Maryellen cảm thấy bồn chồn trong suốt buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới. Cô đã mời Jon đến ăn tối và cô rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vì anh lập tức nhận lời. Rồi cô mới chợt nhận ra là mình đã đề nghị nấu bữa tối cho một đầu bếp chuyên nghiệp. Kinh nghiệm nấu nướng của cô giới hạn trong những món dễ chế biến như mì macaroni đóng gói với pho mát và các món ăn tiệm, nhưng ngày nào Jon cũng đã ăn ở nhà hàng nên cô cảm thấy mình nên nấu cho anh ăn ở nhà.
Nhưng bữa ăn tối cũng không phải là mối bận tâm chính của cô. Điều quan trọng là những gì mà cô sẽ nói với anh.
Cô muốn thay đổi những quy tắc trong mối quan hệ của hai người. Cô muốn nói với anh rằng cô rất trân trọng món quà Giáng sinh của anh, đó là một album ảnh bốn tháng đầu đời của Katie.
Những bức ảnh của Jon luôn thể hiện được vẻ đẹp tự nhiên và nắm bắt được những hình ảnh, khoảnh khắc ngẫu nhiên một cách tài tình. Nhưng những bức ảnh anh chụp cho con gái họ thì còn sinh động hơn rất nhiều, vì con bé cứ thay đổi từng ngày Maryellen còn nhận thấy tình yêu sâu đậm anh dành cho con qua những bức ảnh đó.
Buổi sáng ngày Giáng sinh, khi cô mở món quà của anh và chậm rãi ngắm từng trang ảnh, nước mắt không ngùng tuôn trào nơi khoé mắt cô. Jon rất yêu con gái và nếu cô không nhầm thì trong đó còn có tình cảm sâu nặng dành cho cô. Maryellen cầu nguyện cho những gì mình cảm nhận được là đúng.
Bức ảnh đầu hên trong album chụp Maryellen đang cười và nhìn về phía máy ảnh, bụng cô lúc ấy còn to vì đang mang đứa con trong bụng. Những bức ảnh tiếp theo là khi cô trong bệnh viện và Katie trong phòng dành riêng cho trẻ sơ sinh.
Bức ảnh cô thích nhất được anh chụp vào một ngày mùa thu, khi cô đến đón Katie ở nhà anh. Trong bức ảnh ấy, con đại bàng đang dang rộng cánh bay trên trời cao. Jon đã chụp được khoảnh khắc Maryellen bế Katie và chỉ lên con đại bàng. Anh thu trọn được vẻ hân hoan trên khuôn mặt Katie khi con bé hướng lên phía bầu trời. Trên nền trời xanh thẳm ấy, con đại bàng đang cất cánh với tất cả sự tự do và phóng khoáng. Thật là một bức ảnh vô cùng sống động.
Tâm trạng hồi hộp khi chuẩn bị đón Jon cùng với việc không mấy tự tin vào tài nghệ nấu ăn của mình cộng thêm việc Katie quấy cả ngày … Tất cả khiến cho Maryellen quay cuồng. Bày hết trên mặt bếp sách nấu ăn cuối cùng, cô quyết định làm món cá hồi bỏ lò cùng với cơm và măng tây tươi. Chuẩn bị cho một bữa ăn không thể nhanh như tên lửa được, nhưng rồi mọi thứ cũng xong xuôi.
Bàn ăn vừa được dọn và bữa ăn cũng mới sẵn sàng thì Jon nhấn chuông cửa.
Maryellen dừng lại vài giây để bình tĩnh. Vừa mở rửa, cô vừa nở một nụ cười tươi tắn dù đang rất căng thẳng.
Jon mang đến một chai vang trắng và một bó cúc vàng.
“Cám ơn anh”, cô nói và đưa anh vào nhà.
“Cám ơn em đã mời anh”. Jon bước vào nhà và đứng sững lại vài giây, trông anh có vẻ lúng túng. Dường như anh cũng có tâm trạng bồn chồn như Maryellen. Katie ngồi trong chiếc nôi mây, bé đã nhận ra giọng nói của bố. Gần như ngay lập tức con bé bắt đầu bi bô và vẫy tay về phía anh.
