Cô Độc Chiến Thần

Quyển 7 - Chương 55: Hắc nham khai chiến



Thủ đô Khi Hồng Quốc, hiện tại là Thánh Thành của Chân Thần giáo, một đám đông người thần thái ung dung đứng ở trên lầu thành, hoàn toàn không chú ý tới quân đội tín đồ dày đặc ở phía dưới, đang bán sống bán chết giao chiến cùng địch quân.

Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc trước đây, hiện là Giáo hoàng Mục Nhĩ Mạc, cười cười quay sang Đa Nhĩ Mã: Thánh tử của Chân Thần giáo nói:

– Thế nào, có tin tức Thánh nữ sao?

Đa Nhĩ Mã cung kính nói:

– Đúng vậy, tin mới nhất là Y Ti Na và Ngả Lệ Ti đã tới cảng Lai Hòa ở Tử Tâm Quốc, xem động thái của các nàng, chỉ sợ là sẽ đáp thuyền đi đại lục Ai Đặc Tư. Bệ hạ! Một khi Thánh nữ đặt chân tới đại lục Ai Đặc Tư, sợ rằng mạng lưới tình báo của chúng ta sẽ mất đi tác dụng, có cần chặn nàng lại hay không?

Nói đến đây, hắn đã lộ vẻ khẩn trương.

Hắn biết các tín đồ đều cho là Chân Thần giáo trải rộng khắp thế giới, nhưng hắn thì hiểu rất rõ: chẳng qua là Chân Thần giáo miễn cưỡng truyền giáo ở khắp nơi mà thôi.

Nhất là ở đại lục Ai Đặc Tư, ngay cả giáo đường cũng không có, hoàn toàn là dùng thân phận giáo sĩ bên ngoài lén lút tới tiến hành truyền giáo. Hơn nữa lúc truyền giáo cũng không phải lấy danh nghĩa Chân Thần giáo.

Giáo hoàng Mục Nhĩ Mạc cười nói:

– Ha ha, không cần ngăn chặn các nàng! Thậm chí chúng ta còn phải giúp các nàng tới đại lục Ai Đặc Tư. Người không có tiếp xúc với đại lục Ai Đặc Tư hoàn toàn không biết rằng: Ở trong mắt người Ai Đặc Tư họ xem cả đại lục Hi Nhĩ Đạt chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một tỉnh lẻ lạc hậu mà thôi. Có thể nói đối với giáo tông của chúng ta cho dù vứt bỏ cả đại lục Hi Nhĩ Đạt, chỉ cần có thể đứng vững chân tại đại lục Ai Đặc Tư, đó chính là thắng lợi.

– Đúng vậy, con hiểu, chẳng qua là…

Đa Nhĩ Mã lắp bắp định nói cái gì, nhưng lại bị Mục Nhĩ Mạc cười cắt ngang nói:

– Ha ha, ta cũng hiểu! Như vậy chờ chuyện ở đây xong, ta phái ngươi áp tải tài phú giáo đình đi đại lục Ai Đặc Tư tìm tung tích Thánh nữ đi.

– A, dạ, cám ơn bệ hạ!

Đa Nhĩ Mã lập tức lộ đầy vẻ vui mừng.

Không nói chuyện đi tìm Thánh nữ, chỉ riêng chuyện hộ tống tài phú giáo đình đã đủ để hắn thèm thuồng nhỏ dãi. Người khác không biết nhưng hắn là Thánh tử thường chấp hành chuyện này còn không rõ ràng lắm sao?

Những năm nay giáo đình lớp công khai lớp ngấm ngầm, kể cả những ngày dùng bạo lực trắng trợn ra tay vơ vét: đây đúng là một khoản tài phú kếch xù không kể siết.

Chỉ cần có những tài phú này, thì cho dù tất cả Thánh kỵ sĩ đoàn có bị diệt vong đi nữa cũng có thể dễ dàng tổ chức trở lại và huấn luyện nghiêm ngặt hơn.

– Đúng rồi, tên thân tín Tạc Lạp của Ngả Lệ Ti thế nào rồi?

Mục Nhĩ Mạc đột nhiên nhớ tới điều gì lên tiếng hỏi.

– Hì hì, sau khi bị đại sư thôi miên, hắn rất cuồng nhiệt biểu hiện lòng thành kính tin tưởng và ngưỡng mộ Chân Thần giáo chúng ta. Chỉ có điều bởi vì tác dụng phụ, phần lớn thời gian hắn đều ngủ mê mang.

Đa Nhĩ Mã cười nói.

Mục Nhĩ Mạc gật đầu:

– Ừ! Lúc hắn tỉnh, cứ để hắn ra ngoài lộ mặt trước công chúng. Mọi người đều biết hắn là người trung thành của Ngả Lệ Ti, chỉ cần hắn còn sống mà còn đứng về phía chúng ta bên này, chúng ta sẽ không bị chỉ trích mưu hại Công chúa mất nước. Thánh thiện và chính nghĩa quả đúng là bức bình phong cho tông giáo đấy!

– Dạ! Tông giáo chúng ta dưới lãnh đạo của bệ hạ nhất định sẽ tiến tới tương lai huy hoàng!

Đa Nhĩ Mã lòng tràn đầy vui mừng nhịn không được nịnh nọt.

Mục Nhĩ Mạc vỗ vỗ vai Đa Nhĩ Mã, nhìn nơi xa kia huyết nhục bay tung tóe đầy trời, cảnh tượng đẫm máu trải rộng chiến trường, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ thích chí.

-o-o-o-

Khu vực hỗn loạn của Khi Hồng Quốc, tại tòa thành Khai Nhất nơi Khang Tư đóng giữ trước kia.

Quân đoàn Khang Tư giải tán, cũng không có mang đến bao nhiêu thương tổn cho thành Khai Nhất: tường thành vẫn như cũ, cờ xí vẫn như xưa, dân chúng ra vào vẫn bình thường như trước.

Chẳng qua lá cờ kia không phải là cờ Khi Hồng Quốc, mà là cờ của Hắc Nham Quốc.

Ở một bên quốc kỳ còn có lá cờ sư tử màu vàng kim: người thành thạo thì đều biết, đây là cờ của thân vương Ân Nặc Hắc Nham Quốc.

Trong đại sảnh trước kia Khang Tư thường khai hội triệu tập bộ hạ.

