Giày vò mấy năm mới thẳng thắng được với nhau là biết trình độ hạng bét trên mặt tình cảm của hai người. Nếu nói Hein Calvid có hôn nhân thành công, thì hôn nhân ở Ngân Tinh quá là đáng quan ngại.
Hein hiểu được ánh mắt của Celin, rất tự giác á khẩu, xoay người im lặng bước tới thư phỏng.
Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.
Celin xem đồng hồ, khó hiểu giờ này còn ai đến nhà nữa nhỉ. Cậu mở cửa ra liền thấy một Omega đang chán chường.
“Just?”
Just yếu ớt mỉm cười: “Anh dâu, em đến thăm anh ạ.”
Celin thầm nghĩ: Về mặt tình cảm, thực tế thì cậu và Hein xem như kẻ tám lạng người nửa cân nhưng có vẻ như rất nhiều Omega vô cùng tin tưởng cậu, thấy cậu là muốn trút bầu tâm sự.
Xem ra cậu lại phải căng não làm chuyên gia tình cảm tâm sự chuyện tình yêu của em họ.
“Em đồng ý anh ấy rồi.” Vừa mới ngồi xuống, Just đã thở dài thườn thược. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, dường như cậu chàng đã trải qua rất nhiều thứ, cả người toát ra “hào quang trưởng thành”
Câu này không đầu không đuôi nhưng Celin vẫn nghe hiểu được: “Cậu và Malawi bên nhau rồi?”
Just gật đầu.
Celin do dự: “Trông cậu có vẻ không vui cho lắm.”
Hai mắt Just thâm quầng, sắc mặt bơ phờ, ánh mắt lờ đờ như là đồng ý với Malawi đã bào mòn hết tinh thần của cậu chàng: “Không có đâu.”
Celin: “…” Cậu tri kỷ rót một ly nước cho em họ, đợi cậu chàng nói tiếp.
Just ngẫm nghĩ một lát rồi mới mở miệng: “Anh ấy nói muốn dọn vào ở cùng em vào ngày mai. Nhưng vậy thì nhanh quá, em thấy không ổn.”
Celin: “Ồ, sống chung à?”
Just cầm ly trà trên bàn uống ừng ực một hơi, mặt mũi bối rối: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt.”
Omega chưa kết hôn luôn thấp thỏm trong lòng khi chung sống với người yêu lần đầu tiên, Just cũng không ngoại lệ.
Celin cảm thấy có thể hiểu được tâm tình giờ phút này của cậu chàng, nhưng rất khó để giữ vững lập trường trong chuyện này của người khác. Bất kể là ủng hộ hay ngăn cấm, không ai biết được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Celin nói với giọng của người từng trải: “Anh nghĩ việc này cậu không nên hỏi anh.”
Just chớp mắt: “Sao vậy ạ?”
Celin: “Không người lớn nào sẽ vui mừng khi hay tin một Alpha vào sống chung với Omega nhà mình.”
Just đau lòng nhìn cậu: “Người lớn? Nhưng em xem anh dâu là bạn bè mà!”
Celin: “Đổi xưng hô đi thì câu này nghe sẽ thuyết phục hơn đó.”
Just lập tức sửa miệng: “Celin, anh đừng nói cho anh trai em biết, nếu không ông cũng sẽ biết, sau đó tất cả mọi người đều biết… À nhắc mới nhớ anh em đâu rồi?”
“Anh ấy ngủ rồi.”
Just thoáng yên lặng: “Lần trước em đến nhà anh, anh trai em không ở đó, lần này anh ấy lại đi ngủ. Các anh đang giận nhau phải không?”
Celin thoáng liếc nhìn cậu chàng: “Không có, bọn anh vẫn ổn.”
Just: “Chẳng lẽ Alpha sau khi sống chung sẽ như vậy sao? Năm ngày ba bữa không thấy mặt, cũng không bên cạnh anh.”
Celin cứng họng: “Không phải vậy đâu.”
