Editor: Sapoche
Cô chủ động?
Mời phút sau khi nói ra những lời này, đầu óc cô vẫn còn choáng váng.
Ý của anh là, năm trước quay về uống rượu là ngoài ý muốn, thật ra cô là người tạo ra, là cô chủ động làm chuyện đó với anh.
Anh vẫn là người sao? Còn nói như thế nữa?!
Mạnh Đan Chi trừng lớn mắt, Chu Yến Kinh muốn bỏ qua cũng chẳng bỏ qua được, từ từ nói ví dụ cho cô: “Ngay từ đầu, em đã cưỡng hôn anh trước mặt bạn bè anh —“
Anh chỉ nói đến đây, đã bị cô che kín miệng lại rồi.
Trong lòng cô không hề muốn thừa nhận chuyện này, nhưng sự thật cũng đã xảy ra rồi.
Tuy trí nhớ của Mạnh Đan Chi mơ hồ, nhưng một màn tra hỏi hôm nay, thấy tệ cũng không tệ, thật sự đúng là cái miệng đi trước mà.
Chỉ là đó là do anh quyến rũ cô.
Mạnh Đan Chi sâu sắc cảm nhận được lúc ấy Chu Yến Kinh thật sự đang quyến rũ cô.
“Từ từ.” Bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đấy, “Chu Yến Kinh, còn kỳ nghỉ hè năm nhất, anh đã… thích em, năm trước, anh còn…”
Chẳng phải là có ý muốn quyến rũ cô sao!
Hơn nữa không phải khi nãy anh say sao? Lúc này cũng là giả sao?
Chu Yến Kinh đưa mắt nhìn cô, thở dài: “Cô gái mình yêu thương, nhớ nhung ở ngay trước mặt, có ai từ chối được cơ chứ, anh cũng là người thường thôi.”
Mạnh Đan Chi bị lời này của anh khiến cho trái tim rung động.
Là thế à, anh nhịn xuống, chẳng phải nói bản thân cô không có sức hút hay sao?
Chân mày Mạnh Đan Chi khẽ động: “Cục trưởng Chu không có tự chủ như thế này, không tốt đâu nhỉ?”
Chu Yến Kinh mím môi cười: “Công việc bên ngoài.”
Sau khi chuyện xảy ra vào năm trước, Mạnh Đan Chi còn có một chút cảm giác mình đã từng ăn qua anh, nhưng mà chuyện này cô chỉ nói với Trần Thư Âm thôi.
Trần Thư Âm không phải người trong cuộc, cũng không, không biết đã xảy ra tình huống gì.
Nghe Mạnh Đan Chi nói, lại cảm thấy không đúng lắm.
Dù sao tuy Mạnh Đan Chi được nuông chiều, nhưng cũng là một cô gái ngoan, sẽ làm ra mấy chuyện hạ gục đàn ông thế này sao?
Mạnh Đan Chi thỉnh thoảng cũng sẽ bị cô thuyết phục.
Chủ yếu là Chu Yến Kinh về nước trước, bọn họ chưa từng ở chung nhiều trước đó, cô và Chu Yến Kinh cũng đã vài năm chưa gặp, đối với mấy ấn tượng về anh chỉ còn là trong trước kia.
Anh trai nhà bên sao lại thế này với cô —
Cho nên anh vẫn đang nghi ngờ chuyện mình làm, lại chẳng dám hỏi.
“Anh không quyến rũ em, sao em lại chủ động được!” Mạnh Đan Chi vừa tức vừa giận, cảm giác giống như mình là đứa con nít: “Đàn ông quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.”
“Từ chỗ nào học được mấy lời này thế?” Chu Yến Kinh hỏi.
Mạnh Đan Chi hừ lạnh nói: “Anh đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Chu Yến Kinh chú ý cô đang ngồi đối diện: “Biết thời biết thế.”
Anh chắc chắn cố ý.
Cũng thật sự đang dụ dỗ cô.
Nói đến thế, trong lúc này ánh mắt cô cũng đang nhìn anh, anh cũng có cái gọi là dục v0ng đàn ông, huống chi lần đó về nước chưa bao lâu.
Gần một năm không gặp, cô lại trưởng thành rồi.
Chu Yến Kinh không ngờ nhìn thấy cô đứng bên cạnh người đàn ông khác, cho dù bản thân mình thủ đoạn có hơi ti tiện một chút, mục đích cũng trở nên rất tốt.
Xuân đi thu đến, bây giờ đã là mùa đông rồi.
