Cô Độc Chiến Thần

Quyển 7 - Chương 56: Vùng đất nguy hiểm



Khang Tư vung đao chém rơi đầu một gã mã tặc, liếc mắt nhìn qua thấy hắc lang vừa nhả cần cổ một tên mã tặc ra, lại nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện cuộc chiến đấu đã kết thúc.

Khang Tư vung tay lên, các binh lính cũng không thu dọn sạch chiến trường, chỉ tùy tiện nhặt vài binh khí mũi tên lân cận, nâng đỡ đồng bạn thương vong, liền theo Khang Tư đuổi theo đội xe ngựa.

Đây là đoàn mã tặc thứ 9 bị họ tiêu diệt, nhân số không nhiều lắm, chỉ có 2-300 người, hơn nữa sức chiến đấu cũng không mạnh, chỉ là kéo dài rất nhiều thời gian. Cho nên Khang Tư dẫn theo bộ hạ đánh chặn bọn chúng, còn đội xe ngựa vẫn tiếp tục đi tới.

Về phần vì sao lại phải gấp gáp như vậy, đó cũng là không còn cách nào, dù sao thì phía sau lưng bọn họ đang có cả vạn Mục Kỳ binh đang truy đuổi gắt gao.

Khang Tư mang theo mấy trăm kỵ binh bắt kịp đoàn xe, lúc tiếp cận đến đoàn xe, mặt sau là một hàng gần 20 chiếc xe ngựa rộng rãi, hơn nữa còn kéo theo những tấm ván cứng rắn.

Khang Tư đầu tiên thúc ngựa theo tấm ván này phóng lên xe, vừa lên xe lập tức xuống ngựa dắt lên phía trước, đây là chuồng ngựa di động.

Hắc lang thông linh không theo Khang Tư, ngược lại tự mình chạy lên đằng trước.

Có thể nó biết, chiến mã này tuy rằng không sợ nó, nhưng một khi nó đi vào chuồng, sợ rằng chuồng ngựa di động sẽ bị chiến mã phá nát.

Chiến mã dừng xong, người bị thương lập tức được quân y tiếp quản, người tử trận chỉ có thể chờ dừng quân đóng trại thì đốt thành tro cốt thôi.

Mà chiến mã cả thân đầy mồ hôi, thì được các mã phu và thú ý Tinh Tự kỳ trao tặng lúc trước chiếu cố. Một loạt các động tác này, xe ngựa căn bản không ngừng lại vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Còn mấy người Khang Tư lại cỡi những con ngựa không yên buộc bên cạnh chuồng di động, chạy trở về xe ngựa của mình nghỉ ngơi.

– Mẹ ơi, mấy tên mã tặc này hết một đám lại thêm một đám? Làm sao cũng giết không hết? Tuy rằng mỗi đám mã tặc nhân số không nhiều, nhưng số lượt xuất hiện thật là quá nhiều!

Tương Văn theo Khang Tư trở lại xe ngựa, vẫy vẫy hai tay có chút bủn rủn, cực kỳ bất mãn nói.

Về phần hắc lang? Đã sớm nằm dài trên xe ngựa nghỉ ngơi rồi.

– Hừ, nhân số mã tặc cũng không hạn chế, có nhóm 2-3 tên, có đội 5-10 người, cũng có siêu cấp tặc đoàn hơn 10 vạn người, cỡ này cũng là tốt lắm rồi.

Uy Kiệt lại hưng phấn vung vẫy mã đao nói tiếp:

– Nếu như gặp mã tặc mấy vạn người, chúng ta liền xong đời rồi, giống như vài tên vừa rồi thì tốt, tiện cho chúng ta rèn luyện, hiện giờ ta nghĩ đao pháp của mình đã thuần thục hơn nhiều.

Tương Văn gật đầu:

– Cái này cũng đúng, binh sĩ Đế quốc chúng ta chưa từng tắm nhiều máu như vậy, hiện giờ đã có chút sát khí rồi, chiến đấu liên tục đúng là có thể ma luyện con người đấy.

Âu Khắc vẻ mặt nuối tiếc:

– Thật là đáng tiếc mà! trang bị của đám mã tặc này còn tốt hơn của đám mục kỳ binh nữa!”

– Hì hì, đại thúc thật là tận chức nha, chúng ta đang chạy trối chết còn muốn thu chiến lợi phẩm.

Tương Văn đùa nghịch.

– Hừ! Nếu như không phải đám hỗn đản kia truy phía sau, ta khẳng định ngay cả da ngựa cũng lột xuống!

Âu Khắc vẻ mặt tức giận quay về phía Bắc vung vẩy nắm tay.

Về phần Khang Tư, lại đang mỉm cười nghe ba tên thân binh đấu võ mồm. Còn hai huynh đệ Lôi Đặc, Lôi Khải, ngoại trừ chỉ ngây ngốc ra đó, còn có thể làm gì nữa?

Những người khác trên xe ngựa đa phần đều có thần sắc nhẹ nhõm như thế.

