“Oa Oa, em vừa mới
nói, mua cho em cái gì?”
“Chính là cái này
a!” Cô cầm tạp chí trên mặt bàn, chỉ vào một cái vòng cổ trong đó.
Ân Dập Diễm nhìn tấm
hình, nhìn cái vòng cổ kia, tiếp theo ôm Oa Oa nói: “Gần đây em hơi nhẹ
rồi, chúng ta làm chút vận động, như vậy lượng cơm của em sẽ tăng nhiều, được
không?”
Vẻ mặt anh xấu xa.
“Chán ghét!”
Đấm nhẹ anh, bàn tay nhỏ bé đè lại bàn tay to không có ý tốt ở trên người cô,
“Về nhà được không? Nơi này là văn phòng, sẽ có người vào. . . . . .”
“Không liên
quan!” Anh nhe răng cười, “Phòng làm việc của anh để làm vận động, có
thêm một phòng nghỉ đó.”
Nhìn qua khuôn mặt anh
đắc ý, cô không nói gì.
Vì vậy, một tiết mục xuân
tình lại bắt đầu diễn ra.
*
Từ khi Ân Dập Diễm có Oa
Oa, tính tình nóng nảy sửa không ít, trong công ty cũng không có tiếng quát
nóng nảy cực nhỏ của anh.
Tất cả người trong công
ty đều vui mừng, người đàn ông này có vợ không giống vậy, vì vậy có một hồi,
nổi lên đợt sóng “kết hôn nhanh” .
Hiện tại, mỗi ngày cũng
có thể nhìn thấy một đôi vợ chồng đi làm.
Tình yêu thật có thể làm
thay đổi con người.
“Oa Oa, em muốn có
em bé hay không?” Ân Dập Diễm ôm cô, đứng ở tầng cao nhất của tập đoàn Ân
thị, nhìn xuống dòng người phía dưới.
“Chúng ta còn trẻ,
sinh con sớm làm gì?” Oa Oa nhìn anh.
Anh có vẻ buồn rầu, khóe
miệng toét ra: “Nhưng. . . . . . Đây không phải vấn đề , em suy nghĩ xem,
hai người chúng ta, hơn nữa thêm một em bé. . . . . . còn cha mẹ em nữa, tổng
cộng năm người . Ngày lễ, mọi người cùng một chỗ, không phải rất náo nhiệt
sao?”
Cô nhớ rõ trước kia anh
không phải là người thích náo nhiệt .
Oa Oa quay đầu, giọng nói
hơi uy hiếp: “Anh nha, có âm mưu quỷ kế gì?”
Cái này Ân Dập Diễm không
nói, vẻ mặt bất an, nhiều lần Oa Oa nhìn thẳng vào anh, anh cũng không dám nhìn
lại, luôn vụng trộm dời tầm mắt đi.
Người này, rõ ràng có
quỷ!
Oa Oa lấy điện thoại ra,
cố ý chậm chạp ấn dãy số, sau đó dùng tiếng nói nũng nịu nói: “hello,
King! Là tôi, cuối tuần này có thời gian hay không. . . . . .”
Ngước mắt nhìn người đàn
ông kia, chậc, chính là khuôn mặt âm trầm, nheo mắt lại quan sát cô.
Hừ, anh không nói thật?
Không sao, cô có rất nhiều biện pháp khiến anh mở miệng!
“. . . . . . Đúng
vậy, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm. . . . . . Không sao, anh ấy
không để ý . . . . . . nói như vậy. . . . . .”
Điện thoại đột nhiên bị
người cướp đi, hơn nữa rất không khách khí ngắt điện thoại.
“Ê , anh làm
gì!”
” King kia là
ai?” Ân Dập Diễm chớp mắt hỏi.
“À chính là người từ nước
Mĩ đến, đến nơi này của chúng ta ở vài năm.”
Anh cầm lấy điện thoại,
tìm được dãy số kia, ấn nút xóa đi.”Em cùng anh ta có quan hệ gì?”
“Tại sao phải nói
cho anh biết?”
“Anh là chồng
em!” Hai mắt anh thiếu chút nữa phóng hỏa, cô dám cùng tên King gì đó đi
ra ngoài ăn cơm, xem anh không tìm người phế anh ta đi!
Coi hắn là người Mĩ, quỷ
Nhật Bản!