Mỗi ngày Oa Oa chơi mệt
mỏi mới về đến nhà, anh chờ, bình thường là bóng lưng của cô, âm thanh đóng
cửa.
Anh nhìn trời, cảm thán
nói, “Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, tuần trăng mật như vậy, còn là
lần đầu tiên tôi thấy. . . . . .”
Cuộc sống liên tục như
vậy đến ngày bọn họ trở lại thành phố Z, Ân Dập Diễm vẫn đi theo Oa Oa, sợ cô
đi mất.
Oa Oa lúc anh còn chưa
kịp nghỉ ngơi, liền nói cho anh biết: ngay lập tức anh đến công ty đi làm.
Được rồi, cô thừa nhận,
thật sự cô khiến cho anh không có đủ thời gian nghỉ ngơi, cô rất xấu, rất đáng
giận.
Ai bảo anh trêu hoa ghẹo
nguyệt khắp nơi, không mượn chuyện này trừng phạt sao được?
Vì vậy, sau khi xuống máy
bay, khuôn mặt tuấn tú của Ân Dập Diễm đau khổ, khổ sở đi vào văn phòng.
Bị cô gái sai khiến làm
cái này làm cái kia đã thật sự rất uất ức rồi, có thể anh không có biện pháp,
cô gái kia là tình cảm chân thành duy nhất cuộc đời này của anh, không nghe
không được.
Cũng bởi vậy, cả thế
giới, cả công ty biết Ân Tổng giám đốc đã trở lại, cũng có một số người tránh
không được đau đớn bị mắng một trận.
. . . . . . Bạo quân này,
cũng chỉ có ở trước mặt Oa Oa là biến thành con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn,
thu hồi móng vuốt.
Nhìn người đàn ông hô mưa
gọi gió, đều cho rằng sẽ sai khiến cấp dưới như sai khiến cô gái vậy, nhưng lại
không như vây, lại bị cô gái bắt nạt .
Xế chiều hôm nay, Nam
Cung Ngạo biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện ở trong phòng làm việc của anh,
chỉ vào mũi của anh nói: “Tên nhóc xấu xa! Mình thật muốn đem cô ấy mang
đi, đi cho thật xa, cho cậu không tìm được cô ấy nữa !”
Dáng đi của anh ta xiêu
vẹo, thất tha thất thểu, như đứng trên đám mây, có thể nhìn ra, tên đó uống
nhiều quá.
Ân Dập Diễm cho tất cả
mọi người lui ra, không chút hoang mang: “Dù sao bây giờ Oa Oa đang ở
trong tay của mình, cậu muốn mang cô ấy đi? Mình nghĩ là rất khó.”
“Không phải là cậu
gặp được cô ấy sớm hơn mình một chút ư, có cái gì. . . . . . cùng lắm thì
!” Nam Cung Ngạo nói: “Tình yêu, không có đến trước và sau, chỉ, chỉ
có hai người bằng lòng. . . . . . Con mẹ nó cậu có hiểu hay không? !”
“Hai người cũng đâu
có bằng lòng.” Một câu của anh là tan mộng của Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo chán chường
cười, nấc lên, nói: “Cậu biết rõ mình cũng yêu cô ấy. . . . . .”
“Thì làm sao? Ngạo,
xin lỗi. Mình sẽ không tặng Oa Oa cho bất cứ ai cả, cho dù cậu là bạn bè của
mình cũng vậy.”
Nam Cung Ngạo trước mắt
một mảnh mông lung, rốt cuộc đứng không vững, ngồi xuống trên mặt đất một lúc.
Anh ôm đầu khóc:
“Vất vả lắm mình mới gặp một cô gái làm động lòng, lại bị cậu đoạt đi rồi.
. . . . . Đáng chết, vì sao cậu luôn tìm được trước mình!”
Hai người lúc còn rất
nhỏ, đều là Ân Dập Diễm tìm được trước anh ——bạn gái đầu tiên của anh bị anh ta
đoạt đi; người đứng nhất của anh bị anh ta đoạt đi; phần thưởng người đứng đầu
của anh bị anh ta đoạt đi; người thứ nhất của anh. . . . . .
