Trước cửa Vương gia đầy ắp người, chẵn cả đường không phải là người thì là xe ngựa, xe ngựa hơi lớn một chút muốn đi qua trước hết phải sơ tán đám người.
Người cầm thiếp mời có thể trực tiếp được vào cửa, xe ngựa có hạ nhân Vương gia đặc biệt phụ trách mang đến nơi rộng rãi chăm sóc, bọn hạ nhân đi theo cũng được mời đi dùng trà nghe hát, bởi quá nhiều người phòng ngừa gặp sự cố nên tùy tùng thị vệ của những người tham tuyển đều không được vào bên trong, có chuyện chỉ cần báo cho quản gia Vương gia, đến lúc đó tự sẽ có hạ nhân hỗ trợ thỏa đáng.
Còn những người bị ngăn ngoài cửa lê la không tản bớt đều không được mời, vì rằng hôm nay sẽ có trên trăm thanh niên tài tuấn từ khắp nơi đổ về, mọi người chỉ vì muốn thấy phong thái những kẻ dự thi, nếu có may mắn kết giao được với vài người cũng coi như không uổng công một chuyến tới đây, ngay cả thường dân bản địa đa số đều là đến xem náo nhiệt.
Diệp Thao và Tả Trầm Châu không có thiệp, khi đến trước cửa Vương gia phải dây dưa một lúc, không có thiệp không được vào cửa, về sau lão quản gia nghe tin chạy tới tự mình dẫn bọn họ vào bên trong mới giải trừ được tranh chấp.
Bỡi lẽ hai ngày trước Vương viên ngoại đã mở miệng vàng, vì vậy Hách Quang Quang cũng được vào cửa.
Ba người Diệp Thao được quản gia mang tới phòng khách mà những người tham tuyển tạm thời nghỉ chân, Hách Quang Quang không dám đi song song với Diệp Thao, đành phải đi phía sau hắn và Tả Trầm Châu.
Dọc theo đường đều mím môi không tình nguyện, không chỉ có Diệp Thao, Tả Trầm Châu và cả thị vệ đều đã biết được sự thực nàng là nữ nhân.
Không biết Diệp Thao nghĩ thế nào, sau khi biết nàng là nữ nhân vẫn bắt nàng phải trở về phòng ăn mặc theo dáng vẻ nam tử, sau đó không hề thay đổi dự định ban đầu mà mang nàng theo, duy chỉ không tiếp tục cùng xe với nàng, đuổi nàng vào xe ngựa của Tả Trầm Châu, về phần Tả Trầm Châu là bị Diệp Thao gọi đi, có lẽ đã bàn bạc cùng nhau lại đột nhiên xảy ra “Ngoài ý muốn” nên phải như vậy.
“Mời Diệp trang chủ, Tả Hộ Pháp, Hách công tử ngồi xuống chờ một lát, lão gia nhà ta lập tức sẽ đến ngay.” Quản gia đưa ba người Diệp Thao vào trong phòng khách mới xây có thể chứa được vài trăm người, đợi bọn họ chọn một bàn bát tiên trống ngồi xuống rồi gọi nha hoàn hầu hạ, sau đó khách sáo với Diệp Thao vài câu rồi vội vàng rời đi.
Bên trong đã đến năm sáu chục người, đều túm năm tụm ba vây quanh bàn bát tiên nói chuyện, có kẻ chỉ ngồi một mình.
Hách Quang Quang nhìn lướt qua, dáng vẻ những người này tuổi tác sơ sơ trên hai mươi, ăn mặc không giàu cũng quý, bởi vì bản thân không phải có tiền chính là có thế, vì vậy trên mặt mỗi người ít nhiều đều hiện ra vài phần ngạo khí, dáng vẻ cũng không tệ cho lắm, thậm chí có vài người rất kiệt xuất, nhưng so với hai nam nhân trước mặt nàng vẫn kém hơn một bậc.
“Diệp trang chủ, Tả Hộ Pháp.” Ba người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có người nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Diệp Thao vẫn thu mi thưởng trà, không để ý đến người phía trước, Tả Trầm Châu tính tình ôn hòa cũng khéo ăn nói hơn, vì vậy đứng lên xã giao với những người dần dần đang vây lại.
Mọi người thấy Diệp Thao không nói gì, đành phải dằn lại ý định lấy lòng, thầm nghĩ Diệp Thao quả nhiên tự cao tự đại không thích tiếp xúc với người khác như lời đồn thổi.