Chỉ có chuyện mùa hè, Chu Yến Kinh nhớ rất rõ ràng, nhớ mãi không quên, bởi vì trong mùa đó khiến anh có thể tăng thêm sắc màu trong cuộc sống mình.
Từng chút trí nhớ nhỏ nhặt này, ở trong lòng anh đang lấp lánh sáng lên.
Mạnh Đan Chi nói lắp: “Anh cứ như thế… cũng quá…”
Chu Yến Kinh hỏi: “Cho nên, em cảm thấy, anh nên dùng cách nào mới có thể có được em đây?”
Anh ném cho cô một vấn đề như thế, Mạnh Đan Chi không thể cho được một đáp án nào.
Dạy người khác làm sao để theo đuổi mình sao?
Trước đó cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương, từng bước đến đúng chỗ, trực tiếp đính hôn luôn.
Mạnh Đan Chi ngồi trở lại: “Dù sao cũng do anh quyến rũ em.”
Chu Yến Kinh nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của cô, cũng ngồi thẳng dậy: “Được, là anh.”
Bây giờ, anh lại còn thẳng thắn thừa nhận như thế, Mạnh Đan Chi quay đầu nhìn anh, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người cô, vô cùng chân thành.
“Bởi vì thích một người trên mặt hiện ra rất rõ ràng, nhưng gương mặt đẹp rất rõ ràng, có mới nói cũ cũng rất dễ dàng, anh không hy vọng em cũng thế.”
“Em không phải đâu.”
“Còn muốn đi xem phim không?” Anh hỏi.
Mạnh Đan Chi cảm giác không được tự nhiên lắm, nhân cơ hội này đồng ý luôn: “Muốn.”
Vốn dĩ kế hoạch chính là đi xem phim, kết quả vì sự cố bất ngờ mà phải làm chậm trễ.
Thẳng thắn nói về chuyện năm xưa, khiến cho Mạnh Đan Chi trở lại lúc vừa mới nghe Chu Yến Kinh nói đã thích cô từ rất lâu rồi.
–
Trước khi xem phim, Mạnh Đan Chi mới muốn trang điểm lại.
Cô trở về phòng ngủ của mình, tuy không thường ở lại đây, nhưng đồ dùng đều có đủ cả.
Đúng lúc này, cô gọi video cho Trần Thư Âm, người đối diện nhanh chóng bắt máy, tiếng ồn ào, có thể thấy xung quanh có rất nhiều người.
“Cậu ăn chưa?” Cô hỏi.
Vẻ mặt Trần Thư Âm đầy mệt mỏi: “Vẫn chưa, tối mới ăn.”
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi tính nói với cô ấy chuyện của Chu Yến Kinh, nhìn vẻ mặt này của cô ấy, nên vội vàng hỏi: “Cậu làm sao thế, năm mới làm sao thế?”
Đại khái là Trần Thư Âm vô cùng vất vả mới có thể tìm được giọng nói của mình.
“Chi Chi! Cục cưng! Tớ bị lừa!”
“Mẹ nó! Trần Thư Âm tớ đây cũng có ngày bị dắt mũi!”
Cô ấy cất cao giọng hai câu liên tiếp, Mạnh Đan Chi vừa nghe đã biết đã phát sinh chuyện lớn: “Ai lừa cậu, thế mà lừa được cậu sao?”
Trần Thư Âm chuyển màn hình lại.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy trong phòng khách nhà cô ấy có rất nhiều người, cơ bản cô đều quen biết cả, dù sao nhà họ Trần của cô ấy cô cũng qua lại nhiều.
Chỉ là, có một người đàn ông cao lớn đang đứng chỗ đấy.
Chờ khi người đàn ông kia nghiêng người sang, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy rõ ràng — đây không phải chú gà có vẻ bề ngoài vô cùng đẹp trai kia hay sao?
Giống như vì Trần Thư Âm nhìn lâu quá, nên anh ấy nhìn sang.
Trần Thư Âm lại liếc mắt nhìn trời, xoay người lại.
Mạnh Đan Chi: “Sao anh ta lại ở nhà cậu thế?”
Trần Thư Âm: “Đến chúc tết, cậu tin không?”
Trời mới biết khi cô ấy vừa mới mở cửa ra nhìn, quả thật đã bị dọa sợ cho đơ người luôn.
Khi anh ấy đến nhà cô, mọi người đều bị anh làm cho bối rối, để cô ra tiếp đón.
Mạnh Đan Chi cũng có chung mối thì: “Làm gà mà không có đạo đức nghề nghiệp gì cả!”