Cái gì cũng là bị anh ấy
đoạt đi, Ân Dập Diễm từ nhỏ hào quang cũng rất chói mắt.
Cô giáo vườn trẻ yêu mến
anh ta, bạn học yêu mến anh ta, em gái học lớp dưới trong trường cũng ngưỡng mộ
anh ta, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, luôn có rất nhiều người ngưỡng mộ anh
ta, yêu anh ta.
Vì cái gì Nam Cung Ngạo
anh không có được những hào quang này? !
Hôm nay, cô gái đầu tiên
làm anh rung động cũng không chịu tặng cho anh, còn khi kết hôn, thậm chí còn
kêu anh làm phù rể, cái này sao anh có thể chịu nổi.
Anh cảm thấy tim anh như
bị xé thành từng mảnh, rồi bị người đến chà đạp.
Tim anh rất đau.
Ân Dập Diễm rũ mắt xuống,
giọng nói bình tĩnh: “Ngạo, mình vẫn biết cậu yêu Oa Oa, nhưng người cô ấy
yêu là mình, mình hi vọng cậu có thể chúc phúc cho bọn mình.”
“Chúc phúc. . . . .
. Đúng vậy a, mình hẳn là chúc phúc các cậu. . . . . . Chúc phúc các cậu. . . .
. .” Nam Cung Ngạo thống khổ ho khan, từ không thành câu.
Văn phòng đột nhiên an
tĩnh lại, lúc này, vẻ mặt Oa Oa tung tăng như chim sẻ tiến vào.
Cô không có chú ý tới
không khí trầm trọng lúc này.”Diễm, em nghĩ đến một biện pháp rồi! Nếu như
anh có thể mua cho em cái này, em liền tha thứ anh, như thế nào. . . . . . A?
Nam Cung Ngạo, sao anh lại nằm ở đây?”
Cô thả quyển tạp chí
trong tay xuống, đi qua, mắt nhìn xuống Nam Cung Ngạo: “Anh làm gì thế sao
nằm ở trong này?”
Giọng nữ quen thuộc gọi
anh trở lại, cố gắng đè xuống cảm giác đau đầu như muốn vỡ tung, anh chậm rãi
mở mắt ra. Mở mắt ra, anh thật sự cho rằng đang nằm mơ!
Cô đứng ở trước mặt mình!
Cũng nhịn không được nữa,
xúc động ôm lấy cô.
“Ôi chao —— anh sao
lại ôm tôi thế?” Cô hỏi.
Nam Cung Ngạo ăn nói
không rõ: “Anh. . . . . . Chúc phúc hai người, chúc phúc hai người. . . .
. . Anh chán ghét mà chúc phúc hai người!”
Mùi rượu nóng rực phun
bên cổ cô, cùng với mùi rượu nồng, Oa Oa quay đầu lại nhìn Ân Dập Diễm:
“Diễm, anh ấy làm sao vậy?”
Anh nhìn lại Oa Oa, mắt
sáng như đuốc: “Không có việc gì, để cho cậu ấy ôm một chút là được rồi,
một lần cuối cùng.”
Cô nghe theo, từ đó Nam
Cung Ngạo ôm gần năm phút.
Ân Dập Diễm biết, đây là
lần cuối cùng, Nam Cung Ngạo tuyệt đối sẽ buông ra.
Sau năm phút, Nam Cung
Ngạo buông Oa Oa ra, lúc này anh mới tỉnh táo.
“Thực xin lỗi.”
Anh mỉm cười, sau đó từ từ đứng dậy, đi ra cửa.”Diễm, mình chúc các cậu
hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Ân
Dập Diễm vuốt cằm.
Khiến cho anh chúc phúc
đàn ông của cô, tình cảm này, dấu thật sâu ở trong lòng là được rồi, không cần
để cho cô biết, anh đã từng yêu cô sâu sắc, trái tim của anh thương yêu cô sâu
sắc, chúc phúc cô. . . . . .
Thân
hình cao lớn như Ân Dập Diễm biến mất ở hành lang . . . . . .