Hách Quang Quang nhìn Tả Trầm Châu bị vây giữa đàm tiếu phong thanh của mọi người, không khỏi cảm khái chẳng trách Diệp Thao để cho hắn phụ trách trên phương diện làm ăn, người như vậy trời sinh thích hợp làm việc này, mà Hữu Hộ Pháp nghe nói tính tình âm trầm lãnh khốc được phụ trách chuyện trong bang phái, hai hộ pháp mỗi người một chức vụ, địa vị ngang hàng, vì không đụng chạm đến quyền lợi lẫn nhau nên hai người chưa từng xảy ra xung đột.
Trên người Diệp Thao tựa như phủ tầng sương lạnh, Hách Quang Quang hoàn toàn không dám nói chuyện với hắn, cảm thấy rằng tâm tình không tốt của hắn lúc này vô cùng có liên quan đến nàng.
Rõ ràng nàng mới là người bị hại không hề có tội, nhưng thế này lại giống như nàng đang làm việc ác vậy, cách nghĩ của người biến thái quả nhiên không dành cho loại người bình thường như nàng có thể lĩnh hội được, thật đáng tiếc đáng tiếc.
Hách Quang Quang đang ra vẻ lão luyện mà cảm thán thì chợt có người đến, khi nam tử mặc bạch y tay cầm quạt xếp phong lưu phóng khoáng xuất hiện, dưới tâm lý chưa hề được chuẩn bị ly trà “cạch” một tiếng lăn ra bàn, Hách Quang Quang trợn to hai mắt giống như gặp quỷ nhìn nam nhân đang thong thả đi vào, thế mà lại là. . . . . .
“Bạch huynh đệ đến đây. Đúng là trái đất hình tròn, từ lần đó mà đã hai ba năm không gặp nhau rồi.” Một người trong đó nhìn thấy người tới cười chào hỏi.
“Thì ra là Lý huynh, lâu rồi không gặp.” Bạch Mộc Thanh đi lên trước ôm quyền nói, thấy vài người đều vây quanh một chiếc bàn nói cười, tò mò nhìn sang, cười hỏi, “Nói chuyện gì mà lại náo nhiệt như vậy?”
Hách Quang Quang chợt giật mình, nhanh chóng cúi đầu mở quạt giấy che mặt.
Phát hiện Hách Quang Quang bất thường, Diệp Thao quét mắt qua người đang chột dạ không dám lộ mặt núp sau cây quạt, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn về phía Bạch Mộc Thanh vừa mới bước vào.
Người làm ăn buôn bán không ai không biết Tả Trầm Châu, Tả Hộ Pháp của đệ nhất sơn trang buôn bán độc quyền hơn nửa phương Bắc, việc làm ăn từ bắc đến nam từ nhỏ đến lớn đều do hắn quản lý, người làm ăn to các nơi đều đã từng gặp hắn, Bạch gia làm nhà giàu mới nổi mới phất lên mấy năm gần đây đương nhiên cũng đã tiếp xúc với người của Diệp Thị sơn trang vài lần.
Bạch Mộc Thanh nhìn thấy Tả Trầm Châu thì sáng cả mắt, ôm quyền hành lễ nói: “Tả huynh cũng ở đây, lâu ngày không gặp, Tả huynh càng lúc càng linh lợi.”
“Đâu có đâu có, Bạch huynh đệ mới đúng là phong thái ngày càng bức người.” Tả Trầm Châu cười nhạt đáp lễ.
Bạch Mộc Thanh cảm nhận được có người đang quan sát mình, trong chớp mắt vừa lúc đối mặt với nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt một thân hắc y, không khỏi sững sờ, chỉ cảm thấy ẩn hàm bá khí như vậy, thích mặc hắc y lại vô cùng anh tuấn thật giống như nhân vật nào đó trong lời đồn, lại nhìn sang Tả Trầm Châu, càng khẳng định phán đoán của mình hơn, thăm dò nói: “Chẳng lẽ vị này chính là Diệp trang chủ danh tiếng lẫy lừng?”
Dư quang khóe mắt thấy Hách Quang Quang vùi đầu càng thấp hơn, trong mắt Diệp Thao lướt qua một tia nghi ngờ, vốn dĩ không muốn để ý tới Bạch Mộc Thanh chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó xoay tầm mắt tỏ ý không muốn nói chuyện thêm.
Bài xích của Diệp Thao biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Bạch Mộc thanh Thanh cũng không để ý, xúc động nói: “Bạch mỗ hôm nay có may mắn được gặp Diệp trang chủ đúng là chuyến này đi không uổng, Diệp trang chủ còn uy nghi quý khí hơn cả trong tưởng tượng của Bạch mỗ!”