Lúc này…

– Điện hạ! Mặc dù Hắc Nham Quốc quân không có trực tiếp phát động công kích với chúng ta, nhưng dân chúng tại vùng biên giới không muốn đầu hàng quân Hắc Nham Quốc, nhất là dân chúng ủng hộ chúng ta, đều bị quân Hắc Nham Quốc hoạch họe gây khó dễ. Hơn nữa đội vận chuyển của quân ta, có nhiều lần gặp phải cường đạo bị cướp sạch. Mặc dù ngoài mặt đều là đạo tặc làm, nhưng những người may mắn còn sống sót trở về cho biết: đạo tặc lại có được lực chiến đấu của quân đội chính quy, tuyệt đối không phải là cường đạo. Hết thảy những chuyện đó đều chứng tỏ quân Hắc Nham Quốc sắp ra tay với chúng ta. Điện hạ, xin ngài hạ lệnh!

Một sĩ quan trung niên mặc quân phục màu đen, đầy vẻ kích động nói với Ân Nặc.

– Không sai! Quân Hắc Nham Quốc thật là lấn hiếp người quá đáng! Quả thực đúng là không nể nang mặt mũi của điện hạ ngài chút nào, chúng ta nhất định phải cho bọn chúng một bài học mới được!

Lập tức vang lên tiếng phụ họa với sĩ quan trung niên kia.

Ân Nặc cũng không có chút phản ứng nào, chẳng qua chỉ mỉm cười đưa mắt nhìn các sĩ quan ở bốn phía đang cao giọng la ó muốn cùng giao chiến với quân Hắc Nham Quốc.

Ân Nặc lộ vẻ mặt kỳ lạ, rất nhanh khiến mấy gã sĩ quan có đầu óc tương đối cơ trí chú ý tới, bọn họ vội vàng ngậm miệng, đồng thời còn nháy mắt ra dấu cho đồng bạn thân thiết của mình.

Không biết có phải những gã sĩ quan này đầu óc cũng rất nhạy bén, hay là nhận ra được ánh mắt của mấy sĩ quan kia. Dù sao hầu như chỉ trong nháy mắt, các sĩ quan tiếp tục kêu gào muốn đánh một trận với quân Hắc Nham Quốc, ngoại trừ gã sĩ quan trung niên đưa ra đề nghị kia, cũng chỉ có mấy gã Trưởng quan cấp thấp còn a dua la ó theo.

Đợi đến khi bọn hắn nhận thấy tình hình có gì đó khang khác, lập tức ngậm miệng một cách rất lúng túng. Bầu không khí trong đại sảnh thoáng cái trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Gã sĩ quan trung niên kia thấy tất cả mọi người không nói lời nào, hắn nuốt nuốt nước miếng, kiên trì đến cùng nhìn Ân Nặc hỏi:

– Điện hạ, thuộc hạ nói có cái gì không đúng sao?

Ân Nặc cười cười:

– Không có gì không đúng, chỉ là ngươi đã quên rằng quân ta cũng là quân đội của Hắc Nham Quốc. Hơn nữa đề nghị của ngươi, khiến ta cảm thấy thật giống như xúi giục quân ta khai chiến với quân đội của hoàng đế bệ hạ. Không biết ngươi có nghĩ tới hay không, hiện tại ta là thân vương của Hắc Nham Quốc, trước việc tấn công quân đội quốc gia, dân chúng Hắc Nham Quốc sẽ nghĩ về ta thế nào đây?

Ân Nặc nhẹ nhàng nói mấy câu, khiến mọi người đều lạnh mình kinh hãi.

“Đúng vậy, mình cũng là quân đội của Hắc Nham Quốc mà! Mặc dù dân chúng cả nước đều biết chuyện gì xảy ra giữa các vị điện hạ, hơn nữa đa số dân chúng và quý tộc đều thông cảm với điện hạ. Nhưng bọn họ thông cảm thì thông cảm, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận hành vi của điện hạ trở thành quân phản loạn ra tay công kích quân đội Hắc Nham Quốc. Đến lúc đó những người mình đây đúng là hoàn toàn bị xem như quân phản loạn rồi. Một khi trở thành phản nghịch, còn có tư cách gì chống cự lại quân Hắc Nham Quốc chứ?” Nghĩ tới đây, bọn sĩ quan đều dùng ánh mắt quái dị nhìn gã sĩ quan trung niên.

Gã sĩ quan trung niên kia cuống quít quỳ xuống giải thích:

– Điện hạ, tôi chỉ là nhất thời nóng lòng mà thôi. Tôi… tôi không có ý đó đâu!

Đột nhiên một thanh âm vang lên:

– Đúng vậy, ngươi dĩ nhiên nóng lòng sốt ruột, nhưng ngươi từng vỗ ngực cho biết, trong mấy ngày sẽ thuyết phục điện hạ khai chiến với hoàng đế.

Mọi người quay đầu nhìn người phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy người này tất cả bọn họ đều lấy làm kinh hãi:

– Tham mưu trưởng đại nhân Tá Lạp Đặc!

Tiến vào là gã trung niên có mái tóc màu lam, bộ dáng thành thục anh tuấn, cũng chính là Tá Lạp Đặc Tham mưu trưởng của quân đoàn Ân Nặc đã mất tích một thời gian ngắn. Trên mặt hắn mang theo nụ cười xuất hiện trước mặt mọi người.

Gã sĩ quan trung niên lập tức hô:

– Tham mưu trưởng đại nhân, mấy ngày nay ngài không có ở đây, ngài không biết chuyện gì xảy ra, cũng không nên nói lung tung!

– Ha ha, mặc dù ta không có ở đây, nhưng mọi chuyện ta đều biết rất rõ đấy. Hơn nữa ta cũng không có nói lung tung, ngươi nhìn xem đây là cái gì?

Tá Lạp Đặc cười hì hì quơ quơ một con bồ câu đưa thư trong tay.

Thấy con chim bồ câu đưa thư quen thuộc, sắc mặt gã sĩ quan trung niên lập tức trở nên trắng bệch, một lúc lâu hắn mới nghiến răng nghiến lợi quát lên:

– Tá Lạp Đặc, ngươi không cần tính mạng người nhà của ngươi sao?

Lời này vừa thốt ra, cho dù là kẻ ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra, tất cả các sĩ quan đều căm hận nghiến răng nghiến lợi đứng bật lên vây quanh gã sĩ quan trung niên.