“Con bé đang hình thành tính cách rồi đó phải không em?”. Jon nói. Anh đi về phía chiếc nôi và dễ dàng nhấc bổng Katie lên trong vòng tay. Maryellen nhớ lại lần đầu anh bế Katie trông mới ngượng nghịu làm sao, bây giờ thì đã khác hoàn toàn.
“Em sẽ dọn bữa tối ra bàn”, Maryellen nói với anh. Cô còn quên chưa cởi bỏ tạp dề, cô vội vã cho vào ngăn kéo tủ bếp. Có Chúa chứng dám, cô đã phải vất vả với bữa ăn này thế nào.
Jon đi theo cô vào bếp và cười thành tiếng khi thấy hàng loạt sách nấu ăn được mở tung.
Maryellen cũng cười theo anh. “Mẹ em nói những người có nhiều sách nấu ăn nhất là những người ít nấu ăn nhất và em thấy điều đó rất đúng với mình”.
“Anh cũng dễ chiều thôi mà”.
Maryellen hy vọng anh nói thật. “Em không giỏi về mặt này lắm, nên nếu như bữa tối không được ngon thì anh cũng phải thông cảm là do em không thường xuyên nấu nướng”. Những chiếc đĩa ăn đã dọn ra và cô nhanh chóng trút tất cả các món trong lò sang bàn ăn.
“Katie đã ăn rồi”, cô nói khi đứng bên bàn ăn, hai tay nắm chặt sau ghế.
Jon đặt con gái xuống cũi và vào ngồi cùng Maryellen. Cô đã cắm hoa vào một chiếc bình pha lê. Màu vàng của những đoá hoa khiến cho không khí trong phòng thêm vui tươi, và chúng cũng hoàn toàn phù hợp với màu vàng nhạt của khăn trải bàn ăn. Anh mở rượu và rót ra ly cho cả hai trong khi cô đứng lên bật nhạc. Cuối cùng khi đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, cô mỉm cười e lệ. Cô quả thực rất dễ xúc động, nếu anh chỉ chê một câu thôi về bữa tối hôm nay cô biết chắc là mình sẽ bật khóc.
Jon lấy thức ăn cho cô và tự lấy cho mình, nhưng lúc này Maryellen không còn cảm giác ngon miệng nữa.
“Em rất ngạc nhiên là anh đồng ý đến ăn tối”, Maryellen nói nhưng không ngẩng lên nhìn anh. Khi cô ngỏ ý mời anh vào dịp năm mới cô không biết anh có nhận lời hay không. Với cô, việc bắt đầu một năm mới là rất quan trọng, trong đó bao gồm cả mối quan hệ tốt với cha đứa con của mình.
“Anh cũng ngạc nhiên là anh đồng ý”, Jon thú nhận.
Điều anh nói khiến cô hơi tự ái. Để vỗ về cái tôi của mình và cũng để biết suy nghĩ của Jon lúc nhận lời ăn tối, cô hỏi. “Vậy tại sao anh lại đồng ý?”.
Jon ngẩng lên liếc nhìn cô và cười ngượng nghịu. “Dường như em đã mời anh rất thật lòng. Và anh nghĩ là mình muốn ở bên em nhiều hơn là tránh xa em”.
Câu này cũng không mấy dễ hiểu hơn câu nói trước. Maryellen nghĩ sẽ gặng hỏi anh cho ra nhẽ nhưng rồi cô lại thôi. “Cám ơn anh về album ảnh. Em rất thích món quà đó”.
“Anh cũng rất thích món quà em tặng. Chưa có ai đan tất cho anh bao giờ”.
“Anh đi có vừa không?”.
Anh gật đầu mỉm cười và chỉ xuống chân. “Anh đang đi đây”. Cô cũng mỉm cười. Khi anh với tay ra giữa bàn để lấy bánh mỳ, Maryellen tự động đưa bơ cho anh.
“Giá như có anh cùng đón Giáng sinh với em và con, nhưng anh đã có kế hoạch khác và em không trách về điều đó đâu”, cô nói và dò xét thái độ xem anh có để lộ điều gì về việc anh ở đâu, với ai.
Nhưng cô thất vọng khi không thấy anh nói gì về chuyện này.