Hách Quang Quang núp ở sau cây quạt nghe thấy Bạch Mộc Thanh nịnh hót không nhịn được bĩu môi, khinh bỉ trợn ngược mắt.
Không hề bị ảnh hưởng bởi Diệp Thao phớt lờ, Bạch Mộc Thanh vẫn cười cười thân mật lấy lòng như cũ, bỗng chú ý tới bên cạnh Diệp Thao còn có một người, do đối phương cầm chiếc quạt che mặt nên cảm thấy nghi hoặc, không khỏi mở miệng hỏi: “Vị tiểu ca này đến đây với Diệp trang chủ chăng? Xin hỏi xưng hô thế nào?”
Đối với thân phận của Hách Quang Quang, mấy người chưa rời đi cũng tò mò như nhau, rối rít dừng việc nói chuyện mà trông qua chờ đáp án.
Tả Trầm Châu thấy mọi người đều hiếu kỳ, nhìn sang Hách Quang Quang không biết vì sao không chịu lộ mặt, bất đắc dĩ phải giới thiệu: “Vị này là biểu đệ bà con xa của Diệp trang chủ, họ Hách tên. . . . . .”
“A!” Hách Quang Quang đứng phắt lên, lộ mặt đến trước mặt mọi người cười nói, “Tại hạ họ Hách tên. . . . . . Anh Tuấn.”
“Anh Tuấn? Thật là hay, hay, tên rất hay.” Mấy người nhìn lên mặt mũi của Diệp Thao trái lương tâm tán dương.
Đối với hành động kì quái bất chợt sửa lại tên của Hách Quang Quang, Diệp Thao lẫn Tả Trầm Châu đều duy trì trầm mặc.
Thấy Hách Quang Quang, vẻ mặt Bạch Mộc Thanh lập tức cứng đờ, chăm chú nhìn gương mặt Hách Quang Quang không thoải mái cho lắm, nói: “Hách huynh đệ nhìn thật quen mắt.”
“Phải, phải không? Có người nói tại hạ sinh ra đã là gương mặt quần chúng, bất kể người nào thấy cũng có cảm giác quen mắt.” Hách Quang Quang sờ sờ cằm ha ha cười.
“Hách huynh đệ nói đùa, diện mạo xuất sắc như vậy nếu được gọi là gương mặt quần chúng, vậy trong thiên hạ còn tồn tại tuấn nam mỹ nữ sao?” Hai mắt Bạch Mộc Thanh nhìn chằm chằm lên mặt Hách Quang Quang, không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào.
“Đâu có đâu có, Bạch huynh thật biết nói đùa.” Hách Quang Quang hít sâu một cái ưỡn ngực, ánh mắt không hề né tránh nhìn Bạch Mộc Thanh đang không ngừng tìm tòi, mặc hắn quan sát, ép buộc trên mặt mình không được lộ chột dạ khiếp đảm ra ngoài.
Bây giờ nàng là “Hách Anh Tuấn”, là “Biểu đệ” của Diệp Thao, chứ không phải “Hách Quang Quang” không có biểu ca, giờ đây nàng một thân áo gấm đai ngọc, đẹp đẽ hơn khi trước lại thêm linh lợi, huống chi trong thiên hạ người có diện mạo giống nhau không hề ít, số lần Bạch Tiểu Tam gặp nàng chưa được vài lần cho dù hoài nghi thì cũng chẳng làm được gì.
Đang lúc Bạch Mộc Thanh còn muốn tiếp tục hỏi tới cùng thì giọng nói của quản gia từ cửa phòng khách truyền đến: “Các vị công tử mời ngồi, lão gia nhà ta và tiểu thư lập tức sẽ đến.”
Bạch Mộc Thanh thận trọng quan sát Hách Quang Quang vài lần, sau đó bất đắc dĩ, ôm nghi ngờ trở về chỗ ngồi của mình với mấy người bên cạnh.
Hách Quang Quang thả lỏng tâm tình, thở một hơi ngồi lại vị trí, một hơi thả lỏng này lập tức cảm thấy mồ hôi ướt đẫm một mảng áo sau lưng.
Quái, nhìn thấy Bạch Tiểu Tam thì có gì mà chột dạ? Hách Quang Quang không khỏi chán nản, cho dù bị nhận ra thì cũng đâu có gì đáng ngại, nhiều lắm là vì tránh xa phiền toái, hành động vừa rồi của nàng chỉ là phản xạ tự nhiên, không phải do lí trí không chế.
“Ngươi biết hắn?” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Diệp Thao biết Hách Quang Quang là nữ nhân.
“Không biết!” Đầu óc Hách Quang Quang còn chưa kịp phản ứng, miệng đã trả lời trước.
