Cảnh Vĩnh Phúc không dừng lại ở Khoảnh Lan Thành mà đi
thẳng tới quận Thiên Thủy.
Ngoài ý muốn của nàng, Cảnh Thân Uẩn đã ở đó.
Trong lúc không có người ngoài, Trương Kỳ Thụy nói với
Cảnh Vĩnh Phúc:
“Hỉ vương đứng cũng không xong nhưng lại đi theo
mạt tướng cùng đánh vào Thiên Thủy. Bất quá mạt tướng đã đem tàn quân của hắn
điều tới Lâm Nam thành.”
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu, hỏi hắn về chiến dịch Thiên
Thủy.
Trương Kỳ Thụy cho nàng biết kế đánh nghi binh Thiên
Thủy thành rất thuận lợi, dụ được quân Khế Liệt Tát tại quận Mai Lĩnh, bắt giữ
hơn ngàn tên.
Sau khi lột quân trang của chúng thì cho quân nước
Cảnh mặc vào, giả dạng thành người của bộ tộc Mộc Tang chạy đến Thiên Thủy
thành.
Tại đây, Tống Sở dùng tiếng Khế Liệt Tá kêu cửa, sau
khi vào thành, quân nước Cảnh tinh nhuệ nhanh chóng bắt được tộc trưởng Mộc
Tang làm quân Khế Liệt Tát rơi vào thế ném chuột sợ vỡ đồ.
Chiến dịch cáo kết.
“Nói như vậy, hiện Mộc Tang tộc trưởng ở trong
này ?”
Trương Kỳ Thụy mỉm cười nói:
“Quân ta đối xử tử tế với tù binh, thêm nữa, Mộc
Tang chiếm Thiên Thủy chỉ cướp bóc tiền tài, rất ít giết người phóng hỏa, với
tộc trưởng một bộ tộc như vậy tự nhiên không thể không đối xử tốt.
Hắn sau khi bị bắt, chửi bới Tống đại nhân rất dữ.
Tống đại nhân không tránh mặt, vẫn nghe hắn mắng.
Dường như hai người trước kia có quen biết.”
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ ra 1 việc, lập tức bảo: “Đưa
ta đi gặp hắn.”
Trương Kỳ Thụy đưa nàng đến phòng giam lỏng Mộc Tang
tộc trưởng.
Đến cửa đã nghe bên trong có tiếng quát mắng sang sảng
bằng Khế ngữ:
“Con bà ngươi, nghe lão tử mắng nửa ngày mà cổ
họng cũng không rắm ra được 1 chữ cãi lại hả? Tống Sở, lão tử nói ngươi chỉ là
cái bọc mủ, chuyên làm chuyện ám muội…”
Một tràng Khế ngữ chửi bới cùng với cách phát âm của
Tống Sở rất giống nhau, mang hơi hướng giọng nói của dân miền Bắc nước Cảnh.
Cảnh Vĩnh Phúc đẩy cửa mà vào, Tống Sở đang đứng sau
hai gã thị vệ, vẻ mặt kích động nhìn người nọ.
Mộc Tang tộc trưởng thân hình cao lớn, mặc áo da gấu,
hai vành tai đeo một đôi vòng kim hoàn thô rất to làm vành tai không chịu nổi,
dãn căng xuống.
Thấy Cảnh Vĩnh Phúc tiến vào, Mộc Tang tộc trưởng rống
lên: “Tiểu tử ngươi cũng còn khá tốt, tìm cho lão tử một con nha đầu hầu
hạ!”
Tống Sở khom người thi lễ với Cảnh Vĩnh Phúc người.
Cảnh Vĩnh Phúc hướng về phía Mộc Tang tộc trưởng dùng
Khế ngữ nói từng chữ rõ ràng:
“Tám bộ tộc Khế Liệt Tát, tình cảm huynh đệ càng
lúc càng mờ nhạt, ngay cả Mộc Tang bộ tộc của tộc trưởng cũng như vậy, không
thể trông cậy vào nhau.”