– Cảm ơn ngươi quan tâm! Có điều người nhà của ta, còn nữa tất cả người nhà của quan binh quân đoàn, đều theo ta chuyển tới đây rồi đấy.

Tá Lạp Đặc vẫn mỉm cười nói.

Vốn những sĩ quan kia đang nơm nớp lo sợ vì có người nhà bị gã sĩ quan trung niên bắt giữ uy hiếp. Lúc này nghe được lời của Tá Lạp Đặc, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Gã sĩ quan trung niên ngẩn người, quay đầu hướng về phía Ân Nặc vẫn đang duy trì thần thái ung dung như cũ hỏi:

– Điện hạ, ngài có phải sớm đã chuẩn bị phản bội hoàng đế bệ hạ hay không?

Ân Nặc thu lại nụ cười, lắc đầu nói:

– Cũng không thể nói là đã sớm chuẩn bị phản bội hắn. Nếu không phải hắn dúng trăm phương ngàn kế khiêu khích ta, ta vẫn còn thành thật làm một thân vương. Đáng tiếc… Ngươi là người thi hành nhiệm vụ, chắc hẳn ngươi cũng biết đại ca của ta hận không gán được cho ta tội danh phản nghịch để giết chết đi? Nếu đã như vậy, ta có thể không sớm chuẩn bị mọi việc được sao?

Gã sĩ quan trung niên im lặng thở dài, dĩ nhiên hắn hiểu những điều này.

Thành thật mà nói, hắn cũng không nguyện ý cho lắm trong công tác dồn ép cho thân vương Ân Nặc một nhà quân sự xuất sắc như vậy làm phản. Dựa theo tính cách của thân vương, để cho hắn chinh chiến vì nước thì đối với hai bên đều có lợi. Đáng tiếc! Bệ hạ lại không muốn có người uy danh hiển hách này tồn tại.

Chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng: Trước nay người nhận được lòng quân lòng dân, chính là mũi dao nhọn đâm vào lòng quốc vương, càng đặc biệt là người này có cùng huyết mạch với quốc vương, không mưu hại người như vậy, còn có thể mưu hại ai?

Thấy gã sĩ quan trung niên cam chịu số phận sắp sửa bị mang đi, Ân Nặc thở dài thầm nghĩ: “Gã sĩ quan trung niên này cũng là người theo mình nhiều năm trước đây, hơn nữa trên phương diện tác chiến hắn cũng coi như là một nhân vật xuất sắc. Nếu không bị cuốn vào vòng tranh đấu nội loạn giữa huynh đệ hoàng đế và thân vương mình, có lẽ hắn cũng là một quân nhân ưu tú đây?”

Nghĩ tới đây, Ân Nặc không khỏi nói:

– Được rồi, thả hắn đi thôi.

Các sĩ quan lập tức khuyên can:

– Điện hạ! Điều này không thể được, hắn biết rất nhiều bí mật của quân đoàn chúng ta đấy!

Thấy Ân Nặc vẫn im lặng không nói gì, mọi người đều chuyển ánh mắt vào Tá Lạp Đặc. Toàn quân trên dưới chỉ có hắn có thể làm Ân Nặc thay đổi chủ ý.

Tá Lạp Đặc chẳng những không khuyên can Ân Nặc, ngược lại còn quay sang gã sĩ quan trung niên kia vẻ mặt còn đang không dám tin tưởng nói:

– Khi ta tới đây, tiện tay dẫn cả người nhà của ngươi đến đây. Ngươi đem bọn họ cùng đi luôn thể.

Gã sĩ quan trung niên lộ vẻ mặt khổ sở, đúng là Tá Lạp Đặc có ý tốt, bởi vì lúc Tá Lạp Đặc tới đây, hắn không thể nào phát hiện mình phản bội thân vương. Chẳng qua hiện giờ đã xảy ra chuyện như vậy, bệ hạ phát hiện người nhà của mình đều mất tích, sợ rằng đã cho là mình trung thành với thân vương đây?

Nói tới cũng kỳ quái, Tá Lạp Đặc làm sao lợi hại như thế, không nói bản thân hắn đang bị bệ hạ giám thị nghiêm ngặt, chính người nhà của mình cũng bị giám sát chặt chẽ, không ngờ hắn có thể lặng lẽ không tiếng động mang đi được nhiều người như vậy, thật sự là quá lợi hại.

Gã sĩ quan trung niên biết mình đã không còn đường lui, “Phịch” một tiếng hắn quỳ sụp xuống trước mặt Ân Nặc, cung kính nói:

– Điện hạ, xin cho phép thuộc hạ tiếp tục dốc sức phục vụ ngài.

Lúc Ân Nặc nghe Tá Lạp Đặc nói, hắn cười khổ lắc đầu. Hắn biết lời nói của Tá Lạp Đặc đúng là có mùi uy hiếp người ta, bây giờ quả nhiên là như thế.

Có điều đối với gã sĩ quan ưu tú này tự lao đầu vào dưới trướng của mình, hắn vẫn rất cao hứng, lập tức đồng ý lời thỉnh cầu của gã sĩ quan trung niên. Thế nhưng Ân Nặc có chút lo lắng cách làm ấy của Tá Lạp Đặc có thể khiến các thuộc hạ khác nguội lạnh trong lòng hay không?

Tá Lạp Đặc nhìn thấy nét mặt Ân Nặc biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng Tá Lạp Đặc cũng không quan tâm: “Hiện tại hoàng đế đã mài đao chuẩn bị khai đao với Ân Nặc, không ngờ thân vương này còn có những ý nghĩ không quan trọng như thế, điều này quả thật không thể chấp nhận được! Trên phương diện chiến tranh điện hạ quả là một tay tài giỏi, còn phương diện chính trị thì thật rất ngây thơ. Ngươi không bảo đảm được lòng trung thành của bọn sĩ quan này, sợ rằng còn chưa có khai chiến đã bị hoàng đế lôi kéo hơn phân nửa người đi theo hắn rồi. Có điều mình đúng là phải thay thế chủ tướng suy nghĩ những chuyện này, nếu không mình còn làm Tham mưu trưởng gì nữa chứ.”

Sau khi hội nghị giải tán, Tá Lạp Đặc nói với Ân Nặc:

– Điện hạ, Lôi Ti đại nhân đã đi trước đàm phán với quân đội của hoàng đế.