Chối bỏ quá nhanh rõ ràng cho thấy biểu hiện của chột dạ, sắc mặt vốn không được coi là tốt của Diệp Thao bởi Hách Quang Quang không thành thực lập tức trở nên u ám, không vui nhíu mày: “Ngươi gạt người đã thành thói.”
Hách Quang Quang cực kỳ cảm thấy nhân cách bị ô nhục mất hứng vểnh môi, nhỏ giọng kháng nghị: “Ta chưa bao giờ nói rằng mình là nam nhân, các ngươi thấy ta mặc nam trang đã tự coi ta là nam nhân, điều này cũng chẳng thể trách được ai.”
Tả Trầm Châu nghe không trôi, nhắc nhở: “Ngươi vẫn tự xưng ‘tại hạ’, ‘bản thiếu gia’, ‘tiểu gia’, thử hỏi có nữ tử nào sẽ nói như vậy không?”
Hách Quang Quang nghe vậy tự giác đuối lý, ánh mắt hơi né tránh vặc lại: “Vậy là các ngươi đần độn, trách ai chứ? Chỉ bằng cách ăn mặc với xưng hô đã nhận định giới tính của một người không thấy quá nông cạn sao? Chẳng lẽ Tả Hộ Pháp ngươi một ngày nào đó đột nhiên tâm huyết dâng trào mặc đồ nữ nhân cộng thêm tự xưng ‘tiểu nữ’ liền thật sự là nữ nhân? Buồn cười quá đi mất.”
Tả Trầm Châu bị nói làm trên mặt hết xanh lại đỏ, không phản bác lại được, giận trợn cả mắt về phía Hách Quang Quang không hề suy nghĩ kĩ, hừ lạnh nói: “Chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó giáo dưỡng, cổ nhân nói chẳng sai!”
“Ngươi cũng rất khó ‘dưỡng’, như nhau cả.” Hách Quang Quang không ngại ngần kéo dài từ “Dưỡng”, như vậy thành ra nàng là “nữ tử” , mà Tả Trầm Châu lại thành”Tiểu nhân””Ngang vế” với nàng.
Hách Quang Quang không sợ Tả Trầm Châu, dám mạnh miệng với hắn, nếu đổi thành Diệp Thao, nàng chỉ dám xấc láo dưới tình huống phẫn nộ đỉnh điểm.
Diệp Thao lạnh lùng quét mắt sang Hách Quang Quang đang tiểu nhân đắc chí, môi mỏng kéo nhẹ: “Là ngươi tự nhận tội hay là do ta sai người điều tra được, mặc ngươi chọn, có điều ngươi phải hiểu được hậu quả khi chọn vế sau.”
“Ngươi!” Hách Quang Quang giận dữ, không sợ chết trợn mắt qua, căm hận nghiến răng nói: “Ta đã không còn giá trị lợi dụng, thiệp không có cũng không ảnh hưởng gì đến các ngươi, dù rằng điểm này làm tâm tình Trang chủ ngài không vui, vậy ta đây mấy ngày ở quý phủ chịu đựng đủ thứ cũng coi như đã ‘ chuộc tội ’ chứ? Vì sao còn giữ ta không thả? !”
Diệp Thao không có thói quen bị người khác chất vấn, mi tâm ẩn nhẫn giật giật, lãnh quang trong mắt chợt lóe: “Ngươi giấu diếm chân tướng làm lỡ đại sự, còn vẫn tưởng có thể yên ổn rời đi?”
Nghe vậy, dũng khí thỉnh thoảng sẽ bãi công của Hách Quang Quang đột nhiên không biết từ xó nào phun ra, nhấc tay dùng lực đấm lên bàn đánh “Rầm”, lớn tiếng nói: “Diệp Thao, ta muốn tới nha môn kiện ngươi cầm tù!”
Bỗng chốc “Xôn xao”, người tham tuyển đại để đã đến đông đủ đồng loạt nhìn sang, trong mắt hiện đầy kinh ngạc.
Diệp Thao siết chặt hàm, gương mặt tuấn tú nhất thời hiện lên cơn giông trước bão, con ngươi như băng hàn lạnh lùng nhìn Hách Quang Quang như ăn tim gấu mật hổ, nếu không phải lúc này ở nhà Vương viên ngoại cần lấy đại cục làm trọng, hắn tuyệt đối sẽ cho nàng biết tay, để nàng hiểu cái gì gọi là sợ!
Không khí trong phòng khách trở nên có chút khác thường, mọi người rối rít dừng việc nói chuyện với nhau chú ý đến bàn bên Diệp Thao, cũng rất tò mò về ngụ ý câu nói “cầm tù” kia của Hách Quang Quang.