Tuy rằng bọn họ đang bị truy sát, tuy rằng kẻ truy sát đông hơn mình gấp nhiều lần, tuy rằng tùy thời đều sẽ có mã tặc tập kích trì hoãn thời gian, tuy rằng biết mấy người bọn họ gấp rút đến ngay cả xuống ngựa thu lấy trang bị, chặt đầu quân địch để làm vật chứng quân công cũng không có thời gian, nhưng mọi người vẫn cảm thấy ung dung.

Lúc này một khoái mã từ xa chạy tới, kỵ sĩ này từ xa đã rống to:

– Phía trước 10 km có một trăm tên mã tặc!

Nghe được tiếng hô, Khang tư nói:

– Phái ra đội luân phiên thứ 5, thứ 6! Giải quyết nhanh gọn.

Lôi Đặc, Lôi Khải đang nhàm chán lập tức nhảy dựng lên rống to hơn:

– Đội luân phiên thứ 5, thứ 6 xuất kích! Giải quyết nhanh chóng!

Mệnh lệnh vừa phát, trong 150 chiếc xe ngựa lập tức nhảy ra 2 đại hán, cưỡi lên 4 con ngựa chạy không bên cạnh xe ngựa, kéo cương một cái, chạy về hướng tên kỵ sĩ vừa nói.

Mà kỵ sĩ kia lập tức nhảy lên một chiếc xe ngựa, còn con ngựa lập tức thông qua một tấm ván vừa thả xuống, đạp lên trên chạy vào trong một chuồng ngựa còn trống. Đây là những con ngựa chưa tới phiên chiến đấu được hưởng thụ đãi ngộ nghỉ ngơi trong chuồng.

Kỵ sĩ nọ còn chưa kịp thở dốc, một tráng hán vẻ mặt đã không nhịn được lập tức cười lớn một tiếng:

– Ha ha, cuối cùng cũng tới phiên ta, cả một ngày đêm không hoạt động, ngồi tới ê cả mông rồi!

Trong khi nói chuyện đã cưỡi lên một con tuấn mã chạy đi làm thám báo.

– Mẹ nó, lúc nào thì tới phiên ta đây!

Gã thám báo kia vừa nói xong, từ xa xa phía sau liền truyền về tiếng hô:

– Cự ly quân địch cách chúng ta 8 km!

Hắn lập tức hưng phấn xoa xoa tay, đợi một kỵ sĩ thở hổn hển nhảy vào xe ngựa xong, hắn lập tức phóng ra ngoài.

Ở giữa xe ngựa, thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc xui xẻo đang nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi.

Vì sao nói như vậy?

Ai bảo hắn không lâu trước trong khi chiến đấu bị chém một đao, hơn nữa chỗ đao chém trúng vào chân thật chết sướng hơn, coi như không thể cưỡi ngựa tác chiến được nữa, cho nên cũng chỉ nằm một chỗ trong xe ngựa dưỡng thương. Nghe được tiếng quát tháo truyền theo gió, Kiệt Lạp Đặc không khỏi thở dài, cũng không biết Trưởng quan Khang Tư này làm sao nghĩ ra được như thế.

Từ khi phát hiện mã tặc hết tốp này tới tốp khác hành động chặn đường, Trưởng quan Khang Tư vì để mọi người duy trì thể lực sung mãn, nên chia toàn quân làm 8 đội luân phiên xuất kích. Ngoại trừ quân nhu, mã phu, thú y và các nhân viên bình thường ra, mỗi xe mỗi lượt đều có một người tham chiến.

Tuy rằng vừa bắt đầu biên chế quân Đế quốc có rối loạn, nhưng theo thời gian cọ sát rèn luyện kết hợp, các nhân viên trên dưới mỗi đợt luân phiên đều có độ phối hợp rất tốt.

Đồng thời, quan hệ giữa lính hầu và quân Đế quốc cũng tốt hơn.

Hơn nữa vì để khôi phục sức ngựa, còn tìm cách làm ra hơn 10 chiếc chuồng ngựa di động, để chiến mã có chỗ nghỉ ngơi hồi phục thể lực.

Thậm chí rèn đúc, nấu ăn, chữa bệnh đều là trên xe ngựa, tất cả việc này thật là không tưởng tượng nỗi, Trưởng quan Khang Tư làm thế nào có thể nghĩ ra việc lợi dụng xe ngựa tiến hành việc hành quân không ngừng nghỉ vậy chứ?

Đồng thời còn có thể trong lúc hành quân công kích địch nhân, mình lại có thể tịnh dưỡng. Nhưng may mà những xe ngựa này thật lớn, nếu không thì có nghĩ ra những cách này cũng không thể thực hiện được.

Hiện giờ cảm giác đoàn người không phải giống như đang chạy trối chết, ngược lại như là đang dạo chơi ngoại thành, bởi vì chỉ cần không phải tới đường cùng, dù cho bị người ta bao vây bốn phương tám hướng, tuyệt đối vẫn đi được.