Họ lặng lẽ ăn và sau đó Maryellen đặt dĩa xuống. Cô không thể nuốt trôi miếng nào nữa. “Tối nay em muốn anh đến bởi … bởi em cảm thấy em còn nợ anh một lời xin lỗi vì lối cư xử của em khi biết mình mang thai”.
Mắt anh chớp chớp đầy ngạc nhiên, và rồi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô.
“Anh rất vui vì em đã xin lỗi. Em còn nhớ lần cuối cùng mình hôn nhau không?”.
Maryellen đã quên mất điều gì dẫn đến việc hai người hôn nhau lần cuối cùng hôm anh đến nhà cô …
“Nhưng dù sao em cũng không nợ anh lời xin lỗi nào đâu”, Jon an ủi cô.
Nhưng Maryellen không nghĩ vậy, cô muốn nói hết những gì cần phải nói.
“Vậy thì em còn nợ anh một lời giải thích”.
Anh lắc đầu. “Điều đó không quan trọng”.
“Điều đó quan trọng với em”. Giọng Maryellen run nhè nhẹ. Lẽ ra cô nên chờ đến sau bữa ăn, nhưng cảm giác chưa nói ra được điều luôn day dứt ám ảnh khiến Maryellen thấy mình như bị một hòn đá đè nặng lên ngực. Cô không thể nào thưởng thức bữa tối cho đến khi trút được gánh nặng này.
“Em nghĩ anh cũng biết rằng em đã kết hôn từ khi còn học đại học”. Cô đặt khăn ăn lên trên bàn và cầm ly rượu lên. Tay cô nắm chặt đế ly rượu và cô nhấp một ngụm to, thưởng thức vị cay nồng của rượu Gewurztraminer mà anh mang đến – thật ngẫu nhiên đây cũng là loại rượu mà cô thích. Rượu có tác dụng trấn an tinh thần cô. “Em và Clint lấy nhau vì nhiều lý do sai trái”.
“Ai cũng có những điều hối tiếc” . Jon nhẹ nhàng nói.
“Nhưng có những người phải hối tiếc nhiều hơn những người khác”, cô thì thầm, không dám nhìn thẳng vào anh. “Em và Clint cũng rất thận trọng, nhưng em vẫn bị mang bầu”.
“Vậy em kết hôn với anh ta vì cái thai?”.
Cô rất xấu hổ khi thú nhận sự thật này. “Em lấy anh ấy vì em cứ tự thuyết phục mình rằng em yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu em. Anh ấy không muốn đứa bé và nghĩ rằng tốt nhất là nên bỏ cái thai trong bụng em”.
Jon im lặng, tựa lưng vào ghế.
Không thể ngồi tiếp, Maryellen đứng lên và đi ra phòng khách, cô dừng lại ở chiếc nôi của Katie. Cô ngắm đứa trẻ đang ngủ và nước mắt nhỏ từng giọt xuống má. Cô vội vã lau đi.
Rồi họ sẽ lại mang thai và có những đứa con khác, nhưng thời điểm này thì chưa phù hợp đó là điều mà Clint nói với cô. Maryellen đã nghe theo lời anh ta.
Cô đã đi ngược lại những điều trái tim mình mách bảo và cô đã phải chịu đựng cảm giác dằn vặt ân hận ngay từ giây phút đó. Đã nhiều năm cô phải đấu tranh với tội lỗi và hổ thẹn về những gì mình đã làm. Điều mà Maryellen chưa từng dám thú nhận với chính bản thân cô hay thổ lộ với Clint, đó là cô đã muốn có đứa bé đến nhường nào. Cô không trách chồng cũ của mình. Chính cô là người bước chân vô phòng khám và ký vào giấy cam đoan. Cô hoàn toàn chịu trách nhiệm về những gì mình làm.
“Maryellen”, Jon nói và bước đến từ phía sau cô. Anh đặt tay lên hai vai cô.
“Được rồi, em không cần phải nói gì nữa, anh có thể hiểu điều gì đã xảy ra”.
“Anh có hiểu không?”.
Jon xoay người cô lại và ôm cô vào lòng.
“Năm ngoái em đã không muốn cho anh biết rằng em có thai”, cô nói và gục đầu vào vai anh. “Em sợ anh sẽ lại như Clint”.
“Anh không phải là Clint”.