Just thoạt nhìn rất sốt ruột, bụng đầy tâm sự: “Em ở nhà không thích làm việc nhà, không thích dậy sớm, ăn xong còn lười cài AI rửa chén. Vả lại, lúc đang trong trận game em không thích có người quanh quẩn xung quan.” Cậu chàng nói một hơi dài, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có lẽ em chỉ hợp sống một mình.”
Mặt Celin không chút thay đổi: “Đó đúng thật không phải lối sống lành mạnh cho lắm.”
Just rụt chân lại, bắt chéo chân rồi nhích người đến bên cạnh Celin, trông ngóng nói: “Em nghe bảo gia phong nhà Malawi nghiêm khắc lắm, lỡ như anh ấy bắt em dậy sớm thì phải làm sao?”
Dậy sớm đúng là thách thức bản năng con người. Có gia đình rồi lại không được ngủ nướng nữa thì còn gì hạnh phúc? Nhưng lời này không thể nói với người khác, chỉ có thể lẳng lặng tham khảo với người mình tin tưởng một chút.
Celin nhìn cậu chàng vô cùng phức tạp, vì cậu cũng là người của đảng ngủ nướng. Nếu bắt cậu phải chọn giữa Hein và ngủ nướng…
“Vấn đề này hơi phức tạp, cậu nên hỏi Malawi thì hơn.”
“Anh ấy đối với em rất tốt.” Just đưa bình giữ nhiệt ôm trong tay từ nãy đến giờ ra: “Mỗi ngày đều hầm canh cho em uống.”
Celin nhận bình canh, vào tay khá nặng, có vẻ rất nhiều.
Just: “Ồ, em nhớ ra rồi! Em đến đây để đưa canh.”
Celin: “…”
Just: “Malawi đang sống gần đây, em vừa từ nhà anh ấy ra. Tay nghề hầm canh của anh ấy ngày càng tốt.” Nói xong, sắc mặt Omega tóc vàng bỗng trắng toát: “Nhưng em đã húp canh gà mấy nồi liền rồi. Tại sao anh ấy không đổi sang món khác?”
Celin lạnh nhạt đáp: “Chuyện này cậu cũng nên nói với Malawi.” Omega bị nhồi một bình canh gà to không muốn tiếp tục xen vào thế giới tình cảm của em họ nữa.
Hai người rơi vào yên lặng.
Bỗng, đèn phòng khách bất chợt tắt ngúm.
Celin ngây ngẩn, hệ thống chiếu sáng bị hỏng à? Ở tình cầu thủ đô, đây là hệ thống gia dụng phổ biến nhất có xác suất mắc lỗi dưới 0.0001%. Mỗi khi có khả năng gặp trục trặc, hệ thống sẽ phát ra cảnh báo trước, nên tình huống bây giờ là thế nào?
Trong bóng đêm, dường như có một cái bóng đang từ từ lại gần.
Ánh trăng mỏng manh chiếu qua khung cửa sổ, Just cũng cảm giác được có một bóng đen đang đến gần, không khỏi căng thẳng. Cậu chàng vừa định lên tiếng thì Celin đã đứng phắt dậy, duỗi tay bật công tắc —— Phòng khách lại sáng lên lần nữa.
Hein mặc một thân áo ngủ lộ ra một mảng ngực lớn, dây đeo bên hông lỏng lẻo sắp rơi xuống như là giây tiếp theo có thể giở trò ngay lập tức.
Celin nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái: “Anh đang làm gì vậy?”
Just từ phía sau cũng ló đầu ra, cao thấp đánh giá hắn: “Đúng rồi, anh đang làm gì thế?”
Hein: “…”
Nửa phút sau, anh họ bọc kín áo ngủ tiễn em trai Omega chưa lập gia đình ra cửa, nhân tiện nhét bình canh gà về lại cho cậu chàng.
Celin thờ ơ nhìn mọi chuyện bất ngờ xảy ra rồi lại chợt kết thúc, trong đôi mắt xanh nhạt phảng phất gợn sóng kích động.
Rầm ——
Alpha đóng cửa xong, quay người lại nới lỏng đai lưng lần nữa: “Kỳ quá, nó ở đâu ra vậy?”
Celin: “…”
Just: Oan quá!
