Tại một nơi hoang dã ở ngoại thành, có hai người đang đứng, một người là tông chủ Ma Thần tông Lãnh Mộc Nhất Tôn, một người chính là kẻ cầm đầu vụ cướp chẩn ngân Bàng công công.
Chỉ nghe thấy Bàng công công cười “khà khà” nói:
– Bọn chúng dĩ nhiên lại biết được chúng tôi hạ thủ ở nơi nào, hạ thủ khi nào, khéo quá, thực sự là khéo quá!
Bàng công công nói liên tiếp mấy từ “khéo”, giọng điệu có phần làm cho người khác phải nghiền ngẫm.
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
– Công công nghĩ sao?
– Hắc hắc, rất khéo! Rất khéo!
Bàng công công cứ nhất mực lẩm bẩm.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói :
– Công công nếu không tin Ma Thần tông ta, vậy cũng không cần nhiều lời!
– Tông chủ nói quá lời, ta nếu tới đây gặp tông chủ, tất nhiên là phải tin tông chủ rồi, huống hồ ta còn có một chuyện muốn mời tông chủ hỗ trợ!
– Có việc gì quan trọng mà phải phiền công công tự mình đến đây?
Bàng công công nói :
– Nghe nói Lục Ngọc phiến bỗng nhiên tái hiện giang hồ, hơn nữa còn rơi vào tay người của tông chủ, không biết là thật hay giả?
Lãnh Mộc Nhất Tôn không lên tiếng.
Bàng công công lại nói:
– Hoàng thượng trước nay đối với những món đồ chơi giang hồ này rất có hứng thú, hy vọng tông chủ có thể nhanh chóng mượn tới cho hoàng thượng thưởng thức mấy ngày. Tông chủ yên tâm, hoàng thượng chỉ là nhất thời hiếu kỳ, thưởng thức xong ta sẽ đích thân hoàn trả cho tông chủ. Tông chủ cũng sẽ không phải cho mượn không cây quạt này, hoàng thượng đã đáp ứng, tông chủ nếu như muốn làm việc tại vùng sông Tương, châu phủ địa phương có thể mắt nhắm mắt mở, khi cần thiết thậm chí có thể ở bên cạnh hiệp trợ!
Lãnh Mộc Nhất Tôn trầm ngâm một hồi, nói :
– Công công một tháng sau gặp lại, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tự mình mang Lục Ngọc phiến đến cho công công.
Bàng công công hơi ngẩn ra, nói:
– Tông chủ mượn một cây quạt, hà tất phải cần một tháng? Hoàng thượng sợ rằng sẽ chờ không được!
– Hoàng thượng nếu như chờ không được, vậy xin mời hoàng thượng đích thân tới lấy là được.
Bàng công công ho khan một tiếng, nói :
– Tông chủ nói quá lời, vậy thì ta sẽ chờ tin tức tốt của tông chủ!
Nói xong xoay người rời đi.
Bàng công công đi rồi, thân ảnh Phi Ưng lại xuất hiện bên cạnh Lãnh Mộc Nhất Tôn, nói:
– Tông chủ thật muốn cho mượn Lục Ngọc phiến? Tên Quỷ sư gia kia chưa hẳn…
– Ta sẽ đích thân đến mượn của hắn!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói một câu, sau đó hỏi:
– Tứ đại trưởng lão bên kia có tin tức tiến triển gì không?
– Tạm thời không có!
Lãnh Mộc Nhất Tôn lại hỏi:
– Lai lịch Bá Thúc Ngao điều tra được thế nào?
Phi Ưng đáp:
– Mười tám năm trước hắn gia nhập Cái Bang, lúc đó chỉ gần mười tuổi, vẫn còn không biết võ công!
Lãnh Mộc Nhất Tôn lẩm bẩm:
– Mười tám năm trước? Chẳng lẽ không phải là cái năm mà lão bang chủ Cái Bang đã thất tung?
Phi Ưng đáp:
– Đúng vậy! Có một việc rất khó hiểu, thuộc hạ tra được, Hàng Long chưởng pháp của hắn không phải là do trưởng lão Cái Bang truyền thụ!