Khả năng đi nhầm đường không lớn, dù sao chỗ Trưởng quan Khang Tư có bản đồ hạng nhất, còn bị người ta bao vây? Chỉ cần phái người ra thám thính tình hình, tuyệt đối có thể phái binh lực kèm xe ngựa phá ra một cửa.

Kiệt Lạp Đặc có điểm đố kỵ Khang Tư, bởi vì chỉ cần Khang Tư trở lại Đế quốc, dựa vào việc dẫn quân Đế quốc đi ngang qua đại thảo nguyên đồng thời tặng cho đại thảo nguyên một tổn thất lớn như vậy, đặc biệt là quân nhân đế quốc mang về một tấm bản đồ hạng nhất, khẳng định sẽ nhận được đề bạt nhảy cấp, đến lúc đó Thiếu úy hắn nhất định sẽ trở thành sĩ quan cấp tá.

Tuy rằng bản thân mình cũng có thể trở thành sĩ quan cấp úy, nhưng Kiệt Lạp Đặc vẫn không nhịn được lòng đố kỵ, bởi vì lúc nói chuyện phiếm hắn mới biết Khang Tư cũng chỉ mới 20 tuổi, mà sẽ trở thành sĩ quan cấp tá, còn bản thân hắn thì đã hơn 30, về sau giỏi lắm cũng chỉ là sĩ quan cấp úy, thật là làm cho người ta khó chịu mà.

Hơn nữa càng làm cho người ta bực bội, bản thân mình là binh chủng chiến đấu, mà Khang Tư lại là binh chủng hậu cần, công lao binh chủng hậu cần còn lớn hơn cả binh chủng chiến đấu, điều này làm sao không khiến cho binh chủng chiến đấu hắn không phiền muộn được đây?

Ôi, xem ra cả đời mình phải nằm dưới cái bóng Trưởng quan Khang Tư này rồi.

Nếu như lần này thuận lợi về nước, Khang Tư sẽ trở thành đại công thần, dù biết những người như mình cũng sẽ được khen thưởng, nhưng khẳng định sẽ trực tiếp bị đưa về phục vụ dưới trướng Khang Tư.

Đáng tiếc bản thân mình không có bối cảnh, không thì có thể được điều tới một chi bộ đội khác. Theo Trưởng quan Khang Tư này thật là chịu đựng đả kích lòng tự tin mà! Hắn không chỉ ý nghĩ lợi hại, còn trời sinh có được khí tức lão tướng sa trường, võ lực càng không cần phải nói nữa, người như vậy lại đi làm Thiếu úy hậu cần?

Thực sự là không có thiên lý mà!

Nếu như bản thân mình là địch nhân không hiểu rõ tình hình quân Đế quốc, gặp phải Trưởng quan Thiếu úy Khang Tư, sợ rằng sẽ bị thực lực cường hãn của sĩ quan cấp thấp này hù chết.

Quên đi, không thèm nghĩ tới loại chuyện nhàm chán này nữa.

À, không biết lúc về nước, những lính hầu này có bao nhiêu người sống sót đây? Xem tình huống hiện tại, 5-600 người là khẳng định có.

Hừ, đến lúc đó những lính hầu này có khả năng đều sẽ làm quân tư binh thưởng cho Trưởng quan Khang Tư.

Tuy rằng trong quân đội Đế quốc không tồn tại tư binh, thế nhưng sĩ quan cấp tá trở lên đều có được đất phong, quân đội trên đất phong chính là tư binh rồi.

Nhưng mà đất phong của sĩ quan cấp tá như Trưởng quan Khang Tư chắc là nhỏ bé tới đáng thương, sợ rằng không nuôi nổi nhiều tư binh như vậy, chắc chắn sẽ nuôi ăn tới phá sản!

Nghĩ vậy, Kiệt Lạp Đặc có chút cảm giác hả hê. Chỉ là vừa cười, liền đụng tới vết thương ở chân, khiến hắn toát cả mồ hôi lạnh, chỉ còn nước chửi đổng mẹ nó.

Đang truy đuổi Khang Tư, chính là quân truy sát Mộc Tự Kỳ.

Mấy binh Mục Kỳ khác có vận khí đụng trúng, đã sớm bị Khang Tư dẫn người đánh giết đuổi chạy, chỉ còn lại Mộc Tự Kỳ có thâm cừu đại hận mới có thể liều chết đuổi theo không tha.

Hiện tại Vạn phu trưởng lòng nóng như lửa đốt, không lâu trước hắn nhận được tin tức phi ưng truyền đến, bởi Mộc Tự Kỳ đột nhiên phái ra hơn vạn binh tinh nhuệ trở lại thảo nguyên, các Mục Kỳ chủ khác lập tức khẩn trương. Hơn nữa Đại Hãn chỉ trích Kỳ chủ điều động binh mã như thế, mệnh lệnh cho Kỳ chủ hạn định thời gian ra lệnh cho vạn kỵ binh tinh nhuệ rời khỏi thảo nguyên, trở lại thị trấn đóng quân cũ.

