Thật ra trong lòng Mộc Tuyết Nhu rất lo lắng, chỉ sợ anh ta sẽ chọn lựa giúp em gái của mình hãm hại cô, cô cũng đã nghĩ xong mình nên làm gì tiếp
theo nhưng không ngờ là anh ta lại chọn lựa giúp cô.
Cô nghi ngờ ngẩn đầu nhìn anh, trong đôi mắt lạnh lùng quanh năm kia hiện lên sự vui vẻ, đúng, là rất vui vẻ.
Cô sửng sốt, nhìn anh đến ngây người, trong lòng như muốn nổ tung, phải chăng anh nghi ngờ cô sẽ làm gì?
“Hồ ly tinh…” Mộc Niên Kiều hai mắt đẫm lệ, giơ tay lên, bàn tay móng vừa dài vừa sắc
muốn đánh xuống. Từ hôn lễ lần trước khiến cho mọi người coi hài kịch
đến giờ, tinh thần của cô vẫn căng thẳng, người trong nhà ai cũng không
dám chọc cô.
Ngày sinh nhật của cô, người nhà vì muốn cô vui nên
đã tổ chức bữa tiệc này, còn trăm phương ngàn kế mời Mạc Duy Uyên tới
chỉ vì muốn để cô vui
Vậy mà hết lần này đến lần khác người phụ
nữ ngu ngốc này dám ở trước mặt cô ân ái, chọc cô tức đến phát run, cô
tát thật mạnh xuống.
Xem ra cô tránh không khỏi rồi, Mộc Tuyết
Nhu theo bản năng co người lại, nhắm mắt chờ sự trên mặt truyền đến sự
đau đớn. Cô không hi vọng Mạc Duy Uyên sẽ giúp mình mà ngăn cô ta.
Thân thể Mạc Duy Uyên chợt chuyển động, che trước mặt cô, bạt tay kia liền
thuận thế mà đánh vào mặt anh. (Sunnie: *Đập bàn* Tôi thích anh!)Mạc Duy Uyên thầm nghĩ, thật không ngờ người phụ nữ này mạnh đến thế, dù là anh cũng cảm thấy đau rát, nếu mà bạt tay đó ở trên mặt người phụ nữ ngu
ngốc kia, vậy thì…
Lông mày anh nhíu lại, khôi phục sự bình tĩnh nhìn Mộc Niên Kiều đang run rẫy.
Mộc Niên Kiều nhìn khuôn mặt rét lạnh của anh, trong lòng dân lên một luồng khí lạnh đến rùng mình, “Tôi…” Cô sẽ không nói xin lỗi, “Nếu không phải cô ta, người hôm nay đứng bên cạnh gọi Uyên… chính là tôi…”Cô không tin lời nói của cha mình, cái gì mà người Mạc Duy Uyên vốn muốn
kết hôn không phải là cô, họ Mộc bị Mạc Duy Uyên đùa bỡn, cũng may sau
đó Mạc Duy Uyên chuyện làm ăn bù lại, nếu không họ Mộc đã sớm cùng họ
Mạc đoạn tuyệt quan hệ.
Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống, cô không ngại đóng vai nhu nhược trước mặt Mạc Duy Uyên mà
Nếu không phải người anh yêu thương nhất, hơi đâu mà quản cô ta có khóc lóc làm gì, anh cong môi, lạnh lùng mở miệng, “Tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Từ đầu người tôi muốn kết hôn đã không phải
là cô, hơn nữa, tôi có nói sẽ lấy cô gái họ Mộc – Mộc Niên Kiều này
sao?”
Mộc Tuyết Nhu lúc này có chút đồng tình với Mộc Niên Kiều, nhìn thấy sự bị thương của cô ta, cô lần tức giận mà trừng mắt
nhìn người đàn ông đứng trước mình.
Mạc Duy Uyên liếc nhìn, làm Mộc Tuyết Nhu sợ hết hồn, cô bất giác làm mặt quỷ với anh, đồ đàn ông thúi.
Xưa nay ít phụ nữ dám làm mặt quỷ với anh, trong lúc nhất thời anh hoàn toàn sửng sốt, sau đó lườm cô một cái bảo cô yên phận.
Mộc Tuyết Nhu bận rộn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm giả bộ hiền lành, mặc cho anh làm chủ.
Được rồi, hôm nay anh ta che cho cô, cũng coi như “hơi tốt” được một chút.
Cô còn tưởng rằng hôn nay phải hoàn toàn đề phòng, một mình chiến đấu.
Có điều, Mạc Duy Uyên đúng là bạc tình.
Gặp phải chuyện như vậy, cô không khỏi bi ai trong lòng, Thế Thanh…
“Các vị có sao không?” Đại khái nhìn thấy tình huống bên này không ổn lắm nên quản lý liền cử người đến xem xét.
Âm thanh này…. Mộc Tuyết Nhu chợt ngẩn đầu, đối mặt với một nụ cười và ánh mặt đầy ôn nhu.