nam khẩn cấp truyền tới trong cung:di>ễٿn(đà♪n❉lê●q☽uý✯đô☂n
Cừu Sơ Chiếu và Cửu hoàng tử Lạc Trường An phụng mệnh Khương Hoàng tới Tĩnh quốc thị sát, nay đã đến Nam Quan, bảy ngày sau tới Tĩnh cung.
Nghe được tin tức, bàn tay bưng trà của Quân Mẫn Tâm run lên bần bật, thiếu chút nữa làm đổ vỡ ly trà hoa lài mỏng màu xanh!
Theo trí nhớ kiếp trước, không phải đầu mùa xuân năm sau Cừu Sơ Chiếu và Lạc Trường An mới đến sao, sao đột nhiên lại tới trước bốn tháng? Chẳng lẽ
bởi bản thân sống lại nên lịch sử cũng thay đổi theo?
Rối loạn,
rối loạn… Quân Mẫn Tâm nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ: Nếu là tới kiểm tra quốc khố thì không cần phải lo lắng, sổ sách giả sớm đã làm xong,
chỉ cần Cố Cầm Thư không phải mật thám thì cho dù Cừu Sơ Chiếu có hỏa
nhãn kim tinh cũng không thể nhìn ra sổ sách trong tay là giả. Vấn đề là mấy năm gần đây Tĩnh quốc âm thầm chiêu binh mãi mã, vượt qua giới hạn
quy định “Binh lực các nước chư hầu không được vượt qua tám vạn” của
Hoàng đế. Trong tay Quân Nhàn có ba ngàn quân tinh nhuệ và bốn vạn tân
binh còn chưa kịp che giấu.
Trong lúc nghị sự, hiếm khi Tĩnh
Vương nhíu mày. Suy nghĩ thật lâu, Quân Mẫn Tâm đưa ra một kế sách:
Trước mang bốn vạn tân binh gia nhập khắp nơi, đợi phong thanh vừa qua
lại tập trung về, tuy là hạ sách nhưng được cái có thể dùng tốc độ nhanh nhất che giấu đội ngũ lớn như vậy.
Nghe Quân Mẫn Tâm nói xong, hai đầu lông mày Tĩnh Vương dần dần xoắn lại vào nhau, nhẹ giọng nói: “Hành động lần này quá mức nguy hiểm, lòng quân bị giải tán, một khi thu hồi lại sẽ có khó khăn. Huống chi hơn bốn vạn
người bỗng nhiên gia nhập khắp nơi, Cừu Sơ Chiếu không có khả năng không phát hiện.
“…Là nữ nhi sơ sót.” Quân Mẫn Tâm bừng tỉnh, nàng buồn bã rũ mắt, giọng điệu cũng mang theo vài phần ủ rũ.
Quân Nhàn bưng một ly trà ô mai, khí định thần nhàn nhấp một ngụm, liếc nhìn hai người đang cau chặt mày, nụ cười thoáng hiện nói: “Không vội không
vội, vẫn còn nhiều biện pháp.”
Quân Mẫn Tâm thật muốn hộc máu, lửa cháy đến trước mắt, thế nào tiểu thúc vẫn là bộ dáng bất cần đời như vậy? Tức thì ưu tư hỏi:
“Tiểu thúc có biện pháp?”
Quân Nhàn đặt ly trà xuống, đứng dậy đi qua đi lại mấy vòng, mới chậm rãi
nói: “Vào mùa thu mùa đông, người Hồ có nhu cầu cấp bách về lương thực
để sống qua mùa, nhất định sẽ vượt biên gây rối cướp lương thực. Chúng
ta có thể viện cớ này mang bốn vạn quân tới biên quan, vừa có thể kháng
địch lại vừa có thể tránh thoát tin đồn lần này. Tĩnh quốc và Khương
quốc gắn bó khăng khít, Hoàng đế hẳn sẽ đồng ý. Chẳng qua nhân số tân
binh cần báo ít một chút, lúc nửa đêm bí mật lên đường từ cửa Bắc, nếu
không quá mức rêu rao sẽ sinh nghi.”
Tĩnh Vương nghe vậy không khỏi giương mi cười, tinh thần vô cùng phấn chấn:
“Ám độ trần thương, đây là kế sách một hòn đá ném hai con chim!”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên: “Tiểu thúc, sao người không nói sớm!”
Quân Nhàn rất vô tội buông lỏng tay: “Các người không hỏi ta sớm.”
Nghe vậy, trong lòng Quân Mẫn Tâm hung hăng phun một búng máu…
Tĩnh Vương nói: “Việc này không nên chậm trễ. Quân Nhàn, đệ tạm làm tiên phong, lập tức tổ chức quân đội lên đường!”
Quân Nhàn chậm chạp nói: “Ca, đừng nóng vội. Vừa nãy trước khi ra cửa đệ đã
phân phó tiểu đồ nhi đi làm, lúc này Trần Tịch nhất định đã mang theo
bốn vạn tân binh ở thao trường chờ huynh hạ lệnh!”
Tĩnh Vương
ngẩn ra sau đó cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ lần này do Trần Tịch lãnh
binh? Hắn còn trẻ chưa từng ra chiến trường, chung quy vẫn là không yên
lòng.”
“Nam nhân mà, phải luôn luôn tôi luyện mới có thể thành thục! An tâm an tâm, đồ đệ đệ dạy dỗ hẳn sẽ không quá kém.”
Quân Nhàn hì hì cười một tiếng, từ ống tay áo lấy ra một dây vải hoa văn màu đen cột mái tóc dài màu xám bạc xinh đẹp thành đuôi ngựa thật cao,
gương mặt tuấn nhã nhất thời trở nên anh khí bừng bừng.
“Về phần đệ…” Đôi mắt hồ ly đen như mực khẽ híp lại, hắn cười nói: “Còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!”