Ân Nặc chân mày cau lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Tá Lạp Đặc nói:

– Các ngươi lại tự tiện chủ trương ư?

Tá Lạp Đặc cúi đầu chịu tội:

– Xin điện hạ thứ lỗi, thuộc hạ và Lôi Ti đại nhân đều không muốn điện hạ cứ tiếp tục như vậy. Bởi vì hiện nay hoàng đế bệ hạ đã tăng cường kiểm soát chặt chẽ cả nước. Nếu để thời gian kéo dài, chúng ta sẽ là miếng thịt trên thớt muốn thoát ra cũng không được.

Một lúc lâu sau, Ân Nặc bất đắc dĩ thở dài nói:

– Ôi, cho dù như vậy Lôi Ti cũng không cần đích thân tới đại doanh của quân hoàng đế. Thật là quá nguy hiểm.

– Xin điện hạ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo.

Tá Lạp Đặc cười nói.

-o-o-o-

Tại doanh trại quân viễn chinh Hắc Nham Quốc. Khải Lạp lúc trước là phó soái của quân đoàn Ân Nặc. Hắn bám chân hoàng đế Long Nạp ngay từ lúc còn là Thái tử, cũng bắt đầu từ đó hắn thăng quan tiến chức nhanh như diều gặp gió.

Hiện nay Long Nạp trở thành hoàng đế, mà Khải Lạp cũng trở thành Thống soái quân viễn chinh.

Vừa nghĩ tới không ngờ mình trở thành Thống soái đại quân trăm vạn, Khải Lạp đã nhịn không được cười đến tỉnh giấc mơ màng. Bởi chỉ cần khấu trừ mỗi người một ngân tệ, hắn có thể tiện tay vơ vét đến một trăm vạn ngân tệ đấy!

Hơn nữa còn không phải tính một lần, mà là mỗi tháng một lần! Ngoại trừ những khoản này, số lượng lớn hao tổn lương thực vũ khí quân đội, càng làm cho hắn tham nhũng được vàng bạc đầy kho lẫm.

Dĩ nhiên, Khải Lạp mặc dù không có tài hoa gì, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết nịnh hót. Nếu không hắn cũng không thể kéo được bọn tướng lãnh quân viễn chinh cùng xuống nước với hắn; cũng không thể làm cho các đại thần ở thủ đô đều nói tốt cho mình; lại càng không thể chỉ nhờ nịnh hót mà được hoàng đế trọng dụng.

Khải Lạp có một lớp vỏ bọc của riêng mình, hắn nhận định rằng: bất luận mình làm càn làm bậy đến mức nào, chỉ cần luôn luôn đứng về phía hoàng đế bệ hạ, đồng thời lôi kéo một đám đông bằng hữu chó lợn, vậy thì đủ để cho mình sống ung dung thoải mái suốt cả cuộc đời này.

Mà nên biết rằng vĩnh viễn đứng về phía hoàng đế thật không đơn giản: hoàng đế cũng không phải chỉ cần ngươi bày tỏ thái độ là được, mà còn muốn ngươi phải có hành động cụ thể.

Hành động này chính là việc hoàng đế bệ hạ không tiện ra tay, mong muốn có người thay hắn thực hiện.

Khải Lạp rất thông minh biết rằng hoàng đế bệ hạ đang tăng cường thu gom quyền lực cả nước. Hơn nữa còn có một cái tâm nguyện, đó chính là giết chết Ân Nặc!

Mặc dù hoàng đế bệ hạ hận không thể lập tức phái người giết chết Ân Nặc. Nhưng có thể do lo lắng tới danh dự trong giới quý tộc cùng với danh vọng trong dân gian, chẳng những không thể phái binh, càng không thể phái thích khách ám sát, hoàng đế chỉ có thể đợi Ân Nặc phạm sai lầm nổi loạn. Bởi vì chỉ có đứng trên chữ lý như vậy, hoàng đế mới có thể thống khoái ra tay đối phó với Ân Nặc.

Cho nên hiện tại, Khải Lạp còn tham lam hơn, hắn dồn hết tinh thần và sức lực trong việc làm thế nào để dồn ép thân vương Ân Nặc tạo phản.

– Tây Lôi Tư đại nhân, mời ngài nếm thử mùi rượu của nước ta như thế nào?

Khải Lạp mở tiệc chiêu đãi kẻ có thế lực độc lập phân chia khu vực hỗn loạn với Ân Nặc, ngoài ra là kẻ duy nhất không có dựa vào bất cứ thế lực nào.

Khải Lạp cười hì hì vừa nói vừa nhìn gã nam tử trẻ tuổi anh tuấn trước mắt, trong lòng hắn lại đang nghĩ một chủ ý ác độc: “Mẹ kiếp, nếu ngươi dám không nghe lời ta phân phó, lão tử sẽ giao ngươi cho bọn kiêu binh ưa thích phong thái con trai kia hưởng thụ!”

Thế nhưng đồng thời Khải Lạp cũng rất bội phục Tây Lôi Tư.

“Hiện giờ đoàn đạo tặc đã đầu phục Hắc Nham Quốc, liên minh quý tộc kia sớm hay muộn cũng bị Hắc Nham Quốc liên thủ với đoàn đạo tặc tiêu diệt một ngày không xa. Không ngờ hắn dám đơn thân độc mã tới dự tiệc, chẳng lẽ không sợ mình trực tiếp giết chết hắn sao? Hắn ỷ lại vào cái gì chứ? Năm sáu vạn thành vệ quân đó ư? Đừng nói đùa, còn chưa tới con số lẻ của đội quân viễn chinh mình.”

– Đa tạ nguyên soái đại nhân nhiệt tình khoản đãi. Trong lòng ta đây không giấu được chuyện gì, xin Nguyên soái đại nhân chỉ điểm cho tiểu đệ một chút.

Tây Lôi Tư vẫn là bộ dáng thư sinh yếu đuối như trước kia, nhưng người biết về hắn cũng không có ai dám xem hắn là thư sinh yếu đuối. Đừng nhìn bộ dáng bề ngoài, hắn thật đúng là kẻ giết người có thể nói là lòng dạ độc ác, nếu không hắn cũng không thể dựa vào mấy vạn thành vệ quân, đánh hạ được vùng đất rộng lớn có tới trăm vạn dân chúng như vậy.

