Có Thể Nhường Anh Một Chút Được Không?

Chương 4: Kì thi - ở chung



Làm hòa rồi cô và anh bắt đầu ôn thi.

Mỗi buổi chiều đi học về, cô đều sang nhà anh học.

Diệp Linh đã từng nói muốn làm một y tá…

và nguyện vọng của cô là làm một y tá thực sự.

Còn Mạnh Thần thì đương nhiên sẽ vào công ty bố làm rồi.

Bố Mẹ Mạnh Thần lại chẳng lo lắng về chuyện thi cử nhưng cũng luôn muốn anh thi vào trường giỏi.

————

Chiều đi học về, cô làm một đống đồ ăn chiên rồi mang sang nhà anh để ăn lúc học.

Anh vừa nhìn thấy đã trợn tròn mắt.

Diệp Linh thấy vẻ mặt này vội nói:

– nhìn gì kinh thế ! ngon lắm đấy ! ăn đi, cậu lừa ăn bỏ xừ ra !!!! – cô gắp mấy miếng thịt viên đút vào miệng anh.

Anh chẳng ưa gì, để không phải ăn anh đổi chủ đề:

– Sau này em định thi trường nào ? :3 ( để anh theo với :* )

Đang ăn nhồm nhoàm như heo, thấy anh hỏi vậy cũng ngưng lại.

Cô học không giỏi, còn không biết thi tốt nghiệp thế nào. Liệu có nổi đại học không ?

Cô nghĩ một lúc. Sắc mặt có vẻ buồn.

Mạnh thần thấy vậy liền ngồi sát lại cầm một miếng thịt viên vị tôm đút vào miệng cô:

– ăn đi, ăn đi cho nhanh lớn !

Diệp Linh ngẩng lên nhìn Mạnh Thần, mắng:

– Lớn cái đầu cậu ý, tớ không muốn ! Lớn lên cứ thi cử cũng mệt…

– thế cứ trẻ con để làm gì ? suốt ngày chỉ ăn chơi ngủ thôi à ? – anh cười

Cô bĩu môi, sì một tiếng rõ dài. Rồi lấy sách vở ra:

– cậu thì sao ? cậu sẽ thi trường nào ?

– học đê ! giỏi rồi hẵng bàn ! nói nhiều ..

Cô trợn trong mắt, cái tên này ! vừa khai ra trước lại nói mình:

– ơ hay ! ….

Thế là anh và cô lại học. Học với nhau cô cứ làm sai một lần là lại bị anh cốc đầu.

– sai rồi làm thế này à ?

Cứ mỗi lần như vậy cô lại xoa cái đầu đáng thương, miệng kêu lên:

– biết rồi, sai thì sửa, Đáng ghét cốc đau thế ai mà chịu nối nhỡ tớ bị ngu đi thì sao ?

Mạnh Thần nghe vậy lại cười:

– đau mới nhớ chứ không bị ngu đi đâu.

Cô hậm hừ chịu oan rồi lại học tiếp.

Cứ ngày nào cũng vậy, cô cố gắng ôn tập, anh thì dạy cho cô kì thi tốt nghiệp cũng đến.

————

Mẹ cô vì thấy con gái ham học như vậy vui tới nỗi một ngày lau nhà đến 5 lần.

Bụng nghĩ : ” con rể thật tốt mà khiến cho con bé thay đổi đến vậy !! sau này nhất định phải cưới nhau”

Bà Đồng thấy Diệp Linh và Mạnh Thần thân thiết hơn, hôm nào cũng tẩm bổ cho con trai đồ chiên, bà vui phát khóc.

Bà cười thầm ”Thằng bé lười ăn đồ chiên, thế mà giờ lại ăn hàng ngày ít nhất không bị suy dinh dưỡng. Con dâu thật chu đáo”

Hai ông bố thì cứ thấy vợ mình fởn lên nhìn nhau lắc đầu : Chắc trúng gió rồi !

————

Hôm nay cô cùng anh đến trường, vừa đi vừa ôn lại bài. Thấy cô vậy anh nói:

– em không phải vì áp lực thi quá mà đứt dây thần kinh rồi đấy chứ ?

Cô nghe được câu nói này véo vào eo Mạnh Thần một phát rồi lườm:

– người ta cần cù bù thông minh chứ không như ai thông mình rồi mà chơi suốt.

– ai nói anh chơi chớ ! em véo đau thế ! – Mạnh Thần công tử nhà ta giả bộ đau. Học võ với tập thể lực thì so với cái véo kia đã là gì…

Cô tức lên mắng:

– im cho cô nương học !!

Anh im thật.

Quả thật, kì thi tốt nghiệp cũng rất quan trọng.

Nhiều người vì không có cái bằng này mà chẳng có nổi công ăn việc làm. Đến thi đại học còn không đỗ.

Đơn giản là thi tốt nghiệp còn không đỗ làm sao mà đòi đỗ đại học ?

Vừa đến trường đã nghe thấy ngay đám học trò sắp xa trường than:

– xa trường tao buồn, nghĩ đến thi tao cũng buồn. – bạn A nói.

Bạn C thấy thế dí đầu bạn A :

– MÀY ĐIÊN À !!! thế nghĩ cái gì mày mới không buồn ?

