Liễu Nhiên chuẩn bị rất nhiều đồ vật để nghỉ ngơi.
Nàng mang đến một chiếc ghế nằm, một ly nước ép táo*, hai lốc sữa chua và một chiếc bánh kem nhỏ.
*Nguyên bản hình như tác giả viết là nước cam vắt, bản convert thì để là nước chanh.
Nhưng mà toi tra google thì 2 loại nước uống này không thể kết hợp với sữa chua, uống chung sẽ hại đường tiêu hoá nên toi thay cái khác:)
Đương nhiên, còn có một cái bịt tai chống ồn cực tốt do nhà trường cung cấp.
Những người thi đấu cuối cùng cũng nhịn không được mà tiến lên, bọn họ quay đầu nhìn Liễu Nhiên một cái, sau đó cầm lấy súng.
Nàng nằm xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm, sau đó thoải mái thảnh thơi mà nói: “Đeo bịt tai chống ồn lên đi, tai có vấn đề gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nha ~!”
Đám người đồng loạt ngừng hành động, đặt súng sang một bên rồi cầm lấy bịt tai chống ồn.
Đeo xong, bọn họ lại nghiêm túc nhìn đàn chim đang bay.
Mấy con bồ câu này dường như có một nguồn năng lượng vô hạn, tụi nó cứ bay lượn không ngừng, đừng nói đến bồ câu trắng, chỉ là bồ câu xám thôi mà bọn họ cũng ngắm không chuẩn.
Nhiều bồ câu như vậy tập trung ở một phạm vi nhất định, nếu may mắn thì nhắm mắt cũng có thể bắn trúng một con, nhưng nó chắc chắn không phải là con chim mà lúc đầu bạn nhắm đến.
Mọi người đã giơ súng ngắm được 3 phút, nhưng vẫn không có ai nổ súng, kể cả Triệu Linh.
Liễu Nhiên nhìn đồng hồ, sau đó nói: “3 phút rồi! Nếu là tình huống thật thì tên bắt cóc đã chạy mất từ lâu rồi đấy.”
Triệu Linh mím môi, híp mắt lại ngắm hai giây, sau đó nổ phát súng đầu tiên, những người khác cũng nổ súng.
Đạn được bắn ra hết lần này đến lần khác, có người trúng và cũng có người trượt.
Chẳng qua là chẳng trúng con bồ câu trắng nào, chúng nó dường như đang cười nhạo bọn họ vậy, bay ra dạo quanh một vòng trước đám bồ câu xám rồi lại bay về.
Triệu Linh: “…”
Liễu Nhiên quay đầu nhìn mấy con bồ câu rớt trên mặt đất, than nhẹ một tiếng: “Bắn trúng ba người dân rồi nè! Nhưng mà vẫn chưa bắn trúng kẻ bắt cóc, mọi người tiếp tục đi!”
Từ 2 góc phòng lại bay ra một đám bồ câu xám, chúng nó nhanh chóng hoà vào đàn chim, thay thế những con bồ câu đã rơi xuống đất.
Liễu Nhiên lại nằm xuống, cầm lấy ly nước ép táo hút một ngụm: “Không sao, chết vài người mà thôi, tiếp tục tiếp tục.”
Triệu Linh: “…”
Tay của cả đám đều phát run, bọn họ hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Nhiên một cái rồi lại quay đầu tiếp tục nghiêm túc ngắm bắn.
Đám học sinh này đều là những người có thành tích tốt nhất ở lớp đặc cách.
Trong đó bao gồm Triệu Linh, Khúc Hàng và Hạ Chấn Vũ.
Nhưng vào lúc này, 10 người chỉ giơ súng lên ngắm bắn chứ không có ai dám tùy tiện nổ súng.
Mà các học sinh khác lại quay đầu nhìn Liễu Nhiên đang nghỉ ngơi, chỉ thấy nàng đeo bịt tai chống ồn, nhàn nhã mà uống một lọ sữa chua.
Sau khi bắn xong 5 phát súng, xác suất đám người né được bồ câu xám càng ngày càng cao, nhưng cũng vì thế mà xác suất bắn trúng bồ câu trắng càng ngày càng thấp.
10 phát đạn, không phải bắn hụt thì là bắn trúng bồ câu xám.
Nhóm đầu thất bại làm các nhóm sau vô cùng áp lực.
Sau khi nhóm học sinh đầu tiên rút lui, các nhóm đằng sau vậy mà có chút sợ hãi, không dám tiến lên.