– Sao?
– Thuộc hạ vẫn chưa tra ra chưởng pháp của hắn rốt cuộc là học được từ đâu!
Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu, nói :
– Được, ngươi cứ tiếp tục điều tra!
– Thuộc hạ biết! Tông chủ, ngăn trở việc cướp tiêu lần này chính là Sở Phong, còn có một đệ tử Nga Mi gọi Diệu Ngọc, sau đó lại đến thêm hai cao thủ, là thị vệ của phủ Thừa tướng!
– Hiện tại Sở Phong đang ở đâu?
– Hãy còn ở Lương Châu, đang cùng một chỗ với Diệu Ngọc. Nghe nói Diệu Ngọc vốn là phụng mệnh Vô Trần xuống núi truy sát Sở Phong, không ngờ được lại…
Lãnh Mộc Nhất Tôn cười nói:
– Thật không hổ là con trai Tinh Ma chủ!
Phi Ưng lại nói:
– Nghe nói Đôn Hoàng Mạc Cao Quật mấy ngày gần đây đột nhiên phật quang hiển hiện, hiện tại đệ tử phật gia, đạo gia thiên hạ đều chạy tới Mạc Cao Quật cúng bái, rất nhiều võ lâm nhân sĩ cũng nghe tin chạy tới nhìn xem rốt cuộc là gì!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói :
– Phật quang hiển hiện, tất có thần vật hiện thế, thiên đạo đến cùng cũng sinh biến!
Phi Ưng nói :
– Tông chủ chịu khổ mười năm, cũng là chờ một ngày này!
Trên mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn hiện ra một tia mỉm cười.
***
Diệu Ngọc vẫn còn đang chờ Sở Phong ở cái làng bên hồ làm muối ở Tửu tuyền. Đã nhiều ngày đột nhiên không có Sở Phong ở bên người hi hi ha ha vui đùa, nàng chung quy cảm thấy hình như thất lạc thứ gì, trong lòng nàng có phần mâu thuẫn, nàng muốn nhanh lên một chút thấy Sở Phong, nhưng lại có chút sợ, bởi vì mình đã từng phát thệ, sau khi việc cứu trợ thiên tai Lương Châu xong xuôi sẽ lấy tính mệnh của hắn. Nàng thậm chí hy vọng Sở Phong nuốt lời, đừng tới tìm mình, như vậy nàng sẽ không cần phải vì việc này mà khổ não.
Nàng chợt nhớ tới lời của sư phụ: “Diệu Ngọc! Nga Mi chúng ta là đệ tử phật môn, vốn là cần phải lục căn thanh tịnh…”
– Diệu Ngọc!
Bên tai thình lình vang lên một thanh âm rất quen thuộc, đã nhiều ngày nay nàng vẫn ngóng trông nó, cái thanh âm cởi mở mà mang theo một phần tinh nghịch!
Diệu Ngọc vội xoay người, nhìn Sở Phong, ánh mắt vừa kinh lại vừa mừng!
Vẫn là một thân y phục thanh lam, sau lưng còn đeo thanh trường kiếm cổ, trên mặt vẫn là một đạo chỉ ngân hơi cong, ánh mắt Diệu Ngọc lại rơi vào hai vết may trên cái áo của hắn mà nàng đã chính tay may nó.
– Ngươi… ngươi đã đến rồi!
– Ta nói rồi, nhất định sẽ đến tìm cô mà!
Diệu Ngọc không nói gì, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Diệu Ngọc cúi đầu, trên mặt bất giác nổi lên một mảng đỏ ửng.
Một trận tiếng xe ngựa lóc cóc vang lên, một đội nha dịch áp giải vài xe gạo đi vào làng, thì ra quan phủ rốt cuộc cũng phát gạo xuống. Thôn dân từ lâu đã dài cổ ngóng đợi, nhao nhao cầm túi chậu lọ xếp hàng chờ, trên khuôn mặt sầu khổ cuối cùng cũng lộ ra một chút dáng tươi cười.