Bạn B cười mặt nhìn hơi gian:

– chắc nó muốn học mãi ở trường.

Bạn D lại góp vui:

– Thế sao lúc thi học kì mày không bảo cô cho đúp 1 năm, ở lại với các em nó !!!

– Điên tao không đến thế đâu @@@ – Bạn A cười to,

Tiếng rì rào bàn tán, nóng lòng của kì thi tốt nghiệp càng ngày càng to hơn.

Vi Vi vừa nhìn thấy Diệp Linh đã chạy ào tới ôm:

– aaaa, em yêu, tao tưởng không được gặp mày nữa chứ ! Vi Vi hét lên.

Diệp Linh vừa nghe câu này xong giựt mình:

– ầy con điên này, vừa gặp nhau hôm qua xong !

– ơ thế ông xã nhà ngươi đâu ? – Thực ra Vi Vi dạo này thấy Diệp Linh và Mạnh Thần hòa nên mới hỏi thế, người Vi Vi cũng vui hẳn:

”May mà từ mai không phải chở nó về, có thời gian đi chơi roài ”

– Ông xã cái gì ? Hắn đi về lớp rồi.

Đang nói chuyện, tiếng trống vang lên học sinh mỗi người một suy nghĩ giống nhau ” giờ tử thần đã tới ” rồi thi nhay về lớp.

Mỗi phòng thi bố trí 2 giám thị lại có cả giám thị ở ngoài hành lang. Kì thi rất nghiêm ngặt khó mà chép Phao bơi nha. ( viết vậy chớ tác giả hay đi phao lúc thi lắm !! : D )

Lúc thi không lấy một tiếng ồn, chỉ nghe thấy bước chân giám thị cộp cộp đi qua, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lá cây hơi xào xạc.

——————————

Một thời gian làm bài thi rất chăm chỉ, Diệp Linh cuối cùng cũng xong. Tiếng trống trường vang lên.

Một số học sinh làm bài tốt cười tươi roi rói, còn một số thì ngược lại.

Cố làm mặt cứ như cái bị. Nhiều người con may mắn mà chửi tục một câu vì qua khỏi.

Vừa thi xong, ra ngoài Mạnh Thần chỉ hỏi Diệp linh đúng một câu:

– thế nào ?

Cô trả lời:

– được, cảm ơn !

Hai người trong tâm trạng thoải mái về nhà.

Về nhà mẹ biết tin con thi được liền làm một bữa ngon.

Ngày hôm sau, cũng không khác gì, lại tiếp tục thi.

Cô cảm thấy bài này đều là các dạng mà Mạnh Thần dạy cô, làm bài rất tốt.

Sau những ngày vất vả. Kì thi kết thúc vui vẻ.

—————————

Vài ngày sau, Hai nhà sau khi biết con cái cố gắng đến vậy liền bàn một kế hoạch đi biển chơi.

Vì đằng nào cũng để thư giãn.

sau kì nghỉ hè thì thế nào cũng thi đại học nên Diệp Linh cũng không khỏi lo lo.

Nhưng biết được tin đi chơi, cô nằng từ lo lắng sang dẹp hết sách vở chuẩn bị cho chuyến đi.

Cô gọi điện cho Vi Vi buôn dưa:

– này tao sắp được đi chơi nha ! – Diệp Linh khoe

– ừa ừa, sướng nhớ. Mà mãi chưa thông báo kết quả thi nhỉ ? – Vi Vi hỏi vội

Vi Vi nói cô mới nhớ:

– ừ nhỉ !

– để tao xem trên mạng… – Vi Vi im lặng một lúc – a có rồi !!!

Cô nhảy vồ tới máy tính, bật lên, miệng hỏi:

– sao sao ?? mày đỗ không ??

Vi Vi im lặng, lúc sau tắt ngúm. Cô gọi lại, Vi Vi bắc máy nức nở:

– tao.. tao…

Diệp Linh thấy vậy liền an ủi:

– không sao, tao thông cảm cho mày mà…

– í mày nói rì thế !!! tao.. ĐỖ… rồi !!! – vi vi hét lên.

Lát sau cô mới biết Thím Vi Vi này vừa nhỡ tay bấm tắt chứ không phải đau buồn quá mà tắt.

Diệp Linh mở máy vào cũng tìm tên mình dù chỉ ở tận một trăm mấy nhưng cô cũng đã đỗ rồi vui không tả nổi.

Diệp Linh chạy sang phòng Mạnh Thần.

Mạnh Thần không biết chuyện gì tự dưng cô sang, vừa mở cửa ra, Diệp Linh đã chủ động ôm nấy chàng miệng hét lên đỗ rồi !!

Mạnh Thần nhà ta nhân cô hội sờ eo cô, lát sau mới nói:

– không ngờ em lại chủ động ôm anh !! :)))

Cô không nói được gì xấu hổ chạy về phòng. Mạnh Thần thực ra cũng biết nhưng không ngờ cô lại như vậy vui vẻ cười thầm.

Mạnh Thần không nói cũng biết là đỗ. Hai gia đình không khí trở nên vui vẻ.

Thế là Ba ngày sau bố Mạnh Thần dùng ô tô chở 2 nhà đi biển luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.