Khải Lạp mặc dù chỉ là một Tướng quân, nhưng nghe Tây Lôi Tư xưng tụng mấy chữ Nguyên soái đại nhân, cũng không khỏi có chút phơi phới trong lòng, cũng ra vẻ hào sảng nói:

– Được! Lão đệ đã sảng khoái như thế, vậy thì lão ca ta cũng đi thẳng vào vấn đề: ta hy vọng lão đệ có thể gia nhập quân đội nước ta.

Nói xong ánh mắt hắn sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tây Lôi Tư.

Mấy gã sĩ quan Hắc Nham Quốc cùng dự tiệc rượu đều khẩn trương vây quanh bốn phía, bên ngoài soái trướng lại rộn ràng vang lên một tràng tiếng binh giáp va chạm nhau.

Tây Lôi Tư cứ giống như không có nghe những tiếng động ấy, ngược lại hơi trầm ngâm một chút sau đó nói:

– Có thể thì có thể, nhưng không biết ta có thể nhận được chức quan gì đây?

Nghe nói như thế, Khải Lạp vui vẻ nói:

– Ha ha, lão đệ yên tâm, dù sao cũng là lão ca ta lôi kéo ngươi vào đây, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!

Khải Lạp cũng nở hoa mừng rỡ trong lòng, bởi vì mặc dù hắn làm Thống soái quân đội viễn chinh địa vị cao quý, nhưng lại không có đội quân riêng, cũng không có tướng lĩnh thân tín. Người trẻ tuổi trước mắt kia gia nhập quân đội đế quốc, bất luận hắn nghĩ như thế nào, hắn cũng sẽ bị khắc dấu ấn là thế lực riêng của mình. Nói cách khác, ngoại trừ dựa vào mình, hắn căn bản không cách nào dựa vào người khác.

Nghĩ tới những điều này, Khải Lạp lập tức nói:

– Dựa theo hoàng đế bệ hạ ban cho ta quyền lực: ta phong ngươi làm Quân đoàn trưởng quân đoàn quân viễn chinh thứ mười chín, về phần biên chế chính là những thành vệ quân của ngươi, Trưởng quan thì tùy ngươi tự mình bổ nhiệm.

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều biến sắc mặt. Mấy sĩ quan tham mưu đều không có chỉ huy binh sĩ, cũng đều là thân tín của Khải Lạp nên định lên tiếng khuyên can, chẳng qua còn chưa kịp mở miệng đã bị Khải Lạp nháy mắt ra hiệu chặn lại.

Tây Lôi Tư mặt đầy vẻ không dám tin tưởng: hoàng đế đế quốc kia thật ngu ngốc! Không ngờ ngu ngốc đến mức đem quyền bổ nhiệm chức vụ Quân đoàn trưởng trao cho cấp dưới? Còn nữa có phải đầu óc của tên Khải Lạp này có vấn đề hay không đây?

Không nói chuyện điều binh mã vốn là của mình giao cho mình, hơn nữa chức vụ Trưởng quan không ngờ lại giao cho mình tự bổ nhiệm? Hắn là kẻ ngu ngốc hay là có ý đồ khác?

– Thế nào? Lão đệ còn có điều gì không hài lòng?

Khải Đặc trợn mắt hỏi.

Tây Lôi Tư vội vàng nói:

– Không, không, thịnh tình của lão ca, tiểu đệ nào dám bất mãn, chỉ là đám thuộc hạ của tiểu đệ ăn mặc không đồng nhất, hơn nữa thiếu hụt quân lương binh khí, hy vọng Nguyên soái đại nhân giúp hỗ trợ cho.

Đồng thời trong lòng Tây Lôi Tư thầm nghĩ: “Được, bất kể hắn có quỷ kế gì, chỉ cần có quân đội trong tay, ta cũng không sợ ngươi định làm cái quái gì. Hơn nữa như vậy cũng càng dễ thực hiện kế hoạch đây.”

– Ha ha, không thành vấn đề. Chờ lát nữa ta sẽ cấp cho ngươi một lượng lớn quân trang binh khí và lương thảo, cấp thêm cho ngươi một ngàn con chiến mã.

Khải Lạp phất tay rất hào phóng nói.

– Cám ơn đại nhân, sau này tiểu đệ tùy thuộc lão ca sai đâu đánh đó.

Tây Lôi Tư cũng lộ vẻ mặt bề ngoài vui mừng bày tỏ lòng trung thành.

Tiệc rượu náo nhiệt kết thúc rất nhanh. Sau khi Tây Lôi Tư được người dẫn đi nghỉ ngơi, mấy gã tham mưu lập tức nói với Khải Lạp:

– Đại nhân! Chức vụ quân đoàn trưởng cũng chỉ có hoàng đế bệ hạ mới có thể bổ nhiệm, đại nhân làm như thế, chỉ sợ sẽ có lời dèm pha đồn đãi truyền về đế đô?

Khải Lạp cười nói:

– Ha ha, trước khi lên đường bệ hạ đã có phân phó cho ta, cho nên không có gì đáng ngại! Hơn nữa vừa rồi ta nói chính xác là quân đoàn quân viễn chinh thứ mười chín, mà không phải là quân đoàn quân đế quốc thứ mười chín. Đế quốc chúng ta có phiên hiệu quân viễn chinh này sao? Không có đúng không? Không có vậy là được rồi?

– Nhưng mà cho hắn quyền tự bổ nhiệm sĩ quan, còn bổ sung nhiều quân giới lương thảo chiến mã như vậy đối với Tây Lôi Tư có quá ưu đãi hay không?

Gã tham mưu vẫn còn tiếp tục khuyên can.

– Hì, không cấp những chỗ tốt cho hắn làm sao có thể điều khiến? Yên tâm đi, ta sẽ để hắn đánh tiên phong.

Khải Lạp vẫn dửng dưng nói.

– Đại nhân, ưu đãi Tây Lôi Tư và mục tiêu của chúng ta có quan hệ gì?

Gã tham mưu vẫn không hiểu được.

Khải Lạp vẻ mặt đắc ý nói:

– Hà hà! Điều này cũng không hiểu? Tây Lôi Tư là thế lực độc lập cuối cùng ở khu vực này. Lúc này hắn cũng gia nhập đế quốc, vậy thì trong khu vực này cũng chỉ còn một thế lực của thân vương Ân Nặc. Việc tiếp theo chỉ cần cắt đứt đường giao thông vây khốn thân vương Ân Nặc, như vậy chút địa bàn đó khẳng định sẽ không nuôi sống được mấy vạn kỵ binh. Đến lúc đó thân vương Ân Nặc nhất định sẽ phái người ra ngoài trưng thu lương thực, vậy thì chúng ta đã có lý do ra tay rồi.