Lúc này Liễu Nhiên đã xử lý tới chiếc bánh kem, thờ ơ mà nói: “Nhóm thứ hai nhanh lên, đằng sau còn hai nhóm nữa đang chờ đấy!”
Vì thế, 10 người tiếp theo tiến lên giữa sự xô đẩy của mọi người.
Nhóm người nhìn một loạt súng trước mặt, thứ này bọn họ dùng đã quen.
Duỗi tay sờ sờ, trọng lượng vẫn vậy, cảm giác vẫn thế.
Cả đám giơ súng lên, lúc này mới phát hiện lũ bạn trước đó đã chịu áp lực lớn thế nào.
Bọn họ căn bản không tìm thấy bồ câu trắng.
Mấy con bồ câu trắng này thành tinh hết rồi à? Sao trốn giỏi thế?!
Một học sinh cầm súng, hai mắt không ngừng tìm kiếm, bên trái không có, bên phải cũng không có.
Nó ở đâu nó ở đâu? Tìm được rồi, đằng kia có một con bồ câu trắng, nhưng mà đằng trước nó là 4 con bồ câu xám.
Bắn hay không bắn bây giờ, có nên liều không đây?
Trong lúc cậu ta suy nghĩ thì đã có một người nổ súng, viên đạn đang bay theo quỹ đạo thì một con bồ câu xám đột nhiên lọt vào tầm bắn.
Người nổ súng trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn con bồ câu xám kia rơi xuống đất.
Lời nói của Liễu Nhiên lại vang lên trong đầu cậu, bồ câu xám giống như người dân đang sợ hãi hoảng loạn.
Cậu bắn trúng một người dân vô tội…
Con bồ câu xám nằm trên mặt đất, đôi cánh của nó giật giật một chút rồi lại vô lực rũ xuống, cuối cùng không còn nhúc nhích nữa.
Liễu Nhiên nhìn thoáng qua nam sinh kia, sau đó cúi đầu uống nước ép táo.
Ở thời đại của nàng, bắn trúng dân thường cũng không phạm pháp, người bị trúng đạn cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Có bắn người vô tội hay không hoàn toàn dựa vào lương tâm và sự luyện tập của người cầm súng.
Còn ở cái thời đại này, có rất nhiều người chỉ vì bắn trúng người dân vô tội mà nảy sinh vấn đề về tâm lý, không thể tiếp tục cầm súng trong suốt cuộc đời.
Điều này không giống với thế kỷ 41.
Ở đó, đôi tay của mỗi người lính đều đã nhuốm đầy máu tươi, tất nhiên bọn họ cũng có tố chất tâm lý cực mạnh.
Lúc này, cậu học sinh bắn trúng bồ câu xám vẫn cứ nhìn chằm chằm vào xác bồ câu trên mặt đất, một lát sau, cậu mới hít sâu một hơi rồi cầm lấy súng một lần nữa.
Từng đám học sinh đi lên và đi xuống, từng đám bồ câu xám bay lên rồi rớt xuống.
Đến cuối cùng, khi Liễu Nhiên kêu ngừng thì đã là 1 tiếng rưỡi sau, tổng cộng bắn trúng 3 con bồ câu trắng.
Người bắn trúng lần lượt là Khúc Hàng, Hạ Chấn Vũ và nam sinh được Liễu Nhiên chú ý – Viên Hạo.
Triệu Linh ngẩn người đứng ở hàng đầu, có chút hoang mang, vì sao Khúc Hàng và Hạ Chấn Vũ có thể bắn trúng bồ câu trắng mà cô lại không thể?
Liễu Nhiên ăn sạch đồ ăn vặt xong thì đứng dậy phủi mấy hạt bụi không tồn tại, sau đó tiến lên.
Nàng nói: “Xem ra thành tích của mọi người cũng không tốt lắm.
Có 7 con bồ câu trắng mà chỉ bắn trúng 3 con.”
Nói xong, Liễu Nhiên cầm lấy một cây súng trường, nhanh nhẹn lấy băng đạn rồi nạp đạn, sau đó ngẩng đầu nhắm thẳng vào đám bồ câu đối diện.
Nàng chậm rãi nói: “Lúc huấn luyện còn không có lòng kính sợ thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được?”
Nàng bắn vài phát súng, từng con bồ câu trắng trong đàn rơi xuống đất.
Liễu Nhiên ném súng lên mặt bàn, tháo bịt tai chống ồn xuống, nhìn đám học sinh đằng sau: “Luyện tập bắn súng nhiều sẽ quen tay, không phải chỉ người có thiên phú cao mới giỏi.