Ngoài Tống Sở, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cảnh Vĩnh Phúc không nhìn ra sau lưng cũng biết Trương
Kỳ Thụy đang nhìn mình dò xét nghiên cứu, tiếp tục nói:
” Tống Sở vì việc công phải tấn công quận Thiên
Thủy, huống chi Thiên Thủy vốn là quận của nước Cảnh.
Về việc tư, hắn vẫn nhớ ngươi, không vì ngươi bại trận
mà giả lơ với ngươi.
Mấy ngày trước hắn còn kể với ta về một bằng hữu cực
tốt, tên là Cầu Mộc Hãn.
Đáng tiếc, Cầu Mộc Hãn là cái tên giả, sau khi mất
liên lạc, cố tìm mà không gặp lại được…”
Khi cùng Tống Sở học Khế ngữ, nàng từng nghe hắn nói
đoạn chuyện cũ này.
Vì vậy, nay nhìn thấy Mộc Tang tộc trưởng, nàng có thể
xác định, Cầu Mộc Hãn đúng là người này.
Quả nhiên Mộc Tang tộc trưởng ngẩn ra, rồi rống lên:
“Thúi lắm! Cái tên tiểu tử thúi này bắt đầu đã
không có ý tốt, cứ đuổi theo lão tử hỏi đông hỏi tây, lão tử bị hắn phiền muốn
chết, cho nên vòng vo kiếm chuyện để tránh hắn!”
Thật là thô tục! Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ.
Cảnh Vĩnh Phúc đem chuyện Tống Sở tinh tế biên soạn
Khế sử nói với Mộc Tang tộc trưởng, hắn bỗng lặng người, nặng nề ngồi trở xuống
ghế.
Cảnh Vĩnh Phúc mượn cơ hội lại nói:
“Theo những chuyện của Khế Liệt Tát từ trước tới
nay mà nhìn lại, tám bộ tộc Khế Liệt Tát nếu có thể đồng tâm hiệp lực, thì
không có chuyện gì không làm được.
Nhưng ngươi xem, nay Mộc Tang gặp nạn, Hồi Lan bọn họ
có người nào ra tay cứu giúp?
Trước đó, quận Lâu Thị bị Hỉ vương đoạt lấy, chẳng lẽ
không đúng âm mưu bọn họ sao?”
Mộc Tang tộc trưởng lập tức nói:
“Mặc Đức Tát coi thường ta! Hắn nói dổi…”
tới đây thì im bặt.
Nhưng một cái tên cũng đủ để Cảnh Vĩnh Phúc phân tích
tình huống.
Mặc Đức Tát đúng là Hồi Lan tộc trưởng.
Cảnh Vĩnh Phúc đưa ra con dao nói: “Ngươi xem,
đây là cái gì?”
Mộc Tang tộc trưởng nhất thời trố mắt, nghi ngờ nói:
“Chim ưng trên thảo nguyên! Ngươi làm sao có thể
có con dao của hắn?”
Tống Sở cũng ngẩn người, Trương Kỳ Thụy nghe không
hiểu đối thoại giữa hai người, nhưng cũng nhìn ra được trên tay Cảnh Vĩnh Phúc
là vũ khí lợi hại của Khế Liệt Tát.
Cảnh Vĩnh Phúc nói thật chậm:
“Ta là vị hôn thê của Bồ Bồ Nhi Bà La, đây là
sính lễ năm đó phụ thân cho ta khi ưng thuận hôn thư.
Bồ Bồ Nhi từng nói với ta, Hồi Lan không tốt, năm đó
mưu đồ bí mật hại Bà La bộ tộc của hắn, hiện tại với Mộc Tang cũng rất ngứa mắt
muốn diệt.
Theo lý thuyết, Hồi Lan chiếm được nhiều quận nhất, vì
sao không chiếm luôn Lâu Thị, có phải hắn cố tình để Mộc Tang chiếm
không?”
Mộc Tang tộc trưởng dữ tợn đứng phắt dậy:
“Chính là như thế, hắn nói đổi hai quận cho ta,
kết quả giao cho ta quận Lâu Thị, muốn mượn tay Hỉ vương diệt Mộc Tang ta đây
mà! Khá lắm Mặc Đức Tát!”