Vạn phu trưởng cũng không thể trách các Mục Kỳ chủ khẩn trương đi tố cáo như vậy, quân tinh nhuệ của thảo nguyên đều kéo ra ngoài, hiện giờ ngoại trừ mã tặc ra, hầu như cả Mục Kỳ chỉ còn vạn kỵ binh tinh nhuệ của mình, ai cũng không dám bảo đảm là quân tinh nhuệ mình trở lại thảo nguyên, có phải thật đi truy sát đám quân Đế quốc kia hay không?

Vạn phu trưởng biết nếu như mấy ngày nữa không giết được đám quân Đế quốc này, vậy chắc chắn không thể trở về thị trấn kia trong thời gian hạn định, đến lúc đó toàn Mộc Tự Kỳ sẽ không hay ho.

Thế nhưng dù sao cũng phải đuổi theo bọn chúng!

Cũng không biết thể lực đối phương làm sao duy trì được như vậy. Nên biết bọn họ không ngừng thay ngựa, lúc đi qua Mục Kỳ, đều bỏ lại ngựa đã sùi bọt mép, thay thế chiến mã sung sức, nhưng dù là vậy, thủy chung vẫn không thể đuổi kịp quân đối phương.

Mặc dù có kỵ binh cưỡi ngựa tốt có thể theo kịp, thế nhưng nhân số quá ít, để cho đối phương dễ dàng diệt sạch toàn quân, mà các Mục Kỳ và đám mã tặc nhận được tin liên tục chặn đường, càng bị giết tan tác!

Không ngờ sức chiến đấu đám quân Đế quốc này lại cường hãn như vậy? Thảo nào mà thiếu chủ mình dẫn theo 2000 người, cũng bị đám quân Đế quốc chỉ có nhân số một đại đội giết chết.

Chỉ là Vạn phu trưởng thủy chung vẫn không rõ, đối phương làm sao vẫn duy trì tốc độ cao như vậy, chiến mã không đuổi kịp xe ngựa, thật là quái dị mà, xe ngựa thảo nguyên lúc nào có chất lượng tốt như vậy?

Còn nữa, dù là bọn họ có xe ngựa có thể nghỉ ngơi, nhưng đám ngựa tác chiến liên tục, bôn ba duy trì liên tục cũng cần phải nghỉ ngơi chứ?

Trên đường đuổi theo chỉ nhìn thấy chiến mã ở chiến trường bị chém trúng chết, mà không tìm thấy chiến mã bị mệt chết, lẽ nào bọn chúng có phương pháp nào để chiến mã nghĩ ngơi?

Xe ngựa!

Đúng rồi, đám bại gia tử kia có xe ngựa cực lớn chứa được cả một nhà mục dân vào ở!

Chết tiệt, tại sao không nghĩ tới điểm này chứ? Mấy chiếc xe ngựa kia tùy thời có thể chuyển thành chuồng ngựa, để cho chiến mã nghỉ ngơi mà!

Hiểu được chuyện này cũng không làm gã Vạn phu trưởng vui vẻ, ngược lại buồn bực muốn hộc máu!

Bởi đối phương có được chuồng ngựa di động, vậy nói rõ chiến mã bọn họ tuyệt đối sẽ không mệt mỏi!

Tình huống hiện tại là một bên người ngựa đều có thể nghỉ ngơi, còn một bên chỉ có thể đổi ngựa không đổi người, tiếp tục như vậy, sợ rằng dù biết là mình có thể đuổi kịp, nhưng mà mấy ngày không nghỉ ngơi, đến lúc đó quân Đế quốc còn không phải chém bọn họ như chém những con cừu rồi sao!

Một trận gió lạnh thổi qua, để gã Vạn phu trưởng đang nghĩ ngợi tới đau cả đầu thanh tỉnh một chút, hắn quan sát bốn phía, nhìn lại sắc trời, nhìn sang tên thân tín bên cạnh hỏi:

– Đây là chỗ nào?

Gã kỵ binh hai mắt đã đầy tơ máu, sắc mặt xám xịt, cố gượng tinh thần quan sát bốn phía một lát, hơi chần chờ một chút trả lời:

– Hình như là Phi mã nguyên!

-Phi mã nguyên!

Gã Vạn phu trưởng lập tức hưng phấn trở lại, phất tay hét to:

– Toàn quân đừng lại!

Một tràng tiếng hí vang rền, tiếng vó ngựa ầm ầm liền biến mất.

– Đại nhân, vì sao dừng lại? Chúng ta chỉ còn thời gian vài ngày mà thôi!

Gã thân tín lập tức hỏi, bọn họ đều biết Kỳ chủ phát lệnh định ra thời hạn.

– Ngu ngốc! Nhìn sắc trời xem, ngẫm lại hiện tại là lúc nào, còn nữa chỗ này tên gọi là gì!

Gã Vạn phu trưởng trừng hai mắt đỏ bừng quát, đương nhiên, đôi mắt các bộ hạ hắn đều như thế.

– Sắc trời?

– Lúc nào?

– Nơi này?