Từ khi nào cầm canh ra tình yêu đến thăm nhà là kỳ cục hả?
“Anh tắt đèn làm gì?” Celin lạnh lùng nói.
Hein: “Muộn thế này rồi, tôi nghĩ em đã lên lầu nên… xuống tắt đèn.”
Celin nhìn áo ngoài rộng thùng thình bị ai đó kéo xốc xếch, tầm mắt rơi trên cơ bụng tr@n trụi của Alpha.
Hein chú ý đến ánh mắt của cậu, nhếch môi cười: “Được rồi, đó chỉ là cái cớ.” Hắn bước qua, trầm giọng đáp: “Tôi muốn xem xem sao em vẫn chưa lên lầu.”
Nên là anh tắt đèn? Con mặc kiểu như vậy?
Celin không vạch trần: “Áo ngủ anh bị lỏng rồi.” Nói rồi, cậu duỗi tay chỉnh lại quần áo cho Alpha, kéo kín lại.
Hein: “…”
Hai mắt Celin hơi lấp lánh: “Em đi tắm cái đã.”
Hein: “Đi đi.”
Theo lý mà nói, hai người đã đăng ký kết hôn, hơn nữa vừa mới thẳng thắn, một A một O tình đầu ý hợp nằm trên cùng một cái giường, muốn không xảy ra gì đó cũng khó. Song, đến bây giờ cả hai vẫn chậm chạp không triển khai giao lưu sâu. Hein nghĩ mình là Alpha nên chủ động một cách thích hợp, nhưng mà hắn chủ động rồi vẫn không có hiệu quả.
Động tĩnh trong phòng tắm dừng lại, một lát sau Celin tắm xong thơm ngào ngạt bước tới xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Hein. Trong đôi mắt xanh nhạt âm thầm mong chờ. Cậu nhích tới nhích lui trong chăn một hồi, cọ nhẹ cẳng chân lên Hein, cảm giác da thịt chạm nhau vừa mịn màng vừa ấm áp.
Hein có chút động lòng.
Lúc này, Celin nói: “Tắt đèn giúp em, cảm ơn.”
Mấy ngày dốc lòng học tập nghiên cứu của giáo sư cuối cùng cũng có chỗ dùng. Nếu cậu không hiểu sai thì hành động vừa rồi của Hein hẳn là có ý này. Với chuyện sắp xảy ra tiếp theo, cậu vẫn có hơi ngượng ngùng, có lẽ bóng tối sẽ giúp cảm xúc của cậu dịu đi một chút.
Celin căng thẳng tựa sát vào Hein. Một lúc sau, cậu cảm giác vai mình được vỗ nhẹ, rồi giọng nói trầm thấp của Alpha truyền đến bên tai: “Ừm, ngủ đi.”
Celin: “???”
Ngủ?
Cậu đi tắm chẳng lẽ chỉ để ngủ? Bây giờ thật sự có người trưởng thành tắt đèn đi ngủ vào tám giờ tối sao? Chẳng lẽ tắt đèn là để ngủ thật đó hả?
Hein dùng hành động để trả lời thắc mắc trong lòng cậu. Hắn cuộn chăn lại ôm Omega vào lòng, trong phòng liền không còn động tĩnh gì.
Celin nằm trong bóng đêm chốc lát, nghe tiếng thở đều đều từ người bên cạnh, lòng vô cùng phức tạp.
Tại sao? Không phải nói Omega có sức hấp dẫn tự nhiên đối với Alpha sao? Huống chi bọn họ lại còn là chồng chồng hợp pháp? Nhưng sao Alpha của cậu nằm bên cạnh lại không hề nhúc nhích như cá chết vậy?
[Tình d*c là sự thôi thúc theo bản năng của tình yêu.]
Chẳng lẽ tình yêu là giả? Hay là cậu vẫn thiếu sức hút độc đáo nào đó của một Omega?
Celin nghe tiếng tim đập của người nào đó bên tai, trong đậu lướt qua vô số suy nghĩ.
Haiz.
Hein mãi không đoán được suy nghĩ trong lòng của Omega cũng liên tục thở dài.
