Nhắc tới Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên mặt vẫn băng lãnh mới có tia ấm áp, cười nhạt nói: “Hoàng tổ mẫu sẽ nhìn thấy .”
Đối với câu trả lời của hắn Thái Hoàng Thái Hậu hiển nhiên là không hài lòng, nhưng tôn nhi này nàng hiểu rất rõ, chỉ cần là vấn đề hắn không muốn trả lời, dù ép hắn cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Đừng đứng, tới ngồi cạnh ai gia.”
“Được.”
Hắn trả lời một tiếng chính là làm tan nát bao trái tim, những thiên kim tiểu thư này người nào không hy vọng hắn có thể ngồi bên cạnh các nàng. Nhưng nghĩ lại hắn cũng không ngồi cùng bất luận nữ nhân nào liền chứng minh còn có cơ hội, lại bắt đầu vụng trộm nhìn hắn.
“Hoàng đệ ẩn giấu thật sâu! Bất quá, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng”
Chiến Cảnh Thiên sau khi ngồi xuống, Chiến Cảnh Nhân lập tức tiến đến bên cạnh hắn vui sướng khi người gặp họa, bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn. Chiến Cảnh Thiên nhìn cũng chưa nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn phía ngoài điện chỉ cười không nói.
Các vị đại thần làm lễ xong sẽ là thời gian dâng tặng lễ vật, trong chớp mắt, đại điện hơi chút trống trải đã để đầy các loại kiểu dáng kỳ trân dị bảo.
“Trương Thị Lang, Dạ Minh Châu Nam Hải sáu khối ——”
“Lâm tướng quân, vòng tay noãn ngọc một đôi ——”
“Hữu tướng đại nhân, Quan Âm Phỉ Thúy một đôi ——”
“Tả tướng đại nhân, Ngọc Như Ý một đôi ——”
. . . . . .
Những thứ lễ vật này đều là các đại thần tỉ mỉ chọn lựa mà mỗi lần đưa lễ vật sẽ nói một tràng cát tường, Thái Hoàng Thái Hậu hết sức cao hứng, hài lòng cười. Các đại thần đưa lễ xong sẽ là sứ thần các quốc gia, cũng đều là các loại bảo vật nhưng không có gì ngoài vải vóc, phỉ thúy, cùng ngọc bội.
Trong điện mọi người đều đã đưa lên hạ lễ, tiểu thái giám có chút khó xử nhìn Chiến Cảnh Thiên ngồi trên cao, chỉ thấy hắn hai tay trống trơn không giống như là bộ dáng có lễ vật, tiểu thái giám có chút sốt ruột hỏi: “Chiến Vương gia. . . . . .”
Hắn vừa hỏi, trong điện rất nhiều người đều lộ ra biểu tình nghi hoặc, Chiến Vương gia có tiếng hiếu đạo, bọn họ không tin hắn sẽ không chuẩn bị lễ vật.
“Cảnh thiên có thể tới ai gia đã thật cao hứng. Hôm nay chỉ cần giải quyết chuyện tình năm năm trước đã đáp ứng ai gia, đó chính là lễ vật tốt nhất.” Thái Hoàng Thái Hậu cũng không phải đặc biệt để ý những lễ vật này. Đã trải qua ba đời hoàng đế, có bảo bối gì chưa từng thấy mà càng già lại càng hiểu tiền tài đều là vật ngoài thân.
Dứt lời, Chiến Cảnh Thiên như mới vừa lấy lại tinh thần, trong mắt hơi có chút không yên, bất quá rất nhanh liền đè ép xuống cười nhạt nói: “Cảnh Thiên vì hoàng tổ mẫu chuẩn bị lễ vật, thỉnh hoàng tổ mẫu ra ngoài điện sẽ thấy.”
Nghe vậy, Thái Hoàng Thái Hậu trên mặt tươi cười càng sâu, chẳng lẽ là nữ tử trong phủ Cảnh Thiên kia?
“Tốt tốt, mau đỡ ai gia ra ngoài nhìn xem.”
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, bầu trời xanh như vẽ ngẫu nhiên có vài dải mây trắng lại càng đẹp không sao tả xiết.
“Hoàng Thành đã lâu không quang đãng như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ phúc lộc an khang!”
“Đúng vậy, Đúng vậy. . . . . .”
Thấy vậy, có đại thần vội vàng vuốt mông ngựa, người khác cũng theo phụ họa.
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một điểm sáng!
“Mau nhìn, có cái gì hướng về bên này bay đến.”