Đương nhiên, chắc chắn giáo viên của các anh chị đã từng nói rằng, thiên phú có thể quyết định xem kỹ năng bắn súng của mọi người có cao hay không.”
Thiếu nữ mỉm cười, ngồi xuống ghế: “Nhưng bắn súng không chỉ cần thiên phú, mà còn cần lực chú ý, sự quan sát, tố chất tâm lý, cũng như sự phối hợp, ổn định và thể lực.”
Tất cả mọi người an tĩnh nhìn nữ sinh đối diện, nàng trông rất trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp cấp 3 vậy.
À, Liễu Nhiên đúng là vừa mới tốt nghiệp cấp 3 thật.
Cơ mà tại sao lại có một người lợi hại như vậy?
Vì sao nhỉ?
Tất cả mọi người đều đã luyện bắn súng được 3 năm rồi, kết quả còn không bằng một đầu ngón tay của nàng.
Cả đám đương nhiên không cam lòng, lúc trước, khi vị tay súng thiệt xạ kia tới, bọn họ còn có thể tự nhủ rằng người đó có nhiều kinh nghiệm, thắng là chuyện bình thường.
Nếu cho bọn họ ngần ấy thời gian và trải nghiệm thì chắc chắn bọn họ cũng không kém.
Chỉ là…
Hiện giờ, một đứa nhỏ đứng ở trước mặt bọn họ, dùng thiên phú tuyệt đỉnh nghiền ép tất cả rồi nói rằng thiên phú vô dụng, này không phải đang trêu đùa người khác sao?
Lúc này, bọn họ đã bị thiên phú của nàng đè bẹp dí.
Liễu Nhiên làm đội trưởng bao nhiêu năm, sao có thể không biết mọi người nghĩ gì trong trường hợp như này chứ?
Nàng chỉ vào mấy con bồ câu trắng, nói: “Các người cho rằng tôi bắn trúng đám bồ câu trắng này bằng thiên phú á? Không, tôi dựa vào sự quan sát, tính ổn định và lòng trắc ẩn.”
Từ từ và bình tĩnh.
Liễu Nhiên: “Tôi cũng từng dùng súng thật để tập luyện, luyện nhiều thì quen tay.
Đương nhiên, thiên phú của tôi cao hơn mọi người, cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng mà mọi thứ tôi đạt được bây giờ đều là do cố gắng mà có.”
Liễu Nhiên lại chỉ vào mấy con bồ câu xám: “So với những thứ này, một ngày nào đó các anh chị sẽ phải đối mặt với kẻ bắt cóc giữ con tin.
Mục đích khi bắn kẻ bắt cóc là cứu con tin chứ không phải giết con tin.
Hôm nay mọi người đứng ở chỗ này bắn 2 đợt, mỗi người đều có 20 phát đạn, nhưng chỉ có một người nghĩ lại sau khi bắn trúng bồ câu xám.”
Nói tới đây, nàng mỉm cười: “Khi anh ấy nghĩ lại thì tôi biết rằng ảnh nhất định sẽ bắn trúng bồ câu trắng, bởi vì trái tim đã chỉ dẫn cho anh ấy biết phải làm gì.”
Mọi người nhìn về phía Viên Hạo, cậu là người có kỹ năng bắn súng bình thường nhất trong lớp, nhưng cũng là người duy nhất bắn trúng bồ câu trắng trong hôm nay ngoài 2 người đứng đầu là Khúc Hàng và Hạ Chấn Vũ.
Liễu Nhiên nhìn Viên Hạo, trong mắt như có ánh sáng: “Tôi biết lúc ấy anh đang nghĩ gì.
Lúc anh bắn trúng bồ câu xám, anh nghĩ bản thân có lẽ không có tư cách nổ súng và định bỏ cuộc.”
Cậu xấu hổ cúi đầu: “Đúng vậy.”
Liễu Nhiên: “Nhưng bởi vì đây chỉ là luyện tập, cho nên anh lại cảm thấy từ bỏ vì bắn trúng một con bồ câu quả thật là chuyện bé xé ra to.”
Viên Hạo: “Đúng vậy.”
Liễu Nhiên: “Đó là lòng kính sợ của anh, bắn trúng bồ câu trắng là kết quả cuối cùng mà anh đạt được.” Vì còn sợ bắn trúng bồ câu xám, cho nên anh sẽ tập trung tìm kiếm bồ câu trắng hơn.
Triệu Linh ngơ ngác nhìn nàng, hỏi: “Tôi thì sao?”
Liễu Nhiên nói một cách hiển nhiên: “Chị chỉ muốn thắng a!” Nóng nảy và không kiên nhẫn thì sao có thể nhắm chuẩn được?