Đầu tiên là bị Just từ đâu nhảy ra phá hỏng kế hoạch của hắn trong phòng khách, sau đó lại bị Celin nghiêm túc sửa sang lại quần áo. Vất vả lắm mới chờ Celin tắm xong, đối phương lại nhờ tắt đèn ngủ.
Hắn đã ám chỉ đến mức này nhưng cậu vẫn không đồng ý với hắn.
Omega từ chối khéo khiến hắn không cách nào xuống tay. Dưới thất bại liên tiếp, hắn chỉ đành ôm người ngoan ngoãn đi ngủ. Có lẽ mấy năm nay đã khiến Celin ấm ức khó chịu, dù cậu đồng ý tiếp tục làm Omega của hắn nhưng vẫn chưa thể bỏ qua khúc mắc trong lòng để tha thứ cho hắn.
Làm một bạn đời Alpha thiếu tự tin, hắn cũng không muốn bắt ép người ta làm mấy chuyện này.
Chỉ đành thuận theo tự nhiên dùng thời gian để khiến cậu hoàn toàn chấp nhận hắn.
Đôi chồng chồng không có sinh hoạt giường chiếu ôm tâm sự trong lòng.
Celin càng nghĩ càng không bình tĩnh nổi. Nếu Hein không tính làm cái kia thì hắn không nên nằm xuống sớm như thế chứ —— Mới tám giờ tối, ban đêm vừa mới bắt đầu, giờ này sao mà ngủ được?
Thế là cậu duỗi tay đẩy Hein.
Hơi thở của Hein cứng đờ, lập tức hỏi: “Sao thế?”
Celin: “Mở đèn.”
Hein: “…” Hắn với tay mở đèn nhỏ trên đầu giường, hai mắt nhìn nhau với Celin dưới ánh đèn sáng lờ mờ.
Celin nhíu mày, quyết định nói gì đó để phá vỡ yên lặng.
“Just và Malawi bên nhau rồi.”
Sắc mặt hắn không đổi, không có vẻ gì là ngoài ý muốn. Hiển nhiên là hắn cũng hiểu em họ mình, nên khi nghe thấy kết quả này hắn không ngạc nhiên gì mấy.
Celin do dự vài giây, nói: “Trận cược lần trước, là em thua.”
Tại bữa tiệc ở trang viên Calvid, bọn họ từng lấy Just ra cược, xem cậu chàng có thể hoàn toàn buông bỏ El để chấp nhận Malawi không. Bây giờ kết quả đã rõ ràng —— Dù Just không nói rõ, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được cậu chàng bây giờ là một Omega hoàn toàn chìm đắm trong bể tình. Sự tồn tại của El không mang lại cản trở gì với cặp đôi mới thành này.
Lý luận về “bóng ma mối tình đầu” của Celin đương nhiên cũng theo đó mà không thành.
“Theo như đã cá cược, anh có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với em.” Celin nhấn mạnh hai chữ “bất kỳ” một chút: “Anh có muốn em làm gì không? Em đều có thể đồng ý.”
Hein thành khẩn nói: “Thật ra có một cái.”
Mắt Celin hơi sáng lên, cái tay dưới chăn lặng lẽ kéo dây áo ngủ: “Anh nói đi.”
Hein giang hai tay ra: “Lại đây, tôi ôm em ngủ.” Sao hắn có thể đi lấy chuyện này ra ép Celin làm gì được?
Celin: “???” Có đêm nào bọn họ không ôm nhau ngủ đâu?
[L@m tình lại một chuyện thuận theo tự nhiên. Đôi khi cố tình mời gọi và hùa theo cũng rất tình thú.]
Hắn thích ngủ, giấc ngủ khiến người ta sung sướng, hắn ngủ là được.
—— Hôm nay lại là một ngày không có sinh hoạt giường chiếu.
Những ngày không có sinh hoạt giường chiếu này có lẽ vẫn còn phải tiếp tục.
Ngày về trường nháy mắt đã đến, chồng chồng Calvid dậy từ sớm, từng người sửa soạn bản thân tươm tất rồi ngồi phi thuyền đến trước đại học thủ đô.
