Trên đường về nhà trùng
hợp đi ngang qua một cửa hàng, Oa Oa đi vào tùy mua vài thứ, sau đó quàng tay
Ân Dập Diễm, cười sáng lạn: “Diễm, hôm nay xem anh đó!”
Trên trán mồ hôi lạnh ứa
ra, anh tiếp nhận cái gói đồ nặng nề này.
Lúc về đến nhà, thái độ
Oa Oa kiên quyết không đi quấy rầy đàn ông tốt nấu cơm, vui vẻ vào phòng ngủ
xem tv.
Lúc này Las Vegas đang là
mùa thu, nhìn lên, mây trên bầu trời là một tầng màu vàng rực rỡ, nhìn rực rỡ
chói mắt.
Thật là đẹp, đáng tiếc
chính là. . . . . .
“Oà……..!”
Chính là hơi lạnh chút.
Có cái chăn ấm áp dễ
chịu, Oa Oa buồn ngủ, nhưng mà —— đầu óc chợt “Đinh” một cái, cô nghĩ
đến, có một người đàn ông đang ở trong phòng bếp cố gắng.
Không nỡ rời khỏi cái
chăn ấm áp dễ chịu, cô đành phải dùng chăn bao lấy chính mình, quấn một vòng,
sau đó nhảy đến phòng bếp.
Cô vụng trộm kéo khe hở
nhỏ ra một chút. . . . . .
“Ơ? Người đâu?”
Có lẽ là khe hở kéo quá nhỏ, cô tiếp tục kéo lớn một chút.
Lần này cô nhìn rõ ràng,
thấy rõ ràng, triệt để ——
Người đàn ông kia vẻ mặt
sát khí, nhíu mày, nhìn một đống dưa chuột.
Đột nhiên, anh giơ tay
lên, băm băm băm ——
Nhưng không băm trúng.
“Shit!” Cô nghe
anh chửi một câu tiếng Anh.
Anh không cam lòng, tiếp
tục băm.
Ngay sau đó đất cát tung
bay, dưa chuột tán loạn khắp nơi, và âm thanh băm dưa chuột.
Sau nửa ngày qua đi,
người đàn ông kia lau mồ hôi, đem dao để trở lại vào giá, khí thế, động tác
kia, vẻ mặt, trận thế đại hiệp đem dao để trở lại vào trong nơi cất dao chỉ có
trong phim võ hiệp mới có thể xuất hiện!
Oa Oa thở hốc kinh ngạc
—— cô không ngờ, người đàn ông ở trên giới thương trường, oai phong một cõi,
kêu mưa gọi gió —— thậm chí ngay cả cơm cũng sẽ không làm, khó trách lúc cô nói
sau này anh nấu cơm, sắc mặt lại mất tự nhiên như vậy.
Còn nói cái gì làm cơm
quá ngon, hừ, ai sẽ tin?
Tiếng cô hít thở quá lớn,
khiến người kia không thể không nghe thấy.
“Khụ ừ, cái kia. . .
. . .” Người đàn ông nói không được tự nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú đỏ
ửng.
“Diễm. . . . . . Anh
làm cơm. . . . . .”
Anh cắt đứt lời của cô:
“Đáng chết, đều do cái dao kia, chả sắc gì cả, làm anh không băm được dưa
chuột!”
“Băm? !”
Cô như là nghe thấy như
là chuyện bình thường, kinh hô .
“Đương nhiên, không
phải băm, vậy còn có thể là cái gì?” Anh thưởng cho cô một cái liếc mắt.
(chết cười với cái anh này, dưa chuột mà băm, haha)
Ân Dập Diễm không cảm
thấy kỳ quái, dưa chuột lớn như vậy, không phải dùng để băm, chẳng lẽ lại là
xay?
Lúc đó Oa Oa cảm thấy vô
lực, từ từ nói ra: “Diễm, anh không biết nấu ăn.” Đây là câu nói
thật.
Sắc mặt Ân Dập Diễm lại
lần nữa đỏ ửng.
Qua một lúc, anh cởi tạp
dề xuống, quăng ra, động tác cực kỳ phóng khoáng. Vẻ mặt tự nhiên mà nói:
“Chúng ta đi ra ngoài ăn, anh đột nhiên nhớ tới, nơi này có một quán ăn,
món ăn chỗ đó không tệ!”
A, Ông trời ——
Thật sự là chết vì sĩ
diện mà.
Oa Oa tùy cho anh giúp
mình thay đổi quần áo, sau đó lại ôm vào trong xe.
Trên đường đi, cái người
đàn ông sĩ diện kia như ông già rên rỉ hát, tay đặt lên cửa sổ xe bên cạnh, tay
phải cầm lái, thỉnh thoảng lại gõ vài cái.
Xem ra rất nhàn nhã .
Nhưng kỳ thật không phải
vậy.
Nhìn khuôn mặt trẻ con
của người đàn ông kia chính là ai?
Người đàn ông có cái vẻ
mặt khẩn trương kia là ai?
Người đàn ông kia thoạt
nhìn bất an không yên, là ai?