Những nha dịch này quả nhiên không dám chậm trễ, lập tức tháo bao tải xuống phân phát gạo lương, xem ra một tờ công văn đó của Bốc Quý Nhân cùng một sọt “đầu người” vẫn là rất có tác dụng chấn nhiếp!
Sở Phong nói :
– Đúng rồi, hôm nay tất cả mọi việc cũng đã làm thỏa đáng, cũng là thời gian cô đến lấy cái đầu của ta!
Nói xong duỗi cái cổ tới trước mặt Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc cắn miệng không nói, Sở Phong nhưng lại không chịu không buông tha cứ duỗi cái cổ, nhất định phải muốn Diệu Ngọc lấy cái đầu của hắn.
– Ngươi…
Diệu Ngọc đang muốn lên tiếng, thình lình một tiếng khóc bi thương mơ hồ truyền đến!
Hai người đảo mắt nhìn lại, thì ra trong số thôn dân đang xếp hàng chờ phát gạo có một đại thẩm đang khóc thút thít.
Sở Phong và Diệu Ngọc đi qua hỏi:
– Bác gái, hôm nay cuối cùng cũng được phát gạo, vì sao còn đau buồn như vậy?
Đại thẩm chảy lệ nói :
– Hai vị không biết, thôn này của chúng tôi sớm đã cạn lương thực từ lâu, cái gì có thể ăn cũng đã ăn sạch. Hôm qua, có một cô về thôn tế tổ, nguyên là cô này nhiều năm trước đã gả ra bên ngoài, lần này chính là đặc biệt về thôn tế tổ. Cổ thấy cuộc sống chúng tôi kham khổ, bèn nói, Giang Nam có một tiêu cục đang tuyển nhận vài nha hoàn để sai bảo, áo cơm không lo, vả lại mỗi tháng có tiền công cấp cho, khi nào đủ mười tám liền thả cho về thôn. Cổ nói quen biết quản gia của tiêu cục đó, bảo chúng tôi không bằng đem con gái đưa đi làm nha hoàn mấy năm, cũng hơn ở đây chống cự với đói! Ta suy nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng là một con đường chết, không bằng đưa đi con gái, chí ít có thể đỡ bị đói khổ, vả lại cổ là người cùng thôn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vì vậy ta còn có vài hộ gia đình liền đem con gái giao cho cô này mang đi. Không ngờ được hôm nay quan phủ đã phát lương cứu tế, nếu như sớm tới một ngày, chúng tôi sẽ không cần phải tặng đi con gái, cốt nhục chia lìa…
Nói xong đã khóc không thành tiếng.
Sở Phong thầm thấy kinh hãi, vội hỏi:
– Bác gái có nghe được tiêu cục kia gọi là gì không?
Đại thẩm nói :
– Cô ta nói là một tiêu cục lớn nhất Giang Nam, gọi… gọi…
– Có phải gọi là Giang Nam tiêu cục hay không?
– Đúng, gọi là Giang Nam tiêu cục, công tử cũng biết tên gọi tiêu cục này sao? Chúng tôi vẫn còn thầm lo lắng cô đó đã gạt chúng tôi…
Sở Phong và Diệu Ngọc nhìn nhau, trong lòng biết trong đó nhất định có gian trá, trong khoảng thời gian này bọn họ luôn ở cùng với mọi người Giang Nam tiêu cục, biết Giang Nam tiêu cục tuyệt đối sẽ không tại trong khoảng thời gian này tuyển nhận nha hoàn.
Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vn
Sở Phong bình tĩnh nói:
– Bác gái, nếu hiện tại đã có lương cứu tế tới phát rồi, không bằng chúng tôi giúp bác mang con gái trở về, cũng đỡ tránh phải nổi khổ cốt nhục chia lìa?
Đại thẩm đương nhiên cầu còn không được, vội vã khom người nói:
– Thực sự là đa tạ hai vị hiệp sĩ, nhà của ta cũng chỉ có một đứa con gái này, ta thực sự bỏ không được.
Những nhà khác có con gái đem tặng đi, cũng vây tới khom người nói cảm ơn.
Sở Phong và Diệu Ngọc vội vàng rời khỏi làng, dọc theo đường hỏi thăm, rất nhanh liền tìm được bà cô kia.