Tinh cầu thủ đô nằm ở trung tâm của Ngân Tinh. Tại đây có hơn một ngàn trường đại học, vô số trường có tiếng nhưng dù vậy vẫn không sánh được với mũi nhọn của đại học thủ đô. Ở đây đào tạo ra vô số tổng thống của các quốc gia và thủ lĩnh trong tinh tế. Đây không chỉ là thánh điện trong lòng mỗi học sinh tại Ngân Tinh mà còn hấp dẫn rất nhiều bạn bè trong vũ trụ nghe danh mà đến.
Đại học chiếm diện tích cực lớn, các học viện được ngăn cách bởi một con đường và một mảng xanh hóa lớn. Xung quanh phát triển nên vài khu phố đi bộ khá náo nhiệt, các cửa hàng san sát, người đến người đi.
Celin nhìn đồng hồ quả lắc trên tòa nhà chính ở đằng xa, phảng phất như nhớ lại thời đại học, nói: “Nhìn đồng hồ quả lắc đằng kia kìa, anh từng chặn đường em ở tháp chuông đó.”
Hein nắm tay Celin, đặt lên đùi mình: “Không phải cuối cùng là em thắng sao?” Omega tức giận mắng người không vấp chữ nào. Còn hắn là một Alpha tuân thủ pháp luật, cùng lắm chỉ có thể dọa đối phương một chút, thực tế thì không thể đánh người. Thế nên kết quả câu chuyện là hắn bị Celin mắng đến á khẩu.
Nhưng bây giờ hắn không cách nào giải thích được.
Suy cho cùng Alpha dọa dẫm Omega vẫn rất đến nơi đến chốn.
Hành trình về thăm trường cũ vừa bắt đầu đã như dự báo trước phần còn lại của chuyến đi sẽ xoay quanh việc đào lại lịch sử đen của Hein —— Đã hồ đồ thì sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Celin không nói nặng một câu nào, nhưng khi cậu khẽ lia mắt đến đâu thì liền có thể gợi lên hồi ức của Hein ở chỗ đó.
Hein: “…” Thời đại học của hắn căn bản là xoay quanh Celin phải không? Sao đi đến đâu cũng có hồi ức tồi tệ thế này!
May mà hai người nhanh chóng đến hội trường.
Lễ tốt nghiệp lần này vẫn được cử hành trong hội trường như thường lệ. Người tiếp đón mỉm cười dẫn bọn họ đến chỗ ngồi, cách đó vài người còn có thể thay được bạn cũ Desai.
Desai mặc một thân đồ tây màu đen phất tay với bọn họ. Vị hội trưởng hội học sinh đứng ra tổ chức liên hoan cũng ăn mặc rất chỉnh chu, hắn ngồi cạnh Desai hơi nghiêng đầu gật đầu chào bọn họ.
Đây là lễ tốt nghiệp lần thứ hai trăm của đại học thủ đô nên được tổ chức vô cùng long trọng. Phía sau bọn họ là vô số đàn em, giờ phút này đang chăm chú lắng nghe hiệu trưởng phát biểu trên bục. Hai người cũng ngồi yên làm khán giả. Sau đó đến lượt những người thành công trong giới lên phát biểu. Đến lúc Desai lên sân khấu, sinh viên trong hội trường đã có chút lơ ngơ
“Tôi đây sẽ không nói đến kinh nghiệm thành công gì thêm, suy cho cùng thành tựu của tôi cũng không đáng kể là bao so với những đàn anh trước đó.” Desai cười cười muốn tạo cảm giác thân thiết nhưng mà những sinh viên bên dưới vẫn bơ phờ. Nhìn là biết sau khi liên tục nghe lãnh đạo trường và các đàn anh đàn chị thay phiên phát biểu đã rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Desai cũng không đúng túng, trước tiên giới thiệu sơ lược bản thân rồi nói đến tình hình gieo trồng hoa hồng gần đây: “Các khách hàng cũ của chúng tôi rất vừa lòng với hoa. Nhưng mà cách đây không lâu chúng tôi lại gặp phải một chuyện không vui lắm.” Ánh mắt y lướt người dừng đến ở chỗ Hein: “Có người đặt một mẻ hoa hồng tươi lớn nhưng sau ba tiếng vận chuyển siêu tốc, vất vả lắm mới đến nơi thì lại bảo tôi là không cần.”