Cảnh Vĩnh Phúc thu hồi con dao, mỉm cười:
“Thực tế Hồi Lan ban đầu cũng chịu khổ. Đánh
chiếm mười ba quận quả có phần Hồi Lan.
Nhưng tám bộ tộc Khế Liệt Tát nguyên là những bộ tộc
sống tự do rong ruổi trên thảo nguyên.
Nước Cảnh cũng tốt, nước Tiếp cũng thế, nhưng cuộc
sống ruộng đồng không thích hợp với Khế Liệt Tát.
Vậy thì đánh chiếm, lấy tiền tài xong thì trở về là
tốt rồi.
Ở lại mười ba quận thì không thể phi ngựa.
Huống chi đánh nhau với nước Cảnh lớn như vậy, muốn
đánh tới khi nào?
Cho dù thực muốn đánh nước Cảnh, cũng không nên để tộc
mạnh nhất là Hồi Lan lui ở hậu phương, làm cho Mộc Tang ngươi xông lên chiến đấu
trước nhất chứ!
Cho nên mục đích của hắn là thừa cơ làm suy yếu tám bộ
tộc Khế Liệt Tát, làm cho từng bộ tộc cùng nước Cảnh đánh đến ngươi chết ta
sống.
Còn hắn cố thủ tốt, làm ngư ông đắc lợi.”
Mộc Tang tộc trưởng ánh mắt vừa chuyển, hỏi:
“Ngươi thật sự là vị hôn thê của Bà La tộc trưởng sao?”
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức thề độc bằng Khế ngữ hắn mới
hơi tin.
Bồ Bồ Nhi Bà La xác thực có cầu hôn Tiểu Thúy và Cảnh
Vĩnh Phúc.
Nàng cũng xác thực đã nhận sính lễ.
Chỉ là các nàng vẫn là chưa kết hôn.
Ở điểm ấy Cảnh Vĩnh Phúc không lừa Mộc Tang tộc
trưởng. Những điều khác thì nàng nói liều dựa trên suy đoán nhưng lại đúng.
Quả thật là Mặc Đức Tát có lừa Mộc Tang tộc trưởng.
“Cô nương ở lại nước Cảnh vậy là hoàn cảnh cũng
giống ta?” Mộc Tang tộc trưởng khẩu khí đã nhu hòa hơn.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ,
“Ta muốn giống chim chóc bình thường bay nhảy tự
do tự tại, con ngựa hoang bình thường rong ruổi khắp nơi, con cá bình thường
bơi lặn vui vẻ.
Nhưng là Hỉ vương đánh giá cao ta nên đã lừa bắt ta từ
trong tay Bồ Bồ Nhi Bà La về nhốt lại đây.
Ta một chút cũng không thích Hỉ vương, tuy rằng hắn
thực thích ta, nhưng hắn là kẻ xấu.
Ta ở chỗ này chỉ mong…”
Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt tay không nói tiếp, kỳ thật đã
diễn đủ rồi, có muốn diễn tiếp cũng không nổi nữa.
Tâm tình muốn giết Cảnh Thân Uẩn của nàng là chân
thật.
Nàng thấy hắn bị thương nặng, mặc dù không thương hại,
nhưng cũng bội phục hắn còn có thể cười được.
Nhưng hiện tại nàng biết Lý Phỉ đang phải chịu vết
thương tương tự…
Mộc Tang tộc trưởng lại không nhìn ra sát ý của Cảnh
Vĩnh Phúc, hắn than thở:
“Cũng có khả năng hắn lừa ngươi, cô nương.
Nhưng có lẽ hắn không phải coi trọng con người của
ngươi, mà là muốn bắt ngươi làm con tin để áp chế Bà La bộ tộc.”
Cảnh Vĩnh Phúc trừng mắt nhìn, ngay cả Mộc Tang tộc
trưởng cũng thấy tư sắc của nàng đến Cảnh Thân Uẩn cũng chướng mắt sao?
Bất quá sau đó nàng liền tự mình an ủi, trên đời này
người xinh đẹp hơn nàng có rất nhiều, nàng không xinh đẹp cũng không sao.
