Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3620



Chương 3620

“Nếu như mẹ cháu thật sự là con gái của ba nuôi thì cho dù là ai, ba nuôi cũng sẽ nhận về. Nếu như mẹ cháu không phải con gái của ba nuôi, tình cảm của ba nuôi với cháu và Minh Hạo cũng sẽ không thay đổi, nhưng sẽ bớt gây phiền phức cho mẹ cháu hơn.” Mặc Thành chậm rãi nói, giọng điệu dịu dàng, mang theo vài phần trấn an.

“Cháu làm, cháu đồng ý làm xét nghiệm ADN với ông, cháu hy vọng ông chính là ông ngoại cháu! Nếu như không phải, cháu cũng sẽ không nói với mẹ đâu.” Đường Vũ Kỳ thấp thỏm bất an, cô bé hy vọng Trương Minh Hoàng là ông ngoại cô bé, nhưng lại sợ không phải, cô bé cắn răng, xin Mặc Thành: “Chuyện này có thể không nói với anh cháu không, xem như là bí mật giữa hai chúng ta thôi, nếu như xác định ông chính là ông ngoại của chúng cháu thì chúng ta sẽ nói với họ, được không ạ.”

Mặc Thành còn đang nghĩ xem nên nói chuyện này với Đường Minh Hạo thế nào, không ngờ Đường Vũ Kỳ lại chủ động yêu cầu, anh ta bèn gật đầu thuận theo.

Đường Vũ Kỳ trực tiếp đưa một cọng tóc cho Mặc Thành, Mặc Thành nhìn cọng tóc trên tay, cảm giác trong lòng phức tạp, cái này? Đơn giản như vậy sao?

Anh ta xếp tóc thành hình trái tim, đặt vào lòng bàn tay Vũ Kỳ: “Đứa trẻ ngốc, cháu đồng ý rồi, mấy sợi tóc gì đó còn sợ không có sao?”

Đường Vũ Kỳ phản ứng lại, đúng rồi, sao vừa rồi cô bé lại ngốc vậy? Nhưng nhìn sợi tóc hình trái tim trong tay lại bật cười thành tiếng, cái chú này, đúng là dịu dàng mà! Nếu như mẹ là con gái của ông, vậy thì, chú chính là cậu của cô bé sao?

Lúc đi xuống, Đường Vũ Kỳ vẫn hơi lo lắng, Đường Minh Hạo nhíu mày, giữa họ xảy ra chuyện gì sao?

Cậu bé cũng hỏi thẳng luôn.

Nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Đường Minh Hạo, Mục Thành mím mím môi, Đường Vũ Kỳ nhanh chóng xử lý tốt biểu cảm, chạy tới nói: “Anh, anh nghĩ nhiều rồi, là vì em hỏi chuyện liên quan tới Quỷ Vực Chi Thành, chú nói hơi nhiều, em nhất thời chưa phản ứng lại thôi.” Đường Vũ Kỳ phản ứng rất nhanh, lập tức tìm lý do, Đường Minh Hạo nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đường Vũ Kỳ cũng tin tưởng. Đường Minh Hạo biết, nếu như Mặc Thành thật sự làm gì tổn thương đến Đường Vũ Kỳ thì cô bé nhất định sẽ không nói như vậy, thế nên tình hình bây giờ, dù hai người có nói gì cũng không phải lời nói tạo thành tổn thương cho Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo cũng không so đo nữa.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn trưa đã, sau đó tới cửa hàng thú vị kia.” Mặc Thành nắm tay Đường Vũ Kỳ, Đường Vũ Kỳ nắm tay Đường Minh Hạo, nhưng Đường Minh Hạo lại cứ nhìn Mặc Thành mãi, không phải thăm dò, chỉ là cứ như vậy, bình tĩnh nhìn thẳng anh ta.

Mặc Thành làm như không nhận ra ánh mắt của Đường Minh Hạo, dẫn chúng tới một quán cơm tên là Thanh Hoan. Quán ăn này do Mặc Thành tự mở, cũng không quản lý nhiều, bên trong có đủ loại món ăn, hoàn toàn là để thỏa mãn khẩu vị, nguyên liệu và tay nghề đều thuộc top đầu, cơ bản không có lãi, nhưng mùi vị thì miễn chê. Tên của nhà hàng này Mặc Thành lấy từ câu “Nhân gian hữu vị thị thanh hoan.”

Mặc Thành dẫn theo Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lên tầng hai, gọi món ăn thanh đạm, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rất ít khi tới nhà hàng bình thường như vậy, có điều nơi không hút mắt thì đồ ăn thường sẽ ngon hơn, vậy là họ kiên nhẫn chờ đợi.

Đường Minh Hạo lơ đãng nhìn thấy một người đi qua lối rẽ rồi a lên một tiếng, nếu như không nhầm thì người đó là…

“Sao thế?” Mặc Thành nhìn theo ánh mắt Đường Minh Hạo, không có ai mà.

“Vừa rồi hình như nhìn thấy một người quen, chú có thể cho người đi điều tra chút không?” Đường Minh Hạo yêu cầu, nếu như không nhìn nhầm thì người kia chính là Đường Bách Khiêm, sao anh ta lại ở đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.