Trần Thư Âm nói: “Không cần lo, chẳng liên quan gì đến tớ, bây giờ tớ chỉ thích người 190, anh ấy đã ở ngoài phạm vi săn bắn của tớ rồi.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Cậu xác định rồi à? Mọi người trong nhà cậu luôn sao?
Trần Thư Âm: “Cậu cũng vội vàng đến chúc tết tớ à?”
“Đúng rồi.” Mạnh Đan Chi lập tức nói: “Thuận tiện nói chuyện này với cậu, chính là chuyện năm trước đấy, tớ không phải không nhớ rõ hay sao?”
“Hôm nay nhớ đến à?”
“Ừm.” Mạnh Đan Chi chọn lựa rồi kể với cô ấy.
Trần Thư Âm lập tức nổi giận: “Chu Yến Kinh, tên đàn ông chó chết này.”
Cuối cùng, cô ấy lại thở dài: “Ai da, nghĩ lại cái khuôn mặt ấy, cũng không lỗ vốn, hiểu… ít ra cậu biết rõ nhà anh ấy ở đâu, không vừa ý, thì đến tận cửa tìm người.”
“…”
“Cửa hàng gà này có hơi phiêu lưu.” Trần Thư Âm kết luận.
Nếu không cảm thấy bản thân mình không thể để cho ba mẹ cô biết cô ấy đến cửa hàng gà hoang đường như thế, cô sớm đã bẻ gảy xương cốt của Sở Thiều rồi.
Còn bạn trai?
Cô ấy mà không đến mắng vốn cửa hàng gà kia, thì cô ấy sẽ không mang họ Trần nữa.
Trần Thư Âm còn muốn mua lại cửa hàng gà đấy luôn, từ Sở Thiều, để cho anh biết được thế giới này có bao nhiêu hiểm ác.
Mạnh Đan Chi cảm thấy một mình mình gọi video nói chuyện thế này, hình như cũng không có tác dụng gì.
–
Khi từ trên lầu bước xuống, Mạnh Chiếu Thanh đang nói chuyện với Chu Yến Kinh.
Thấy cô quàng khăn, đội nói, Mạnh Chiếu Thanh hỏi: “Sớm thế đã đi rồi?”
Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Không phải, em đi xem phim, anh có muốn đi xem cùng không, phim em làm khách mời.”
Cô lại nói: “Mời anh xem.”
Mạnh Chiếu Thanh nhìn Chu Yến Kinh đứng lên, nhanh chóng hiểu được, tuy khó chịu nhưng vẫn nói: “Hôm nay không được, còn có việc.”
“Hai người đi đi.”
Nếu Chu Yến Kinh và Chi Chi không phải quan hệ như bây giờ, thì năm nay chắc chắn cả ba người sẽ cùng nhau đến rạp chiếu phim rồi.
Mạnh Chiếu Thanh bỗng nhiên cảm thấy thế giới này chẳng dễ thương chút nào.
Một anh trai như anh không thể nào quấy rầy chuyện yêu đương của em gái được.
Mạnh Đan Chi: “Được rồi, vậy anh muốn xem thì nói cho em biết, em trả tiền vé cho anh.”
Mạnh Chiếu Thanh cười rộ lên: “Được.”
Có một rạp chiếu phim chỉ cách nhà họ Mạnh vài phút đi đường, cho nên Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh không lái xe, mà chỉ đi bộ.
Trong ánh mắt chỉ là một mảnh trắng xóa.
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh cùng nhau quấn khăn quanh cổ, đây là do cô chọn, tuy tiền là do Chu Yến Kinh trả — nhưng người chọn vẫn là cô.
Trước khi ăn cơm tất niên, hai người vẫn rất ngọt ngào.
Bây giờ, Mạnh Đan Chi vừa thấy anh xung quanh mình, đã cảm thấy bản thân như con thỏ trắng nhỏ bị chó sói xấu xí dụ dỗ đi mất, sao trước kia cô lại khờ dại như thế chứ.
Lúc trước sao cô lại nghĩ Chu Yến Kinh sẽ là người như thế.
Chu Yến Kinh là một người đàn ông, nếu anh không cố ý, cô sẽ tự tay làm sao?
Sau khi biết rõ sự thật, hình ảnh trong trắng của Chu Yến Kinh trước kia trong mắt cô, bỗng nhiên lại đen như nước mực vậy.
Chắc hẳn là trước kia cô nên kiên trì một chút.
Đương nhiên Chu Yến Kinh có thể phát hiện được vẻ mặt khác thường của cô, nhưng mà so với những trao đổi chân thành trước đó, chuyện năm trước sẽ không là vấn đề gì nữa.