Đám Mục Kỳ binh ngẩn người nhìn xung quanh, đầu óc bọn họ có chút trì độn, không biết lời Vạn phu trưởng nói có ý gì.

Một gã kỵ binh ý nghĩ có chút linh hoạt, bấm ngón tay tính ngày, đột nhiên kêu to lên:

– Trời ạ! Còn 5 ngày nữa là ngày bạo hàn! Nơi này là Phi mã nguyên!

– Ngày bạo hàn! Phi mã nguyên! Trời ạ! Chúng ta lại nhằm ngày bạo hàn sắp tới đi vào Phi mã nguyên!

Các kỵ binh xung quanh cả người liền chấn động hét ầm lên.

– Hoảng hốt cái gì! Không phải còn 5 ngày nữa mới tới ngày bạo hàn sao? Sợ cái rắm! Bây giờ toàn quân quay đầu, chúng ta trở lại nghỉ ngơi!

Gã Vạn phu trưởng vừa nói ra, đám kỵ binh liền hoan hô thật to, dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu ngựa lại chạy như điên.

Một tên thân tín hơi chần chờ một chút hỏi gã Vạn phu trưởng:

– Đại nhân, chúng ta buông tha như vậy? Làm sao bẩm cáo lại với Kỳ chủ?

– Hắc hắc, bẩm cáo sự thật, chỉ cần Kỳ chủ thỉnh cầu phong tỏa biên giới thảo nguyên là được, như vậy đám quân Đế quốc kia dù có sống sót khỏi ngày bạo hàn, bọn chúng cũng không thể rời khỏi thảo nguyên, chỉ cần còn ở lại thảo nguyên, kết cục cũng chỉ có tử vong mà thôi!

– Vậy bản đồ hạng nhất kia?

Gã thân tín vẫn không nhịn được nhắc lại.

– Ngu ngốc, tới lúc này còn muốn bản đồ hạng nhất làm gì nữa? Mạng và bản đồ cái nào quan trọng hơn? Ta còn không ngu ngốc như vậy!

Gã Vạn phu trưởng mắng.

– Vâng, Vạn phu trưởng anh minh.

Miệng gã thân tín thì nói vậy, nhưng trong lòng đang mắng mỏ: “Mẹ nó, có thứ ngu ngốc như ngươi? Nếu như không phải ngươi muốn bản đồ hạng nhất kia, chúng ta còn phải chạy như đòi mạng vậy sao?”

“Còn nữa ngươi đã có biện pháp tốt như vậy, sao không dùng ngay từ ban đầu? Lao sư động chúng như vậy hay lắm sao! Lão tử ta 3 ngày rồi chưa chợp mắt đây này!”

Tên thân tín không biết, nếu như không phải Mộc Tự Kỳ gióng trống khua chiêng truy đuổi, đám người Khang Tư có lẽ còn đang nhàn nhã thưởng thức phong cảnh đại thảo nguyên, đâu có như hiện giờ bị người khắp thiên hạ truy sát?

– Báo cáo! Truy binh phía sau đột nhiên rút lui!

Thám tử vẫn luôn giám thị quân Mộc Tự Kỳ, nhanh chóng mang tin tức truyền về.

Nghe tin báo như vậy mọi người đều sửng sốt, cả vạn truy binh liền triệt thoái? Thật hay giả đây?

Lẽ nào những ngày hành quân liên tục đã đến lúc kết thúc?

Cuối cùng có thể nằm cuộn lại cảm thụ một chút ấm áp của đất mẹ rồi sao? Cuối cùng có thể chầm chậm thưởng thức món ăn rồi sao?

– Dò thám lại xem! Xem có phải bọn chúng dùng quỷ kế gì không!

Khang Tư cũng không dám tin truy binh liều chết đuổi theo lâu như vậy, lại rút lui một cách kỳ lạ như vậy.

– Rõ! Huynh đệ đội thuộc hạ vẫn đang giám sát chặt chẽ như trước!

Tên thám báo vội trả lời, bọn họ cũng không tin truy binh sẽ rút lui đơn giản như vậy.

Kiệt Lạp Đặc nghe tin bên ngoài truyền vào, vừa ló đầu khỏi xe ngựa liền bị một cơn gió mạnh thổi vào rùng mình một cái, khịt khịt mũi, không khí hơi lạnh chút, hơn nữa nhìn sắc trời phát hiện bầu trời xa xa có một cảm giác áp bức khó hiểu.

Hắn mở miệng muốn nói gì, nhưng nhìn tới ánh mặt trời vẫn chiếu bốn phía như cũ, hắn không khỏi chần chờ một chút, tiếp đó cười cười lắc đầu lui vào trong xe.

Thám báo đuổi theo hơn 50 km, phát hiện truy binh Mộc Tự Kỳ đều tiến vào một Mục Kỳ, cả buổi cũng không trở ra, liền quay trở lại báo cáo.

– Thật sự rút lui? Có điểm cổ quái, được rồi, hình như đám mã tặc cũng biến mất. Dựa theo lệ thường, sau khi tiêu diệt một nhóm thì cách 2-3 giờ lại có một nhóm khác, tại sao sắp tối rồi mà vẫn không xuất hiện nữa?