Gã tham mưu mặc dù nói thầm trong lòng: “Bộ hắn sẽ không biết giả trang làm đạo tặc sao?” Nhưng vẫn hết sức khen ngợi Khải Lạp thông minh.

Khải Lạp phất tay một cái:

– Đừng nịnh bợ nữa! Vừa nhìn bộ dáng các ngươi cũng biết các ngươi đang nghĩ cái gì. Nếu như hiềm phiền toái, chúng ta còn có thể cho Tây Lôi Tư giả trang thành binh sĩ của thân vương Ân Nặc tập kích chúng ta, như vậy căn cứ theo đạo lý nào cũng nghiêng về phía chúng ta bên này.

– Ha ha, khó trách đại nhân phải hạ mình chiêu hàng Tây Lôi Tư, thì ra là còn có dụng ý này!

Bọn tham mưu lập tức tâng bốc khiến Khải Lạp nở gan nở ruột.

Mà Tây Lôi Tư lĩnh xong quân phục cũng cười một cách âm hiểm: “Hì hì, không biết khi Khải Lạp biết ta mặc quân phục đế quốc này, cầm vũ khí quân dội đế quốc đi tập kích Ân Nặc đại nhân, bộ mặt của hắn sẽ lộ thần thái như thế nào đây?”

Trong lúc song phương đều đang đắc ý, một con bồ câu đưa thư vỗ cánh bay vào doanh trại. Sau đó không bao lâu, một tên kỵ binh nhanh chóng chạy vào doanh trại.

Ngay sau đó truyền lệnh binh của Khải Lạp chạy tản ra bốn phía, quân doanh rất nhanh náo nhiệt cả lên.

Tây Lôi Tư hơi giật mình:

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Còn chưa kịp hỏi thăm, một gã tham mưu thân tín của Khải Lạp đã tới truyền mệnh lệnh của Khải Lạp:

– Tây Lôi Tư đại nhân, Khải Lạp đại nhân ra lệnh ngài lập tức trở về chỉnh đốn binh mã, đồng thời sắp tới chuẩn bị đi theo quân viễn chinh tiến công Khi Hồng Quốc.

– Tiến công Khi Hồng Quốc? Sao lại đột ngột như thế?

Tây Lôi Tư có chút sững sờ, hắn không hiểu vì sao quân viễn chinh đột nhiên buông bỏ mưu đồ với Ân Nặc, ngược lại tiến công Khi Hồng Quốc?

Phải biết rằng trăm vạn quân viễn chinh ở chỗ này kéo dài thời gian như vậy, chính là để tiêu diệt Ân Nặc: Là cái đinh trong mắt của hoàng đế đế quốc mà.

– Không có biện pháp, nhận được tin tình báo mới nhất, Tử Tâm Quốc đã khai chiến với Khi Hồng Quốc, mà hiện tại Khi Hồng Quốc đang chia năm xẻ bảy, tin rằng thời gian không bao lâu sẽ bị Tử Tâm Quốc nuốt gọn. Nếu như chúng ta không nhanh chóng xuất quân, có thể chỉ được uống vài hớp canh, cũng đừng nghĩ tới ăn được miếng thịt nào.

Gã tham mưu thuận miệng nói vài câu xong cáo biệt Tây Lôi Tư rời đi.

Tây Lôi Tư choáng váng mặt mày, bây giờ biết làm sao cho phải?

Kế hoạch cũng thực hiện được một nửa rồi, đột nhiên xảy ra chuyện Tử Tâm Quốc tiến công Khi Hồng Quốc, bây giờ có nên tiếp tục thực hiện kế hoạch hay không?

Nếu tiếp tục thực hiện, nhất định sẽ làm giảm tốc độ hành quân của quân viễn chinh. Đến lúc đó sợ rằng Hắc Nham Quốc ngay cả canh cũng không có mà húp.

Nhưng nếu không thực hiện, vậy thì thật đáng tiếc. Hơn nữa quân đội của hoàng đế không bị trì hoãn, nhất định sẽ chiếm cứ một khu lãnh thổ rộng lớn.

Không nói đến lúc đó lãnh địa của Ân Nặc hoàn toàn bị bao vây, chỉ riêng một thắng lợi tiêu diệt sạch Khi Hồng Quốc, đã đủ để danh tiếng của hoàng đế đế quốc lên tới tột đỉnh. Cứ như vậy cho dù Ân Nặc có bản lãnh cao tới đâu đi nữa, cũng chỉ có thể để mặc cho người ta mổ xẻ.

Khải Lạp cũng rất nhức đầu, hắn đang muốn dồn ép Ân Nặc tạo phản thì xuất hiện tình hình như vậy, xem ra chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho Ân Nặc.

Dù sao so với việc giết chết Ân Nặc, việc tóm thâu Khi Hồng Quốc vẫn trọng yếu hơn chứ!

Nhưng có lẽ cho Ân Nặc đánh tiên phong để tiêu hao thực lực của hắn, cũng là lựa chọn không tệ đây. Tốt nhất là Ân Nặc chết trận trên chiến trường, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ vui lòng phong thưởng danh hiệu anh hùng đế quốc cho Ân Nặc.

Ngay khi Khải Lạp viết thư kiến nghị với hoàng đế Long Nạp, người đưa thư của chủ nhân hắn đã sớm một bước tới trước mặt Ân Nặc.

– Để ta làm quân tiên phong tiến công Khi Hồng Quốc?

Ân Nặc nhìn chỉ ý viết theo đúng quy cách một cách nghiêm túc, hắn cười cười nói:

– Xin báo lại với hoàng huynh, thần đệ tuân chỉ.

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, mà người đưa thư còn hơn thế nữa, hắn không ngờ có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ như thế. Hắn lập tức từ chối bữa tiệc chiêu đãi, vội vàng chạy trở về hồi báo.

– Điện hạ, đây là muốn tiêu hao thực lực của chúng ta đây! Không bằng chúng ta tọa sơn quan hổ đấu thế nào?

Mấy gã sĩ quan hy vọng Ân Nặc có thể thay đổi chủ ý.