Tết âm lịch trong rạp chiếu phim người đến người đi rất nhiều.
Khi hai người đến trung tâm thương mại, khắp nơi đều là người, có nhỏ, có già có trẻ, cả trai lẫn gái cả cặp đôi cũng có.
Một đôi trước mặt Mạnh Đan Chi đang dính sát vào nhau.
Cô chọc chọc anh: “Còn không dắt tay em?”
Chu Yến Kinh: “Đây là em nói đấy.”
Mạnh Đan Chi buồn bực: “Sẽ không nói anh cố tình.”
Chu Yến Kinh cười, nửa khuôn mặt được che phủ bởi lớp khẩu trang, mắt cong cong chớp chớp khiến vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng.
Thật là một khuôn mặt quyến rũ.
Mạnh Đan Chi oán thầm, nhưng cũng có chút đắc ý.
Anh tìm nhiều cách như thế, âm mưu quỷ kế gì cũng không phải đều là vì cô sao?
Mạnh Đan Chi nhìn thấy người xung quanh đang nhìn hai người, trong lòng có chút kiêu ngạo nho nhỏ, càng không ngừng biểu lộ ra bên ngoài, nhịn không được mà tươi cười.
May mà bị khẩu trang che khuất, lén cười.
–
Còn về bộ phim này, so với người bình thường Mạnh Đan Chi biết nhiều hơn.
Tên bộ phim là [Cẩm Thư Lai], trích từ bài thơ của Lý Thanh Chiếu (*), lấy một đoạn mở đầu trong Cẩm Thư để bắt đầu, lấy “Cẩm Thư” làm kết thúc.
(*) Lý Thanh Chiếu: Lý Thanh Chiếu (chữ Hán: 李清照, 13 tháng 3, 1084 – 12 tháng 5, 1155), hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, cùng Tân Khí Tật xưng gọi 「Tế Nam nhị An; 濟南二安」.
Với lối dùng hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái “Uyển ước từ” (婉约词) biểu thị sự hoa lệ và giàu sự gợi hình trong khi sáng tác. Danh tiếng của bà được đánh giá cao nhất trong các nữ thi nhân của Trung Quốc, xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ (千古第一才女).
Chẳng qua mở đầu quả thực phải đi chịu chết.
Kết cục chính là tin tức chiến tranh thắng lợi, mượn tên Cẩm Thư.
Nhưng mà cô xem video cũng đều giống như khán giả.
Cũng giống với tưởng tượng của cô, bởi vì tết âm lịch có nhiều phim được công chiếu, Trương Sính Vũ cũng không phải đạo diễn lớn, cho nên bộ phim này có rất ít xuất chiếu.
Cũng chỉ vì rạp chiếu phim này khá lớn, nên có đến mấy bộ được xếp chiếu cùng lúc.
Khi Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đi vào bên trong, người bên trong chỉ có một nửa, duy nhất chỉ có một chỗ có một đứa nhỏ đang khóc, người lớn đang dỗ dành.
Vị trí bọn họ ở vị trí sắp xếp, xung quanh đều có người ngồi.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Anh ăn không?”
Cô thích ngọt, đương nhiên sẽ thích bắp rang rồi.
Chu Yến Kinh từ chối vì anh chẳng thích đồ ngọt: “Mua cho em.”
Mạnh Đan Chi: “Anh Yến Kinh, anh không biết hưởng thụ.”
Chu Yến Kinh: “Vậy cho anh đi.”
Mạnh Đan Chi không ngờ anh lại đổi ý, lại keo kiệt đưa qua cho anh một viên.
Chu Yến Kinh cũng không đưa tay lấy, trực tiếp ăn luôn, Mạnh Đan Chi nhanh chóng rút tay lại, xác định kỹ xung quanh không có ai nhìn, “Không phải tay anh rất dài sao?”
“Rất lạnh.” Anh quang minh chính đại nói.
“…”
Cũng may phim cũng nhanh bắt đầu.
Mạnh Đan Chi nhìn qua kịch bản rồi, nhưng bây giờ được nhìn hình ảnh chân thật thế này, lại có một thứ tình cảm khác.
Tuy nam chính từng đến gần, cô cũng không thích, nhưng không thể không nói, vẫn là người rất chuyên nghiệp, diễn xuất đánh nhau đều rất chân thật.
Phân đoạn diễn vai bà chủ của cô xuất hiện vào nửa tiếng sau.