Tương Văn rất nghi hoặc.

– Hắc, bọn chúng đuổi mệt rồi, bị chúng ta đánh sợ, biết không thể giết được chúng ta nên lui binh.

Uy Kiệt vẻ mặt đắc ý.

Âu Khắc gõ vào đầu hắn nhắc nhở:

– Đừng có vênh váo đắc ý, nếu như nói bọn họ sợ, cũng sẽ không truy sát chúng ta lâu như vậy, khẳng định có gì đó cổ quái mới khiến chúng buông tha truy kích chúng ta!

– Vậy là nguyên nhân nào không truy sát chúng ta nữa!

Uy Kiệt nhíu mày.

Tương Văn cười nói:

– Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao thám báo của chúng ta linh hoạt cho ra xa một chút, có chuyện gì cũng có thể phản ứng kịp, căn bản không sợ chịu thiệt! Ngài nói sao, Trưởng quan?

Khang Tư gật đầu coi như hưởng ứng, tiếp đó nghiêm mặt hỏi:

– Đây là nơi nào?

Hiện tại Khang Tư cảm giác có điểm không thích hợp, chỗ nào không đúng thì lại không nói ra được, chỉ là có một cảm giác nguy hiểm đang phủ xuống, cảm giác này là do hắn chém giết quanh năm trên chiến trường luyện ra, cho nên hắn rất coi trọng loại cảm giác này.

Nhìn bộ dáng Khang Tư, mọi người liền yên tĩnh lại, nghe được câu hỏi, Âu Khắc vô thức trả lời:

– Không rõ lắm, có cần gọi thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc tới hỏi một chút không?

– Đại thúc, đâu cần phải phiền tới Kiệt Lạp Đặc chứ, chúng ta không phải đã có bản đồ chi tiết hạng nhất sao?

Tương Văn cười nói, ai cũng biết hắn đang mơ hồ nhắc nhở ai đó.

Khang Tư hơi ảo não vỗ đầu, cả ngày chỉ biết lo chém giết, đã sớm quên mất chuyện bản đồ này, sở dĩ như vậy là do lúc đầu xem bản đồ là một mảnh thảo nguyên rộng rãi, căn bản không có dải đất nguy hiểm nào, cho nên không thường xuyên xem bản đồ.

Khang Tư lấy bản đồ ra vừa xem, mắt liền ngốc ra, nghi hoặc nói:

– Kỳ quái, tại sao lại như vậy chứ?

Tương Văn, Uy Kiệt hiếu kỳ lập tức chạy tới xem:

– Chỗ nào kỳ quái? Lẽ nào bản đồ này là giả?

– Không thể nào? Lúc đầu đã so sánh đối chiếu với mấy loại bản đồ khác, hơn nữa chúng ta đi nhiều ngày như vậy, không phải là chưa có phạm sai lầm nào sao?

Âu Khắc cũng ngó vào.

– Các ngươi xem, trên bản đồ này có nguồn nước, có phạm vi thế lực và nơi Mục Kỳ tụ tập, càng có tên mục trường, thế nhưng sao lại không có tên vùng?

Khang Tư chỉ vào bản đồ nói.

– Không có tên vùng?

Mọi người quan sát bản đồ một chút, kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ bên trên có ghi những thứ vừa kể trên ra, toàn đại thảo nguyên căn bản không phân chia tên vùng, giống như nơi bọn họ hiện giờ, căn bản không rõ là vùng nào.

– Đúng vậy, tại sao không có tên vùng chứ? Chẳng lẽ lấy tên Mục Kỳ làm tên vùng?

Lời này Uy Kiệt vừa nói ra liền bị chính hắn phủ quyết:

– Căn bản không có khả năng lấy tên vùng như vậy, không thì ở những vùng đất nhỏ, người ta làm sao biết đó là chỗ nào!

Khang Tư thở dài:

– Ta hiểu rồi, đây là một trong những biện pháp mã tặc dùng đề phòng ngừa vạn nhất, đó chính là không có tên vùng.

Âu Khắc cũng thở dài theo gật đầu nói:

– Đúng vậy, cứ thế thì dù là bản đồ bị phục chế truyền ra ngoài, quân đội không biết tên vùng cũng không có cách nào phối hợp tác chiến, ở trên đại thảo nguyên này không thể phối hợp được, chỉ có thể chịu Mục Kỳ khi dễ mà thôi.

– Sẽ không nghiêm trọng như thế chứ?

Tương Văn có điểm không tin.

Sắc mặt Âu Khắc ngưng trọng nói:

– So với ngươi nghĩ còn nghiêm trọng hơn, thảo nguyên rộng lớn như thế không có khả năng chỉ có vài mảnh đất nguy hiểm. Thế nhưng dù là người từ miệng dân bản xứ biết được tên vùng đất nguy hiểm, thế nhưng trên bản đồ không có ghi rõ, như vậy dù là ngươi thân đang ở vùng đất nguy hiểm, sợ rằng còn tưởng là nơi nghỉ ngơi phong cảnh tươi đẹp nữa kia.