Mà Tá Lạp Đặc ngoài dự tính gật gật đầu đồng ý:

– Điện hạ! Quyết định này rất hay. Nếu như chúng ta ngồi yên làm ngư ông hưởng lợi, thông đạo của chúng ta sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Hơn nữa bệ hạ sẽ nhờ vào thắng lợi mà đạt được danh tiếng lẫy lừng, đến lúc đó đối phó với chúng ta quả thực đúng là dễ như trở bàn tay. Cho nên chúng ta đánh tiên phong là lựa chọn tốt nhất: chúng ta có thể như châu chấu vét sạch các nơi đi qua, tất cả vật tư lương thực cùng tráng đinh đều lấy đi, làm lớn mạnh thực lực của chúng ta. Chờ đến khi chiến tranh sắp kết thúc, chúng ta chiếm một khu vực ở vùng biên cảnh, cũng là chuyện rất dễ dàng.

Nghe Tá Lạp Đặc nói thế, trên mặt các sĩ quan đều lộ ra vẻ tươi cười. Đúng rồi, cứ như thế thì mình sẽ chủ động hơn.

Ân Nặc quét mắt nhìn Tá Lạp Đặc một cái, cười nói:

– Nhưng thật ra cho tới nay chúng ta đều bận tâm về danh phận đại nghĩa, cũng vì vậy ta mới do dự không quyết. Ngay khi ta đã chuẩn bị vứt bỏ hư danh, quyết đánh một trận tử chiến, thì nhận được cơ hội cực kỳ tốt này.

Nói đến đây Ân Nặc chợt ngừng lại, nhìn về phía mọi người đang tập trung tinh thần vào mình, chậm rãi nói:

– Nếu như tiêu diệt sạch Khi Hồng Quốc không phải là quân hoàng đế, mà là chúng ta thì…

Tá Lạp Đặc ánh mắt sáng ngời, hưng phấn nói:

– Như vậy uy danh của điện hạ sẽ vang dội khắp bốn phương! Đại lục Hi Nhĩ Đạt mấy trăm năm qua đều là ba nước giữ thế chia ba, nếu như thắng lợi tiêu diệt một nước rơi vào tay điện hạ, như vậy điện hạ tuyệt đối là người xưa nay chưa từng có! Đến lúc đó cho dù điện hạ phản công Hắc Nham Quốc, dân chúng và quân đội cũng sẽ đứng về phía điện hạ!

Lời Tá Lạp Đặc nói ra khiến tất cả các sĩ quan đều hưng phấn hẳn lên.

Bọn họ đã chờ đợi quá lâu rồi, rõ ràng thực lực mình hùng mạnh, nhưng bởi vì không có danh phận vì đại nghĩa nên không dám khinh thường vọng động, lúc này cuối cùng có thể phóng tay thực hiện rồi!

Tá Lạp Đặc chú ý thấy có mấy sĩ quan hơi có vẻ chần chừ, biết bọn họ đang lo lắng điều gì: hắn không do dự tiến lại gần khẽ cười nói:

– Ta biết các ngươi băn khoăn điều gì. Chẳng qua sau khi chúng ta tiêu diệt Khi Hồng Quốc, sẽ phái mật thám đi khắp đại lục tung tin điện hạ là nhân tuyển duy nhất để thống nhất thiên hạ. Như vậy, các ngươi còn cho rằng dân chúng và quân đội Hắc Nham Quốc, lại không đứng về phía chúng ta sao?

Mấy sĩ quan đó vừa nghe xong, lập tức đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc hưng phấn.

Nhận thấy hành động của Tá Lạp Đặc nhưng Ân Nặc làm như không nhìn thấy, nhìn thẳng vào Tá Lạp Đặc nói:

– Cho gọi Lôi Ti trở về đây đi, chúng ta hợp quân cùng một chỗ, để cả thiên hạ biết uy danh hiển hách của quân đoàn Kim Sư chúng ta!

Tá Lạp Đặc kích động chào theo quân lễ:

– Tuân lệnh! Điện hạ của ta!

-o-o-o-

Tin tức Tử Tâm Quốc xâm lấn Chân Thần giáo đã nhận được từ rất sớm. Giáo hoàng Mục Nhĩ Mạc quay sang tên thủ hạ ra lệnh:

– Đại thế đã không thể nghịch chuyển. Bây giờ, chọn lựa trong tín đồ hộ giáo của chúng ta, cho bọn họ thông qua Tử Tâm Quốc đến nằm vùng ở đại lục Ai Đặc Tư.

Những tín đồ còn lại thì toàn bộ biên chế thành quân đội, cho bọn họ phân tán rộng ra khắp nơi cướp đoạt, tận hết sức vơ vét tài phú.

Bọn tế tự toàn thân đầy khí sắc thần thánh, tất cả đều lộ vẻ cung kính tiếp nhận cái mệnh lệnh làm đạo tặc này.

Ở trong lòng bọn họ, ý chỉ của Giáo hoàng chính là ý chỉ của Thần linh. Bất luận có cổ quái như thế nào, bất luận khó có thể hoàn thành như thế nào, những người mình đây cũng phải cố hết sức để hoàn thành!

Cho nên Chân Thần giáo dựa vào mấy quân đoàn tín đồ trước đó, lôi cuốn theo tất cả dân chúng bên trong lãnh thổ Chân Thần giáo.

Tài phú của mọi người bị vét sạch không còn, các cô gái trẻ xinh đẹp cùng những người có chân tài thực học toàn bộ đều mất tích. Còn lại những người dân quá mức bình thường, bất luận già trẻ, nam thì bị biên chế vào quân đội, nữ thì bị biên chế vào đội hậu cần. Sau đó bọn tín đồ nồng cốt liền mang theo những dân quân này phân tán rộng ra bốn phương tám hướng phát động công kích.

Các lãnh địa bị những dân quân này chiếm giữ, đều chịu cùng cảnh ngộ như lãnh địa của Chân Thần giáo: tài phú bị cướp sạch; mỹ nữ, nhân tài toàn bộ mất tích; những người còn lại bị biên chế vào quân đội. Những điều đó khiến thanh danh của Chân Thần giáo lập tức tụt xuống tới mức tận cùng.

Đợi đến khi dân quân không kiêng dè trắng trợn tàn sát những người phản kháng, thì lúc đó thanh danh của Chân Thần giáo hoàn toàn trở nên xấu xa đáng ghê tởm.