Những lời này không chỉ là nói riêng Triệu Linh, mà còn nói với những người không phục trong phòng.
Bởi vì không phục, cho nên bọn họ muốn thắng, muốn nhanh chóng làm Liễu Nhiên lau mắt mà nhìn.
Khi đó, có ai nghĩ rằng đối diện là người dân đâu.
Đây chỉ là luyện tập thôi, chúng ta cố gắng tránh đám bồ câu xám ra là được rồi.
Đó là suy nghĩ của mọi người vào thời điểm đó, không ai cứu “người” trong các bài tập mô phỏng thì trong tình huống thật cũng vậy.
Tạp niệm nhiều, độ chính xác liền thấp.
Triệu Linh cười khổ: “Tôi hiểu rồi.”
Kể từ sau khi nhập học, cô chưa bao giờ tụt xuống hạng hai, vậy mà bây giờ lại bị đả kích đến mức thương tích đầy mình.
Đương nhiên, trong lớp đặc cách không phải chỉ có mình Triệu Linh bị đả kích.
***
Buổi tối, Liễu Nhiên lại đến phòng tập bắn, Mẫn Kha Lâm thấy nàng liền dở khóc dở cười: “Em chèn ép đến mức cả lũ suy sụp rồi kìa.”
Liễu Nhiên liền nói: “Vậy sao? Thầy muốn truy cứu trách nhiệm à? Là thầy nói em có thể thoải mái chèn ép mà.”
Mẫn Kha Lâm: “Không có không có, ai dám trách em a! Cơ mà, em quả thật là một tay thiện xạ.
Độ chính xác cao như vậy, chưa chắc đồng nghiệp của tôi đã là đối thủ của em đấy.”
Liễu Nhiên bật cười: “Đối thủ hay không đối thủ gì chứ, thứ này, thắng cũng không có gì đáng kiêu ngạo.”
Mẫn Kha Lâm thở ra một hơi: “Tuy tôi không biết tại sao em phải luyện tập đến mức đấy, nhưng tôi biết rằng vị trí của em khá cao.
Không ngờ đến, tam quan của em lại chính như vậy.”
Liễu Nhiên: “…” Chắc chắn là đang tâng bốc mình.
Bởi vì lũ nhãi ranh kia đều đã được dạy một bài học nên khuôn mặt đứa nào cũng trông giống như cà tím héo vậy.
Mẫn Kha Lâm đang vui gần chết!:))
Mẫn Kha Lâm: “Ngày mai em còn dạy nữa không?”
Liễu Nhiên: “Dạy tiếp á? Để bọn họ luyện từ từ đi.”
Mẫn Kha Lâm: “Được thôi! À đúng rồi, đám bồ câu kia em lấy đâu ra thế?”
Liễu Nhiên: “Em bắt.”
Mẫn Kha Lâm tự dưng có dự cảm không lành: “Bắt ở đâu?”
Liễu Nhiên nghĩ nghĩ: “Ở ngọn đồi sau trường không phải có một đám bồ câu đó sao?”
Mẫn Kha Lâm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho nàng: “Chúng nó là hiệu trưởng nuôi.”
Liễu Nhiên đột nhiên liền nhớ tới sáng nay hiệu trưởng đưa cho mình bịt tai chống ồn…
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Liễu Nhiên đột nhiên mở miệng: “Em thấy ở đó có tầm khoảng hơn 700 con, ông ấy rảnh quá à?”
Mẫn Kha Lâm liền giải thích: “Thật ra bồ câu của hiệu trưởng cũng dùng để tập bắn, nhưng lúc nào tập bắn ngoài trời mới dùng.
Em bắt bao nhiêu con?”
Liễu Nhiên cúi đầu tự hỏi: “Chắc là tầm khoảng 500?”
Mẫn Kha Lâm kinh ngạc: “Vậy không phải là bắt gần hết rồi à?”
Liễu Nhiên: “Vẫn còn 200 con mà.”
Mẫn Kha Lâm: “…” Thế này thì tam quan của nhóc chính hay không hả?!
Ngày hôm sau, khi nhóm học sinh tới thì phát hiện Mẫn Kha Lâm đang thả một đống bóng bay trước mặt bọn họ.
Triệu Linh hỏi: “Em gái năm nhất hôm qua đâu rồi thầy?”
Mẫn Kha Lâm nhíu mày, vẻ mặt trầm tư: “Bị hiệu trưởng lôi đi phê bình rồi.”
Mọi người: “…”.