Khang Tư nghe nói như thế, đột nhiên linh quang chợt lóe la lên:

– Chết tiệt! Hiện tại chúng ta sẽ không phải đang ở trên vùng đất nguy hiểm chứ?

Nghe được Khang Tư nói vậy, mọi người chợt kinh hãi.

Nhưng nghĩ tới truy binh Mộc Tự Kỳ không chết không thôi và mã tặc dây dưa không ngừng, đột nhiên kỳ quái lui lại, suy đoán Khang Tư rất có thể đúng!

Nghĩ vậy, lông tóc mọi người liền dựng thẳng, nguy hiểm không biết mới khiến người ta sợ hãi.

– Dừng xe, triệu tập Trưởng quan Tiểu đội trưởng Bách phu trưởng trở lên!

Khang Tư đột nhiên hét lớn. Nếu truy binh đều triệt thoát, vậy không chạy tiếp nữa, miễn cho càng chạy càng sâu, gặp phải nguy hiểm trốn không thoát thì tiêu rồi.

Đội xe khổng lồ nhanh chóng ngừng lại, quân lính xác nhận truy binh đã triệt hồi, bắt đầu hạ trại, tất cả nhảy xuống hoạt động gân cốt một chút.

Về phần Tiểu đội trưởng cùng Bách phu trưởng tụ tập tới chỗ Trưởng quan Khang Tư, một màn này bọn họ sớm đã thành thói quen, cũng không có ai chú ý tới.

– Các vị, tuy rằng xác định truy binh cùng mã tặc chặn đường đều đã rút lui, nhưng chúng ta lại gặp phải vấn đề.

Khang Tư nói xong, lấy bản đồ mở ra cho mọi người thấy:

– Các vị mời xem, trên phần bản đồ này không có tên vùng, ta hoài nghi chúng ta có phải đã bị bọn họ dồn vào vùng đất nguy hiểm.

Các Tiểu đội trưởng biến sắc nhìn chằm chằm vào bản đồ, còn 8 tên Bách phu trưởng chỉ ngây ngốc nhìn bản đồ, xem hình dáng bọn họ, sợ rằng còn chưa hiểu Khang Tư nói cái gì nữa.

Đến khi ánh mắt mọi người đều tập trung trên người thảo nguyên thông Kiệt Lạp Đặc, hắn mới cười khổ lắc tay:

– Trưởng quan, các vị đồng liêu, ta chỉ theo người nhà tới thảo nguyên làm ăn, cho nên tin tức thám thính được đều có quan hệ tới việc buôn bán. Ta chỉ biết tên 2 vùng đất nguy hiểm, hơn nữa ta gần như không thể từ trên bản đồ này xác nhận nơi nào là vùng đất nguy hiểm được.

– Nói một chút 2 vùng đất nguy hiểm ở thảo nguyên là thế nào, nhìn xem địa hình phụ cận có tương đồng hay không?

Khang Tư hỏi.

Kiệt Lạp Đặc lập tức trả lời:

– Vâng! Một là Lang cốc, tên như ý nghĩa chính là một cốc trũng, nơi đó tụ tập lượng lớn sói hoang, không có nhân mã vạn người tuyệt đối không có cách nào đi qua nơi đó. Chỗ còn lại là Trầm mã địa, mặt ngoài nhìn là đồng cỏ và nguồn nước xanh mát, nhưng thật ra là ao đầm kinh khủng, cả vạn con ngựa chạy xuống một chút dấu vết cũng không còn.

Tất cả mọi người vừa nghe Kiệt Lạp Đặc kể lại, vừa tỉ mỉ chú ý bốn phía, phát hiện căn bản không có địa hình như lời Kiệt Lạp Đặc nói, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đám Bách phu trưởng lúc này mới rõ là chuyện gì, lập tức miệng mồm nhanh nhảu nói:

– Hóa ra là đang nói vùng đất nguy hiểm ở thảo nguyên?

– Ngoại trừ hai nơi này còn có nữa, như là Lạc thạch cốc, cái nơi đó thường xuyên bất ngờ có tảng đá lớn rơi từ trên không trung xuống.

– Còn có Nộ mã nguyên, trên thảo nguyên đó thường có lượng lớn ngựa hoang, hầu như không chạy bao lâu sẽ thấy một đàn, chỉ là những ngựa hoang này tràn đầy thù địch hung mãnh phi thường, lại còn ăn thịt, ngay cả bầy sói cũng không dám lui tới nơi đó.

– Chờ một chút, ngươi nói Nộ mã nguyên? Địa hình nơi đó như thế nào?

Đám người Khang Tư lập tức khẩn trương.

Lão Đao sờ đầu, có chút xấu hổ nói:

– Ta… ta nghe qua người ta nói những nơi như thế.

– Truyền lệnh cho thám báo cảnh giới bốn phía, nhìn phụ cận có đàn ngựa nào hay không, một khi phát hiện tuyệt đối không được tiếp cận!

