“Xin lỗi, cô không thể đi vào” Trợ lý tay mắt lanh lẹ đã vượt lên trước một bước chắn trước cửa.
Nghe vậy, Lisa lúc này mới nhìn thẳng vào cô ta. Đôi mắt đẹp có chút tức giận khẽ liếc một cái hành động khác thường của trợ lý, con ngươi xanh thẳm đột nhiên trầm xuống, cất cao giọng: “Ai cho cô cả gan dám ngăn cản tôi!”.
“Tôi. . .”. Bị cô ta quát như vậy, trợ lý lập tức sửng sốt, thần sắc hốt hoảng giải thích: “Tôi không phải cố ý muốn ngăn cô, mà là. . . Mà là tổng giám đốc đã thông báo, không có lệnh của ông ấy bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong”. Đáng thương cho cô gặp phải tình thế khó xử, vừa lo lắng Lisa gây bất lợi ình, lại vừa lo lắng tổng giám đốc.
Lisa sửng sốt, cảm giác lập tức đề cao cảnh giác, như có điều suy nghĩ nhìn trợ lý, lông mày nhỏ nhắn nhướng lên: “Bên trong có người?”.
“. . . Ừ”. Trợ lý không ngừng gật đầu liên tục.
“Là phụ nữ?”. Nhìn vẻ mặt hoảng hốt kia của trợ lý, Lisa lập tức hiểu tất cả mọi chuyện. Khó trách hắn lại ra lệnh như vậy, thì ra là. . .
“Vâng”.
Ý tưởng vừa rồi một khi chứng thật, vẻ mặt xinh đẹp của Lisa trầm xuống, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Là ai?” Là người đàn bà không biết xấu hổ nào lại dám giành đàn ông của cô! (Editor: đang tự chủi mình sao?) Chỉ là bất kể là ai, cô đều sẽ không để cho ả ta được như ý! Vị trí phu nhân tổng giám đốc này là của cô!
“Là . .”. Trợ lý khổ sở nhìn Lisa cả vú lấp miệng em, ấp a ấp úng thật lâu sau mới nói ra được một câu đầy đủ: “Là . . Phu nhân tổng giám đốc. . .”.
Dứt lời, liền nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Lisa nheo lại, toàn thân tản mát ra một cỗ hơi thở lạnh lẽo.
“Cô đây là muốn đùa giỡn với tôi sao! Ai nói người đàn bà kia là phu nhân tổng giám đốc”. Trong lòng trào lên một trận lo lắng, Lisa cũng hoàn toàn không thèm để ý đến bộ dạng khiếp nhược kia của trợ lý, khí thế hung hăng đẩy trợ lý đang ngăn ở trước mặt ra, nói: “Tránh ra!”.
“A. . .”. Trợ lý không kịp ứng phó, suýt nữa bị lực lớn đột nhiên xuất ra của cô ta đẩy ngã xuống đất. Nhưng cái này cũng không đủ khiến cho cô ấy phát ra một tiếng kêu sợ hãi lớn như vậy, cô chân chính sợ hãi chính là, Lisa thế nhưng không nghe khuyến cáo của cô, thẳng tắp mở ra cửa phòng làm việc đi vào.
※
Sau khi ăn xong bữa sáng do Mạc Dĩ Trạch phái người chuẩn bị, Âu Y Tuyết nhàn rỗi không có việc gì làm tiện tay cầm lấy tạp chí đang để trên khay trà bằng thủy tinh, sau đó nhàm chán lật lên xem. Vậy mà vừa mới lật vài trang, một trận tiếng kêu sợ hãi rất lớn từ ngoài cửa truyền vào, khiến cho cô bị giật mình tạp chí trong tay liền rơi trên mặt đất.
Vừa muốn khom người để nhặt, không ngờ cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng cao to yểu điệu khí thế hung hăng liền đi tới trước mặt cô. Vì vậy mắt trố ra, động tác khom lưng liền cố định tại đó.
“Là cô!”. Trong nháy mắt Lisa vọt vào cửa nhìn thấy Âu Y Tuyết kia, lửa giận trong lòng lập tức bị chọc cho thiêu đốt lên. Ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm ngũ quan xinh xắn của Âu Y Tuyết, sắc bén giống như là muốn xuyên thấu cô!
Âu Y Tuyết lúng túng nhìn cô ta một chút, cuối cùng trước tiên vẫn là nhặt tạp chí trên đất lên, sau đó mới đứng thẳng người.
“Cô khỏe không”. Nhìn biểu tình như muốn giết người của cô ta đương nhiên là có chút lúng túng, nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn là nhẹ giọng chào hỏi.
Lisa một phen cắn răng nghiến lợi quan sát cô từ đầu đến cuối, tầm mắt lúc này không chú ý lại rơi vào trên mặt chiếc nhẫn giữa ngón tay áp út bên tay trái của cô, con ngươi xanh thẳm tối tăm, trên mặt lạnh lẽo mờ mịt.
“Chiếc nhẫn này. . .”. Đang muốn hỏi chiếc nhẫn trên tay cô từ đâu mà có, đúng lúc này trợ lý theo sau vọt vào phòng lập tức ngăn lại trước mặt hai cô.
