Ân Dập Diễm cũng lộ ra
hai hàng răng trắng, âm trầm cười: “Người có quyết định cuối cùng trong
hội nghị.”
Vừa mới nói xong, thang
máy dành tiêng cho Tổng giám đốc “Đinh” một tiếng, cửa từ từ mở ra,
anh dẫn Oa Oa đi vào, không hề liếc nhìn người.
Từ đầu đến cuối, Oa Oa
vẫn cười to, cười đến đau cả bụng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy
cái tên kia kiêu ngạo với Diễm như vậy!
Cho nên, năm phút sau,
người kia nhận được một cú điện thoại, trưởng bộ phận văn nghệ giọng nói có lỗi
nói với anh: “Thật xin lỗi, công ty của chúng tôi quyết định không thuê
anh.”
“Vì sao? !”
“Bởi vì anh chọc
phải Tổng giám đốc, à. . . . . . Còn có, anh đụng vào phu nhân Tổng giám đốc
tương lai, nhưng không xin lỗi. Tôi cảm thấy thật xin lỗi, công ty thật sự
không thuê anh.”
Đầu bên kia điện thoại,
giọng nói khổ sở của trưởng bộ phận văn nghệ truyền đén, là lần đầu tiên cô
thấy địa vị Tổng giám đốc, nhưng anh cũng đã kiềm chế tức giận, may mà có cái
“bình chữa lửa” ở bên cạnh, bằng không bộ phận văn nghệ vào ngày mai
sẽ biến thành đám cháy thứ ba mươi tám của tập đoàn Ân thị.
Cho nên nói, người kia
xui xẻo, dù đi đến nơi nào, vẫn phải xem xét cấp bậc. Buổi sáng vì dậy muộn mà
xuýt nữa đến muộn, không kịp chuyến xe, thật vất vả , sau khi đi vào công ty,
lại vì chưa gặp Tổng giám đốc mà đắc tội anh ta.
Anh ta xì một tiếng, càng
nhìn điện thoại càng tức giận, quả thật muốn ném vỡ nó, nhưng nghĩ lại, cái
điện thoại này rất đắt, hay là thôi đi!
Đâu chả có công ti công
ty, anh việc gì phải làm ở đây?
Nhưng thật ra Oa Oa muốn
đem chuyện này nói cho toàn bộ công ty, nhưng anh mặt đen lại trông rất đáng
sợ, vẫn là hôm nào vụng trộm nói cho Nam Cung Ngạo được rồi.
Có một câu nói thật hay:
nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Nam Cung Ngạo quả nhiên
đến đây. Anh đẩy cửa ra, trông thấy Ân Dập Diễm vẻ mặt cố kiềm chế tức giận.
“Diễm, mình nghe
nói. . . . . . cậu lạm dụng chức quyền, khai trừ một nhân viên đang chuẩn bị đi
làm ngày đầu tiên?” Anh cười thật vô tội.
Ân Dập Diễm tiện tay cầm
một quyển tự điển dày ba centimet ném anh ta.
“Chậc chậc, quá bạo
lực!” Nam Cung Ngạo đi đến bên người Oa Oa, ngồi xuống.”Cùng ở một
chỗ với cái người vừa bạo lực vừa lạnh lẽo này, em có nghĩ đến chuyện rời khỏi
hắn không?”
. . . . . .
Không liên quan, bảo bối.
Dù em có chạy, rời khỏi anh cũng không quan hệ, nhưng mà không nên chạy mệt
quá. Chờ em không chạy được nữa, đứng ở tại chỗ, chờ anh, anh sẽ chậm rãi đuổi
theo em
Không liên quan, bảo bối.
Dù em có chạy, rời khỏi anh cũng không quan hệ, nhưng mà không nên chạy mệt
quá. Chờ em không chạy được nữa, đứng ở tại chỗ, chờ anh, anh sẽ chậm rãi đuổi
theo em
Không liên quan, bảo bối.
Dù em có chạy, rời khỏi anh cũng không quan hệ, nhưng mà không nên chạy mệt
quá. Chờ em không chạy được nữa, đứng ở tại chỗ, chờ anh, anh sẽ chậm rãi đuổi
theo em
Nhớ tới ngày hôm qua anh
nói với cô, vẫn kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, thoạt nhìn càng mê
người.
“Em. . . . . . em
chưa từng có nghĩ tới, phải rời khỏi Diễm.”
A ——
Bộ dạng của cô như vậy
thật mê người. . . . . .
Nam Cung Ngạo nuốt nước
miếng.
Là đàn ông, Ân Dập Diễm
biết rõ anh ta suy nghĩ cái gì .
Anh thầm nguyền rủa, tên
Ngạo chết tiệt!
Cố gắng đè xuống sự đố
kị, anh bước nhanh đi qua, một phen nắm chặt cổ áo sau Nam Cung Ngạo, dùng sức
một chút, tức giận nói: “Ngạo, cậu đã từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
Anh ghé sát vào anh ta
một chút, “Không thể khi dễ vợ bạn.”
Nam Cung Ngạo vừa nghe,
cười ha ha, nói: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua phiên bản khác
sao?” Anh ta cũng học anh, để sát vào bên tai anh: “Vợ bạn không cần
khách khí.”
Nghe vậy, đôi mắt đen của
Ân Dập Diễm kinh sợ có lãnh khí, “Tôi khuyên cậu không nên ép tôi!”