Nam nữ chính trốn trong cửa tiệm may của cô, nam chính muốn gửi tin nhắn cho đồng đội mình, nên mượn bà chủ tờ giấy, cho nên thấy lá thư của cô.
Là do chồng cô đi làm bộ đội gửi về.
Đương nhiên, lúc đầu cô không có hồi âm, sau này cũng bắt đầu trả lời lại, nhưng anh ấy dường như đổi địa điểm rất nhiều lần, nên không nhận được thư của cô.
Câu cuối cùng trong bức thư gần cuối của anh ấy viết cho cô là.
“Uyển nương, chờ anh thắng lợi trở về.”
Nhưng mà, bà chủ chỉ chờ được một lá thư trống không có chữ.
Cô gửi lá thư kia cho nam nữ chính: “Hai người giúp tôi nhìn xem, phía trên đây có phải viết chữ hay không?”
Đáp án đương nhiên là không có.
Khi nhân vật nữ chính do Diệp Như Cẩm rời đi, đã đứng ở đầu đường quay đầu lại nhìn về cửa tiệm may, bà chủ mặc sườn xám màu xanh lam đứng ở quầy, thắt một băng vải lụa.
Ở đoạn cuối phim điện ảnh, chiến tranh thắng lợi.
Màn ảnh lại chiếu đến cô lần nữa, cô đang ngồi ở trước bục viết thư, hôm nay cô nhận được một “phong thư cuối cùng” của anh.
…
Lúc Mạnh Đan Chi quay hình, đoàn làm phim to lớn bao quanh xung quanh cô.
Thật ra lúc cô nhìn mình diễn trong trailer cũng ổn, nhưng bây giờ ngồi trong rạp chiếu phim, bỗng nhiên đắm chiều vào.
Trong rạp chiếu phim rất yên tĩnh.
Sau khi hết phim, bắp rang bơ của cô còn thừa lại hơn một nửa, cô chẳng còn tâm tình nào ăn cả: “Thời bình thật tốt.”
Cô quay đầu: “Ở đại sứ quán có gặp được mấy cái này hay không?”
Chu Yến Kinh: “Sẽ.”
Quốc gia dù đã hòa bình, cũng sẽ phát sinh bạo loạn.
Mạnh Đan Chi: “Đại sứ quán chúng ta chắc không gặp đâu nhỉ?”
Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Bọn họ không dám.”
Mạnh Đan Chi vừa nghe giọng nói thế này của anh, tuy vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng giọng rất trầm thấp: “Cục trưởng Chu, đừng kiêu ngạo nha.”
Chu Yến Kinh: “Phải không? Anh thấy rất bình thường.”
Mạnh Đan Chi cười: “Chính thế đấy!”
Chu Yến Kinh cũng cười theo.
“Cái này còn có thể kiêu ngạo nhiều hơn.” Mạnh Đan Chi cười tủm tỉm, đưa bắp rang không ăn hết cho anh: “Em ăn không vào.”
Chu Yến Kinh không muốn nghĩ tiếp nửa.
“Phim điện ảnh này hình như không quá nổi tiếng nhỉ.” Mạnh Đan Chi nói: “Em không thể cọ nhiệt độ được rồi.”
Hiếm khi, bà chủ cửa hàng như cô mới bắt đầu lo lắng cho doanh thu của cửa hàng nhỏ của mình.
Xem xong phim rồi, Mạnh Đan Chi không tính về luôn như thế, bây giờ trở về cũng mới năm giờ, còn cách lúc ăn cơm chiều rất sớm.
Bình thường nhà họ Chu cũng phải chờ đến xuân vãn mới bắt đầu ăn.
Đi ngang qua cửa kính thủy tinh, Mạnh Đan Chi vô tình quay đầu, thấy hình bóng của mình và Chu Yến Kinh trong gương, hòa vào nhau.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi cách một tấm thủy tinh, thấy Chu Yến Kinh nhìn cô: “Anh lén nhìn em.”
Chu Yến Kinh: “Là em nhìn anh trước.”
Lời này giống như đã từng nghe rồi, Mạnh Đan Chi giống như trở về hai tiếng trước, sao lại để anh nắm lấy nhược điểm rồi.
“Chu Yến Kinh, bây giờ em đổi ý còn kịp không? Hai chúng ta trở về làm anh em bình thường được không?” Cô cố ý hỏi.
Chu Yến Kinh nói: “Được.”
Đồng ý rồi? Mạnh Đan Chi nghi ngờ: “Thật à?”
Chu Yến Kinh: “Giả đấy.”