Khang Tư hạ lệnh xuống.

Mọi người lúc này mới thở phào một hơi, dựa theo tên Bách phu trưởng nói, ở trên Nộ mã nguyên chạy không xa sẽ thấy đàn ngựa, tin rằng nhanh chóng sẽ có kết quả.

Hơn nữa dù nơi này là Nộ mã nguyên, cũng có gì hơn người chứ, tuy rằng ngựa hoang biết ăn thịt hơi quái lạ, nhưng nếu là ngựa, vậy nên biết quân nhân chúng ta không sợ chúng, bọn họ sợ chính là địa hình nguy hiểm thiên nhiên tạo thành!

Các Trưởng quan an tâm, hiếu kỳ lôi kéo tên Bách phu trưởng tìm hiểu tỷ như cái gì Lạc thạch cốc là thế nào, Khang Tư hạ lệnh xong thuận miệng hỏi:

– Còn có vùng đất nào nguy hiểm nữa?

Lão Đao gật đầu trả lời:

– Còn có kinh khủng nhất trên thảo nguyên là Phi mã nguyên.

Vừa nghe từ kinh khủng nhất, mọi người liền dựng tai lên.

– Phi mã nguyên? Vì sao gọi tên như vậy? Có nguy hiểm gì? Có đặc thù gì?

Nghe được có quan hệ tới thảo nguyên, Khang Tư lập tức hỏi.

Lão Đao suy nghĩ rồi trả lời:

– Ta nghe người ta nói thảo nguyên này rất mênh mông, chỉ có tuấn mã biết bay mới có thể lướt qua, cũng không phải có chuyện này hay không. Về phần đặc thù? Giống như những thảo nguyên khác, là một vùng đất bằng phẳng. Nguy hiểm sao, bình thường không có nguy hiểm, chỉ là ở trong định kỳ sẽ có mấy ngày bạo hàn, những ngày này Phi mã nguyên sẽ có tuyết đọng gấp đôi những nơi khác, tình huống rất quái lạ, chỉ là tuyết rơi bình thường ở Phi mã nguyên cũng sẽ biến thành bão tuyết, tình hình này đã mấy trăm năm không thay đổi.

– Tuyết đọng gấp đôi so với những nơi khác!

Tất cả mọi người choáng váng, bão tuyết trên thảo nguyên, bất đồng với những địa phương khác, bình quân tuyết đọng đã sâu hơn cả đầu gối người trưởng thành, ở thảo nguyên có nơi tuyết rơi ngập hơn 1 m là chuyện rất thông thường.

Hiện giờ tuyết đọng trên Phi mã nguyên, lại gấp đôi những nơi khác? Vậy chẳng phải là chôn cả một con ngựa rồi sao? Tất cả mọi người khẩn trương quan sát bốn phía, mong rằng thảo nguyên này không phải là Phi mã nguyên, nên biết những ngày thảo nguyên bị tuyết bao trùm đã sắp tới rồi.

Tương Văn vẫn chưa xen vào đột nhiên hỏi:

– Lão Đao, ngày bạo hàn là thế nào?

Kiệt Lạp Đặc xen ngang nói:

– Cái này ta biết, chính là ngày trên đại thảo nguyên đột nhiên hạ nhiệt độ, đồng thời hầu như khắp nơi đều bộc phát bão tuyết.

Cũng không biết thế nào, tuy rằng Kiệt Lạp Đặc biết thân phận Tương Văn, nhưng ở cùng hắn một thời gian dài càng thấy Tương Văn rất thuận mắt, liền không nhịn được muốn nịnh bợ Tương Văn.

Tương Văn trừng mắt nhìn Kiệt Lạp Đặc, tiếp tục hỏi Lão Đao:

– Ngày bạo hàn kia lúc nào xuất hiện?

Lão Đao gãi đầu, có chút xấu hổ cầu cứu đồng bạn:

– Uy, các ngươi ai nhớ ngày nào?

Mấy tên Bách phu trưởng đã sớm bấm tay tính toán, một hồi lâu sau, một gã Bách phu trưởng hơi chần chờ trả lời:

– Hình như 5 ngày sau chính là bắt đầu ngày bạo hàn rồi.

– 5 ngày!

Tất cả mọi người thất kinh, còn có 5 ngày nữa là ngày bạo hàn sẽ phủ xuống!

Đúng lúc này, thám tử phái ra đã trở về.

– Báo cáo! Nội trong phương viên trăm dặm không phát hiện bất cứ đàn ngựa nào!

Lời này khiến mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là một cổ hàn ý chạy khắp sống lưng, thảo nào truy binh Mộc Tự Kỳ cùng mã tặc đột nhiên rút lui!

Xem ra nơi này chính là vùng đất nguy hiểm khủng khiếp nhất đại thảo nguyên: Phi mã nguyên!

Hơn nữa còn có 5 ngày chính là ngày bạo hàn!

– Trời ạ! Tuyết đọng gấp đôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.