“Thật xin lỗi, quấy rầy phu nhân”. Trợ lý đầu tiên là quay sang tạ lỗi với Âu Y Tuyết, sau đó mới quay đầu vẻ mặt sợ hãi nhìn Lisa nói: “Tổng giám đốc đã thông báo bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiến vào, xin cô không nên làm khó tôi”. Nói xong liền đưa tay bắt lấy tay Lisa, sắp sửa muốn mạnh mẽ kéo cô ta ra ngoài.
“Buông tôi ra!”. Lisa vung tay một cái, tuột ra khỏi tay phụ tá, sắc mặt cô ta không tốt nhìn Âu Y Tuyết, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi có lời muốn nói với cô ta, cô đi ra ngoài trước đi, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm!”. Đang lúc chưa có làm cho rõ ràng mọi chuyện, cô ta tuyệt đối sẽ không cứ như vậy bỏ qua! Phải làm cho rõ đã.
“Cái này. . .”. Trợ lý vô cùng khổ sở nhìn Lisa một cái, sau khi thấy Âu Y Tuyết gật đầu, lúc này mới âm thầm rời khỏi phòng làm việc.
Đợi đến khi trợ lý vừa đi ra, Lisa lúc này mới đem chuyện cô ta muốn hỏi hỏi cho rõ ràng.
“Chiếc nhẫn trên tay cô từ đâu mà có!”. Mặc dù hỏi Âu Y Tuyết, Nhưng ánh mắt của cô ta lại chặt chẽ liếc nhìn “Hải Dương Chi Tâm” đang lóe ra nhàn nhạt ánh sáng màu xanh dương.
“Là quà sinh nhật của Trạch tặng tôi. . .”. Mặc dù rất để ý ánh nhìn chói mắt ấy của cô ta, nhưng Âu Y Tuyết vẫn là rất nghiêm túc trả lời vấn đề cô ta đưa ra. Trước kia cũng biết cô ta cùng Mạc Dĩ Trạch có quan hệ thân mật, nhưng vẫn không ít lần tự an ủi mình, chỉ là vừa thấy cô ta, Âu Y Tuyết vẫn không khỏi nghĩ tới chuyện cô ta cùng Mạc Dĩ Trạch ở trước mặt cô tán tỉnh nhau.
Nghe vậy, hai tay của Lisa không khỏi nắm chặt thành quyền, trong con ngươi màu lam tối tăm bắn tung toé ra hừng hực lửa nóng!
“Hải Dương Chi Tâm”, ngụ ý độc nhất vô nhị (có một không hai). Hơn một năm trước, Mạc Dĩ Trạch đặc biệt phái người sang Pháp đặt làm, sau đó cũng là do cô ta đặc biệt sang Pháp mang về! Mà sau đó, Mạc Dĩ Trạch mỗi ngày đều sẽ mang theo bên mình, cho nên cô ta dĩ nhiên biết lai lịch của chiếc nhẫn này . . .
Chỉ là không nghĩ tới anh thế nhưng lại đem chiếc nhẫn anh quý trọng như thế cho người đàn bà này, chỉ vậy cũng thấy được anh có lòng riêng. . .
Đột nhiên, con ngươi Lisa trầm xuống, lạnh lùng chuyển tầm mắt qua dung nhan xinh đẹp không gợn sóng của Âu Y Tuyết, hỏi: “Các người ở chung một chỗ đã bao lâu”. Thanh âm khiến người ta phát run, tiết lộ tâm tư hết sức bất bình của cô ta lúc này.
Âu Y Tuyết mặc dù không rõ cô ta vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Hơn một năm”.
“Ha, hơn một năm”. Nghe được đáp án này, Lisa lập tức cười nhạo một tiếng. Cô ta lấy ánh mắt bén nhọn đáp lại tròng mắt đen trong suốt kia của Âu Y Tuyết, tà mị mà nói: “Cô có biết tôi theo bên cạnh hắn đã bao lâu không?”.
Âu Y Tuyết ngẩn ra, tròng mắt đen rủ xuống. Từ trong lời nói của cô ta, cô hiểu ý tứ của cô ta.
Thấy cô không trả lời, Lisa lúc này mới thu lại nụ cười của mình, nói tiếp: “Tôi theo bên cạnh hắn có bốn năm!”.
Không phải bốn ngày, không phải bốn tháng, mà là bốn năm! Cô ta đem tất cả thanh xuân của mình áp ở trên người của anh, biết rất rõ ràng giữa bọn họ chỉ có quan hệ thân xác, nhưng cô còn là nghĩa vô phản cố (thấy việc nghĩa không chùn bước) yêu anh! Vì anh, cô ta bỏ ra tất cả, nhưng đến cuối cùng, cô ta lấy được là cái gì?
A. . . một tấm chi phiếu trắng!
Nghĩ tới đây, đôi mắt màu xanh dương tối tăm của Lisa lập tức nhuốm một tầng máu đỏ, cô chặt chẽ co lại năm ngón tay thon dài của mình, vào thời khắc này hận không thể ngay lập tức giết chết được người đàn bà trước mặt này.
“Cô muốn bao nhiêu tiền!”. Mắt Lisa nheo lại, khàn khàn khàn giọng hỏi.