“Em biết. Anh không có chút gì giống anh ta. Em biết điều đó”. Điều cô không biết là tất cả những gì thuộc về quá khứ của Jon. Thậm chí cho đến giờ, đã một năm quen biết, nhưng những gì cô biết chỉ là nhưng mảnh chấp vá về anh. Thỉnh thoảng anh lại hé lộ cho cô một vài thông tin nhỏ. Mỗi lần Maryellen muốn tò mò về cuộc đời anh, anh lại lẩn tránh, cả về khoảng cách và tình cảm.
Maryellen đã không dám mạo hiểm, và vì sợ mất anh nên có giữ lại những thắc mắc đó cho riêng mình.
Cô chạm chạp ngước lên nhìn Jon, cô lo sợ những gì mình sẽ bắt gặp trong ánh mắt của anh. Nhưng thay vì chỉ trích và khinh bỉ, ánh mắt anh chan chứa sự thông cảm và yêu thương. Nếu anh có đưa ra nhưng lời phán xét một cách gay gắt thì có lẽ cô sẽ chỉ biết lặng im và khóc. Nhưng cô chỉ nhìn thấy tình yêu trong mắt anh, và cô đã phản ứng theo sự mách bảo của trái tim.
Cô hôn anh.
Đã nhiều tuần trôi qua kể từ lần cuối cùng hai người chạm vào nhau, lần ấy cô lại được chìm trong vòng tay anh. Maryellen không thực sự hiểu được cô nhớ anh nhiều như thế nào. Nhưng trong giây phút môi kề môi này, mới nhận ra rằng mình đã nhớ anh nhiều, thật nhiều. Cô nhớ từng khoảnh khắc họ ở bên nhau, nhớ tất cả những gì thuộc về con người anh. Cô không còn tự chủ được nữa.
Jon lập tức đáp lại phản ứng của Maryellen. Anh lùa tay vào mái tóc cô và hôn cô thật say đắm, họ ngập tràn đam mê và ham muốn. Khi đứt ra, anh phải lấy lại hơi. Maryellen siết chặt anh và thở hổn hển.
“Anh không biết liệu đây có phải là một ý hay không”, anh nói và gỡ tay cô ra khỏi cổ, để hai tay cô trong tay anh và lùi lại một bước.
Đây là điều mà Maryellen lo sợ. Trái tim cô se lại khi rút tay ra khỏi tay anh.
Cô không đủ kiên nhẫn để đợi bất kỳ một lời giải thích của anh nữa. “Anh đã có ai khác phải không?”.
“Ai khác ư?”, anh nhắc lại. “Không bao giờ”. Anh lại tiến gần cô và kéo cô vào lòng. Rồi lại hôn cô lâu thật lâu. Và hôn một cách mãnh liệt hơn, đê mê hơn.
Anh đã nói thật với cô, cô đã có câu trả lời. Cho dù hầu như không hiểu nhiều về anh nhưng cô tin những gì anh nói. Anh không thể hôn cô đắm say như thế này nếu anh có một người phụ nữ khác. Nhưng rồi anh lại miễn cưỡng đẩy cô ra.
Maryellen không muốn anh dừng lại, cố gắng rũ bỏ màn sương ấm áp đang vây quanh mình, cô mở mắt và nhìn anh.
“Jon?”. Đó là lúc cô nhận ra anh có ý định dừng lại, không muốn tiếp tục ân ái với cô. “Đừng như vậy mà, Jon”, cô năn nỉ, “em xin anh”.
“Em không biết em đang yêu cầu anh điều gì đâu”.
“Em biết mà. Anh không muốn em sao?”. Cô ghét cái sắc thái van xin trong giọng nói của mình.
Trong chốc lát một nụ cười vụt qua trên môi anh. “Nếu em muốn biết, thì anh rất ham muốn em”.
“Nhưng em … em cũng muốn anh”. Cô đỏ bừng mặt thú nhận. Cho đến khi gặp Jon, Maryellen vẫn chỉ có duy nhất một người đàn ông trong cuộc đời, vì vậy cô không hề nhẹ dạ khi nói ra những từ này. Nếu họ trở thành người tình của nhau, anh sẽ hiểu cô hoàn toàn chân thành, anh sẽ hiểu cô đã hối hận thế nào với cái cách mà mình đối xử với anh trước đây. Anh sẽ hiểu cô mong muốn biết bao việc anh sẽ vĩnh viễn trở thành một phần cuộc đời của cô và Katie.