Tả Trầm Châu vừa mới cãi vã với Hách Quang Quang, vì vậy mặc cho Diệp Thao hù dọa Hách Quang Quang trắng bệch cả mặt, không có ý định nói giúp.
Vẻ mặt Diệp Thao quá mức dọa người, dũng khí của Hách Quang Quang tới đã nhanh đi còn nhanh hơn, không biết lại chạy về cái xó nào ngủ ngon rồi, sau khi mạnh miệng rất không có khí phách mà rụt cổ không dám nhìn Diệp Thao, nàng một chút cũng không hoài nghi nếu khi ấy tình huống cho phép Diệp Thao tuyệt đối sẽ bóp chết nàng.
“Cầm tù? Biện pháp hay, đây cũng là ngươi đã nhắc nhở.” Diệp Thao nheo mắt phun ra một câu cực lạnh, bởi gương mặt tuấn tú tức giận càng thêm uy nghiêm nên không có ai dám nhìn thẳng vào.
“Đại ca, đại gia, đại thần tiên, ngài coi tiểu nhân như bị chó cắn đến mức bị điên đi! Ngàn vạn đừng chấp nhất với tiểu nhân, ngài bụng lớn, có thể bao dung các loại thuyền, dung thêm một kẻ ti tiện bị chó điên cắn không việc gì chứ?” Hách Quang Quang tay run lẩy bẩy bắt lấy ống tay áo của Diệp Thao, lấy lòng nhìn nét mặt âm lãnh của Diệp Thao, so với bị Diệp Thao mang về “Cầm tù” , nàng tình nguyện mình thật sự bị chó cắn.
Diệp Thao cau mày, rũ mi không vui nhìn ống tay áo bị Hách Quang Quang nắm chặt, lạnh lùng nói: “Bỏ ra!”
Hách Quang Quang sợ đến mức lập tức buông tay, gượng cười giải thích: “Tiểu nhân nhất thời nóng vội không chú ý, bảo đảm về sau sẽ không bao giờ dùng tay bẩn thỉu chạm vào y phục của trang chủ ngài.”
Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh kích động vui sướng của Vương viên ngoại: “Ngụy trạng nguyên đại giá quang lâm, tiểu dân không từ xa tiếp đón, thất kính thất kính.”
“Đâu có đâu có, Vương viên ngoại không cần phải khách khí.” Một thanh âm sang sảng vang lên tiếp đó.
“Mời Ngụy trạng nguyên.” Tiếng Vương viên ngoại mang theo cung kính mời Ngụy trạng nguyên vào phòng khách, còn mình theo sát phía sau.
Mọi người trong phòng khách đều đã nghe đến đại danh của Ngụy trạng nguyên, người may mắn được gặp hắn không nhiều, vì vậy võ Trạng Nguyên nổi tiếng xa gần vừa đi vào, tầm mắt của mọi người lập tức từ trên người của Diệp Thao chuyển về phía người vừa tới, đều muốn tận mắt nhìn thấy phong thái trác tuyệt của võ Trạng Nguyên.
Không giống với chúng nhân tham tuyển mở to hai mắt đau đáu nhìn về phía người tới , Hách Quang Quang vừa nghe đến ba chữ “Ngụy trạng nguyên”Vương viên ngoại nói, cổ bị Diệp Thao hù dọa rụt được một nửa ngay tức thì rụt lại toàn bộ, một lần nữa cuống quýt giơ quạt che mặt.
Người thỉnh thoảng lại có tư tưởng quái lạ luôn có loại ý nghĩ như vậy, ví như muốn tránh né người nào đó thì cảm thấy che mặt mình lại sẽ không bị thấy được, ai ngờ càng che kín càng nói cho đối phương biết: “Trong lòng ta có quỷ” .
Hách Quang Quang rất muốn nghe theo lời dặn dò của Hách Đại lang nhìn thấy người Ngụy gia có thể trốn thì trốn thật xa, nhưng lúc này có Diệp Thao ở đây nên nàng không trốn được, nhất thời sợ oằn người lại, dán mặt sau chiếc quạt không ngừng niệm kinh: “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta. . . . . .”
Toàn bộ mọi người đều đang chú ý về phía cửa, nhưng có người tựa như “Không muốn thấy người” giơ chiếc quạt chặt chẽ che mặt, cử chỉ quái dị làm cho Ngụy triết vừa vào cửa ở giữa đông đảo thanh niên tài tuấn liếc mắt một cái đã chú ý tới Hách Quang Quang. . . . . .