Thế nhưng tầng lớp cao của Chân Thần giáo cũng không thèm để ý, bởi vì cái danh tiếng này của Chân Thần giáo chẳng qua chỉ như y phục mặc trên người, y phục rách nát, dơ bẩn cởi vứt đi thế là xong, không có gì đáng ngại. Dù sao cũng không ai biết trong y phục của mình có hình dáng to nhỏ tròn méo như thế nào.

-o-o-o-

Vương hậu Khi Hồng Quốc sớm nhận được tin tức của cháu trai truyền đến, cơ hồ bà giận đến nghiến nát cả hàm răng. Toàn bộ đồ vật trong tẩm cung cũng bị bà đập bể nát tan tành.

Thế nhưng bà biết rằng mình không cách nào chống lại với cả một quốc gia, nên bà đành cắn răng ra lệnh cho binh sĩ buông bỏ không chống cự với thế lực đối địch nữa, ngược lại chuyển toàn lực tấn công đánh thông đường đi từ lãnh địa tới Tử Tâm Quốc, chuẩn bị làm tiên phong cho quân xâm lấn Tử Tâm Quốc.

Kết cục quân xâm lấn Tử Tâm Quốc, hoàn toàn đánh tan các đội quân cát cứ Khi Hồng Quốc. Hắc Nham Quốc theo sát đến chuẩn bị chia một chén canh, càng khiến cho dân chúng Khi Hồng Quốc hiểu rằng: Khi Hồng Quốc đã không còn chút hy vọng lật ngược tình thế nữa rồi.

Tâm tình của dân chúng rất phức tạp: trước kia mặc dù Khi Hồng Quốc chia cắt, nhưng dù sao cũng còn là người dân của một quốc gia, mặc cho kẻ nào nắm chính quyền cũng không thèm quan tâm. Nhưng giờ đây sắp bị người ngoại quốc nô dịch, trong lòng thế nào cũng không thoải mái, nhưng không thoải mái thì có thể làm gì chứ? Người dân trong thời loạn thật nhỏ bé có thể giữ được tánh mạng là tốt rồi.

Năm đại Trưởng quan thủ hạ đầu tiên Khang Tư, hai người bị đồng liêu mưu hại. Còn lại ba người, trong đó Tư Đặc mặc dù đầu nhập vào Chân Thần giáo trở thành Quân đoàn trưởng hộ giáo. Nhưng hiển nhiên hắn không phải là tầng lớp trọng yếu trong Chân Thần giáo, nên từ đầu tới nay hắn chỉ bị phái đi tác chiến nơi tiền tuyến. Trong một lần dẫn kỵ binh xung phong, hắn đã bỏ mình, thi thể thành thịt vụn. Trong ba người còn lại hắn là người tử vong sớm nhất.

Còn Tạc Lạp bị Chân Thần giáo lợi dụng làm chiêu bài. Sau khi tầng lớp cao của Chân Thần giáo rút lui khỏi hoàng cung, hắn hoàn toàn bị mất tin tức. Nghe nói hắn bị kéo vào dân quân, e rằng không biết đã chết trận ở đâu rồi.

Còn Chiêm Mỗ Tư từ đầu đã dựa vào hệ phái Vương hậu trở thành Sư đoàn trưởng, mặc dù bởi vì tác chiến bất lực bị xuống chức làm Thiên tướng. Nhưng hiện nay hắn vẫn còn và là người duy nhất trong năm đại Trưởng quan của Khang Tư may mắn còn sống sót. Chẳng qua lúc này hắn bị phái đi phòng thủ các đợt tấn công của dân quân Chân Thần giáo, đối mặt với bọn dân quân tác chiến theo chiến thuật biển người, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít.

Về phần Y Đạt nguyên là đội trưởng thân binh của Khang Tư, hắn hoàn toàn mất hết niềm hy vọng với gia tộc. Khi nhận được tin Tử Tâm Quốc và Hắc Nham Quốc cùng một lúc xâm lấn Khi Hồng Quốc, phụ thân của hắn căn bản không có bàn bạc với hắn, vội bí mật đem đi những cung nữ đã mang thai, đồng thời còn mang theo rất nhiều tài phú.

Nếu không phải thấy cung Thái Tử của mình bỗng nhiên thiếu nhiều cung nữ như vậy, cùng với rất nhiều trân bảo trang trí đều biến mất, có lẽ hắn vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra đấy.

Trước kia mặc dù Cổ Lạp chẳng qua chỉ xem hắn như một Sư đoàn trưởng bình thường, hơn nữa còn là loại Sư đoàn trưởng chữa cháy lúc nào có nguy hiểm thì phái đi. Nhưng bất kể nói thế nào hắn cũng là một Đại tướng chỉ huy quân sĩ.

Có thể hiện tại bởi vì thế cục biến hóa, địch nhân ở bốn phía tất cả đều co cụm lại chuẩn bị binh lực ngăn chặn quân tiên phong của Tử Tâm Quốc. Vì thế hoàn toàn không có chiến sự, lập tức hắn trở thành heo được nuôi dưỡng. Nếu không phải hắn nắm binh quyền trong tay, sợ rằng sư đoàn của hắn cũng bị người ta nuốt gọn từ lâu rồi.

Y Đạt biết rằng đế quốc Cổ Lạp này sắp sụp đổ, nên ngoài việc uống rượu giải sầu, hắn ra sức huấn luyện sư đoàn bảo mệnh của mình. Lão già chết sống hắn bất kể, nhưng những tên tướng lãnh ở bốn phía kia đều dán mắt chằm chằm nhìn vào hắn, không có binh quyền trong tay quả thực mình chết lúc nào cũng không biết.

Cùng lắm thì đầu quân dựa vào Tử Tâm Quốc thôi, không phải nói gia tộc trên hết sao? Mình là tộc trưởng tương lai của gia tộc, dù sao cũng phải bảo đảm duy trì huyết mạch của gia tộc chứ!

Chiến tranh ba nước trên Đại lục Hi Nhĩ Đạt, cũng không hấp dẫn bất kỳ một quốc gia nào trên đại lục Ai Đặc Tư. Trừ những tên thương nhân kia hí hửng thu lợi nhờ buôn bán vũ khí nóng, cũng không có ai để ý tới Y Đạt, Cổ Lạp bọn này suy nghĩ những gì.

Còn Khang Tư thì đang chạy trối chết trên đại thảo nguyên, càng không thể nào để ý tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.