Có thể làm cho người cực kỳ xinh đẹp thích nàng là vui
rồi.
Sau đó, Cảnh Vĩnh Phúc trở về phòng nghỉ ngơi, ngắm
khuôn mặt một đêm chưa ngủ của mình trong gương, trầm mặc hồi lâu.
Chính là lấy khuôn mặt như vậy hôn môi hắn, mà trong
mắt hắn lại hân hoan.
Cảnh Vĩnh Phúc về phòng của mình ngủ thẳng một giấc,
tỉnh lại Trương Kỳ Thụy đã ở ngoài chờ khá lâu.
Nàng vốn nghĩ rằng Trương Kỳ Thụy muốn nói chuyện quân
tình, không ngờ hắn lại hỏi: “Điện hạ chính là Bình Đại Phúc?”
Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt, lập tức hiểu ra, Trương Kỳ
Thụy biết được điều này hẳn là qua Tống Sở.
Nàng gật đầu, Trương Kỳ Thụy lập tức vẻ mặt kích động
nói:
“Năm đó điện hạ vì Lý Dịch bình định biên cảnh
rồi dẹp loạn bức vua, không biết điện hạ có đem lợi khí đạn nỏ tái hiện tại
chiến trường miền Bắc nước Cảnh này không?”
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm một lát, chân thành nói với
hắn:
“Không phải ta không muốn, mà là thành phần trọng
yếu của đạn nỏ là một loại đá chỉ có ở nước Tiếp, nước Cảnh không có. Loại đá
này lại cực kỳ ít, lúc ấy cơ hồ đã dùng hết rồi.”
Thấy hắn thất vọng, Cảnh Vĩnh Phúc lại nói:
“Nhưng muốn chế tác vũ khí cho quân ta thì không khó.”
Trương Kỳ Thụy biểu lộ sắc mặt vui mừng, lại nghe nàng
chậm rãi nói:
“Việc binh, mặc dù lấy toàn thắng làm trọng nhưng
cũng không tránh được việc tổn binh hao tướng.
Ta trước sau đều nghĩ nếu có thể không đổ máu là tốt
nhất.
Làm loạn quân tâm Khế Liệt Tát, khiến bọn hắn tự trở
về thảo nguyên, so với dùng cường binh thu phục mười ba quận tốt hơn nhiều.
Không biết tướng quân có biết tình hình quận Mai Lĩnh
không?”
Trương Kỳ Thụy đáp, Hồi Lan cùng Tát Nặc Bối Lan phái
một cánh quân đóng tại quận Mai Lĩnh, Bà La thì án binh bất động.
Điều này chính là hợp với kế sách của nàng.
Theo quân lực nước Cảnh, đồng thời tấn công hai quận
Thiên Thủy, Mai Lĩnh không phải không thể được.
Nhưng nếu đồng thời đoạt lại hai quận sẽ công kích cả
ba bộ tộc Khế Liệt Tát.
Chi bằng đóng vững đánh chắc, chỉ thủ quân tại quận
Lâu Thị, chiếm đóng quận láng giềng Thiên Thủy, không đánh Mai Lĩnh.
Kế này sẽ làm Khế Liệt Tát phân hoá, càng có thể
nghiêm trọng phá hư mối liên minh từ phía Mộc Tang với các bộ tộc kia.
Cảnh Vĩnh Phúc thỉnh giáo Trương Kỳ Thụy về bộ tộc Tát
Nặc Bối Lan, cảm thấy ước chừng nắm chắc trong tay.
Người lợi hại nhất Tát Nặc Bối Lan bộ tộc là Hữu Đao
Ma Tước Hồng.
Vừa rồi, dẫn quân quận Mai Lĩnh “Viện trợ”
là người này, nếu giết hắn thì có thể khởi động kế sách.
Nhưng Trương Kỳ Thụy ngần ngại làm sao có thể giết
được người này?
Cảnh Vĩnh Phúc nói bốn chữ: “Mượn đao giết
người.”
Lập tức nàng đem kế hoạch tinh tế nói ra.
Trương Kỳ Thụy chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói:
“Có thể làm.”