Jon chậm rãi lắc đầu.
Choáng váng vì tổn thương, Maryellen lùi lại một bước. Cô tưởng tượng được rằng anh nghĩ xấu về cô như thế nào, bởi rõ ràng là cô đã chủ động lao vào anh. Có lẽ đây là cách anh đang trừng phạt cô. Cô đã từng quyết liệt từ chối anh và bây giờ đến lượt cô bị anh từ chối.
Jon nheo mắt, cau mày. “Anh không biết em đang nghĩ gì, nhưng cho dù gì em có nghĩ thế nào chăng nữa thì em cũng nghĩ sai về anh rồi”.
Katie bắt đầu thức giấc, đó là một lý do hoàn hảo để Maryellen quay đi, lấy lại lòng kiêu hãnh và sự bình tĩnh trong cô. Ngay khi nhấc Katie khỏi nôi, Maryellen đã biết con bé cần phải thay bỉm.
“Nó cần một cái bỉm mới”, cô nói và lấy lý do đó để ra khỏi phòng.
Nhưng Jon không để cô thoát. Anh theo sau cô vào phòng của em bé. “Em có uống thuốc tránh thai không?”, anh hỏi.
“Không …”. Chẳng có lý do gì để cô phải uống thuốc tránh thai cả.
“Anh chẳng có biện pháp gì để bảo vệ em”.
Cô đúng thật là ngốc. Vậy là anh đang lo về biện pháp tránh thai. Họ đã từng quan hệ mà không dùng đến biện pháp phòng tránh nào, nên chẳng có gì đảm bảo rằng cô không thể có thai lần thứ hai.
“Em vẫn đang cho con bú, trong thời gian này sẽ ít có khả năng thụ thai hơn”. Cô nói yếu ớt, thậm chí cô nhận thấy lý do này không mấy thuyết phục với chính bản thân. Cô đã dễ dàng mang thai Katie. “Có phải đó là lý do anh từ chối em không?”.
“Không”. Ít nhất thì anh cũng đã thành thật cho dù đó là một sự thật đau lòng. “Không phải vậy”, anh lặp lại. “Sự thật là, Maryellen à, anh không có hứng thú với việc quan hệ một đêm với em”.
“Anh thật sự nghĩ rằng đó là điều em muốn sao?”. Cô nhanh chóng tháo cái bỉm ướt và thay bằng một cái mới cho Katie. “Em … em không có ý định mời anh lên giường, nếu đó là điều anh nghĩ. Em chỉ đơn giản muốn mời anh ăn tối thôi.” Nhưng không ngờ mọi việc lại xảy ra theo hướng như vậy. Mặc dù cô cũng hy vọng buổi tối hôm nay sẽ là một sự mở đầu mới cho hai người – cả về tình cảm và thể xác.
“Anh nghĩ gì không quan trọng”.
“Anh nói đúng”, cô nói và bế Katie sang một bên sườn. Mặt cô đỏ bừng lên vì giận dữ và xấu hổ. “Anh hoàn toàn đúng. Cuộc tranh luận này thật là nực cười. Em xin lỗi vì những ảo tưởng của mình. Em xin lỗi …”. Nếu anh không đi mau thì có lẽ cô sẽ tự chế nhạo mình nhiều hơn nữa.
Jon ngập ngừng, Maryellen sợ rằng cô sẽ phải yêu cầu anh ra khỏi nhà mình.
Thế rồi anh đột ngột quay đi và bước ra khỏi phòng. Cô đi theo sau, cô không có ý định ngăn lại khi anh túm lấy chiếc áo khoác và bước ra phía cửa.
Bụng cô quặn đau, cô ôm chặt con gái vào lòng. “Mẹ đã làm hỏng mọi chuyện mất rồi”, cô thầm nói với Katie. Cô đã cố gắng để buổi tối hôm nay thật đặc biệt, nhưng nó đã không thành. Cô đã hy vọng rất nhiều rằng buổi tối nay sẽ là một bước ngoặt với cô và Jon, nhưng tất cả những gì cô làm chỉ càng khiến anh xa cô hơn.
Trái tim cô như muốn tan ra từng mảnh.