Các sinh viên luôn rất thích nghe drama, lục tục ngẩng đầu chú ý đến Desai.
“Phải biết là một khi hoa tươi bị hái xuống thì tức là nó đã có hạn sử dụng. Tôi rất hoảng hốt nhưng cũng chỉ đành bất lực. Nhiều như vậy này…” Y quơ quơ tay trong hội trường: “Lượng hoa ước chừng có thể phủ kín nửa cái hội trường này bị hái xuống khỏi nhà ấm rồi lại héo tàn trong phòng lạnh.”
Celin nghe đến nhíu mày: “Ai thất đức quá vậy? Anh có nghe nói không?”
Hein giữ vững yên lặng.
Desai: “Vị khách kia đã thanh toán toàn bộ số tiền. Đây không tính là một đơn hàng thất bại nhưng nó khiến tôi cảm thấy thất bại. Con người ký thác nguyện vọng lên hoa hồng mà nó như con của tôi vậy…”
Hein: “Mặt mũi cậu ta không hợp để diễn thuyết kiểu lừa tình thế này.”
Celin lắc đầu: “Lời dẫn này không tệ, anh ta tự nghĩ ra à?”
Hein lại rơi vào yên lặng, không đưa ra đáp án cụ thể.
Desai nhanh chóng lướt qua “hoa hồng héo tàn bị bỏ không” tiến đến vấn đề “học sinh nghèo vượt khó”. Y diễn thuyết không quá xuất sắc nhưng rất thú vị. Tiếp theo là năm phút hỏi đáp, rất nhiều sinh viên giơ tay lên.
Trong đó có một sinh viên đứng lên hỏi: “Anh Desai, lòng yêu nghề của anh rất cảm động, thành công của anh cũng đem lại cho chúng em rất nhiều cảm hưng nhưng mà… Em vẫn muốn biết, mẻ hoa hồng kia bị bỏ không nọ là vì khách hàng thay lòng đổi dạ sao?”
Trong hội trường ồ lên một tiếng hiểu rõ trong lòng —— Theo một cách nào đó, quan điểm của Hein vô cùng chính xác. Drama tình cảm thế này thu hút người trẻ tuổi hơni mấy đạo lý nhân sinh nhiều.
Desai nói: “Không ai xác định được đích đến cuối cùng của hoa hồng trước khi nó được trao đi.”
Nếu là thay lòng đổi dạ thì hoàn toàn có thể tặng hoa hồng cho người mới. Tình tiết thà là nhìn nó héo rũ cũng không trao đi rõ ràng là ——
“Bị tổn thương lòng ạ?” Sinh viên nọ như vừa ngộ ra.
Tầm mắt Desai như có như không lướt qua chỗ cặp chồng chồng nọ: “Tôi thấy có vẻ như không phải.”
Celin tò mò: “Nửa hội trường hoa hồng không phải là một đơn hàng nhỏ. Là người ở tinh cầu thủ đô sao?” Cậu nhớ đã bắt gặp Desai trong hội trường buổi họp báo, khi đó y nói là về tinh cầu thủ đô bàn chuyện làm ăn.
Hein: “Ừm.”
MC đứng một bên thấy hướng đi đang lệch đường, bèn vội vàng phản ứng, mỉm cười lấy lại micro: “Được rồi, mời người đặt câu hỏi tiếp theo.”
Các sinh viên lũ lượt giơ tay. Ánh mắt MC lướt qua một lượt, chọn một học sinh xuất sắc thoạt nhìn vô cùng ngay thẳng, đưa micro qua.
“Không phải thay lòng đổi dạ cũng không phải tổn thương lòng thì là vì gì vậy ạ?”
MC: “…” Cậu đúng là phụ lòng tin của tôi!
***
Dứa: Mấy chương gần cuối dài quá:”)