Điểm sáng càng ngày càng gần, cuối cùng quần thần phía dưới đều thấy rõ đây là cái gì, thì ra là một con Bạch Hạc!
“Tiên hạc! Cư nhiên là tiên hạc!”
Bạch Hạc lại xưng là tiên hạc, kỳ thật cùng hiện tại không khác lắm chẳng qua cách gọi bất đồng. Bạch Hạc dáng vẻ tao nhã, màu sắc rõ ràng, có cát tường, trung trinh, trường thọ, cho nên hiện tại những người này sau khi thấy được mới có thể kinh ngạc như thế.
Nhìn mọi người kinh ngạc, khóe miệng Chiến Cảnh Thiên khẽ câu lên, chỉ có nữ nhân này mới có thể nghĩ ra thứ sáng tạo như vậy, có đôi khi thật muốn mở đầu của nàng ra nhìn xem bên trong có gì.
“Thái Hoàng Thái Hậu mau nhìn! Trên cổ tiên hạc còn có đồ!”
Ánh sáng là từ cái hòm trên cổ của nó phát ra, rất nhanh Bạch Hạc liền bay tới đứng trước người Thái Hoàng Thái Hậu đầu cọ xát trên quần áo Thái Hoàng Thái Hậu, lập tức chiếm được niềm vui của Thái Hoàng Thái Hậu.
Khi tất cả mọi người bị nó hấp dẫn, Chiến Cảnh Thiên nhanh chóng cho nó ăn mấy viên thuốc. Đây là pháp bảo hấp dẫn nó.
Bất Hối mỗi ngày đều lấy viên thuốc này huấn luyện nó, hôm nay Chiến Cảnh Thiên bôi lên lên quần áo Thái Hoàng Thái Hậu cùng thành phần với viên thuốc đó cho nên mới bay thẳng tới chỗ Thái Hoàng Thái Hậu.
“Tiên hạc chúc thọ, trời bảo hộ Chiến quốc ta!”
Những người này tuy biết đây là lễ vật Chiến Cảnh Thiên chuẩn bị nhưng vẫn phủ phục trên mặt đất đối với bầu trời dập đầu.
“Lão tổ tông, mau nhìn xem trên cổ của nó treo cái gì.”
Lâm Tuyết Nhu đứng ở bên cạng nàng nhìn cái hộp trên cổ tiên hạc cực kỳ tinh mỹ cho nên đối với đồ bên trong tràn ngập tò mò, những người khác cũng vậy.
Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng mở hộp ra, lập tức bị vật bên trong thu hút. Trong hòm là một khối noãn ngọc tốt nhất, hình ảnh chúng tiên mừng thọ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một cái tiên cung lập thể, ngồi ở vị trí trên cùng là một phụ nhân hiền lành, rất giống bộ dáng Thái Hoàng Thái Hậu, hai bên có hai đồng tử đồng nữ đáng yêu bê đào mừng thọ, phía dưới là hình ảnh quần tiên mừng thọ .
“Tốt! tốt! Ai gia cực kỳ thích, Cảnh Thiên thật có tâm.” Thái Hoàng Thái Hậu liên tiếp nói hai tiếng tốt, lễ vật sáng tạo như vậy nàng là lần đầu tiên nhìn thấy, mà cảnh tượng quần tiên mừng thọ bên trong đúng là từ trước đến nay cũng chưa từng thấy.
Chiến Cảnh Thiên cũng không để ý, ngược lại luôn hướng về bầu trời nhìn lại, nghe Thái Hoàng Thiên hậu nói xong, cười nhạt nói: “Hoàng tổ mẫu thích là được.”
“Hoàng đệ, bên cạnh ngươi khi nào thì có người tài như vậy, ngày khác cũng làm cho trẫm một cái.” Chiến Cảnh Nhân biết đây khẳng định không phải chủ ý Chiến Cảnh Thiên nghĩ ra, tiến đến bên tai hỏi. Hắn đối với cái này cũng cảm thấy rất hứng thú.
Chiến Cảnh Thiên cũng không để ý đến hắn, càng thêm bất an nhìn bầu trời, dựa theo kế hoạch ban đầu hiện tại nàng phải nên xuất hiện rồi? !
“Được rồi, các vị ái khanh có thể đi ngắm cảnh trong cung, buổi chiều sẽ thiết yến ở trong đại điện.” Lễ vật Chiến Cảnh Nhân cũng đưa xong rồi, hắn vội vã lấy đi nghiên cứu, cho nên khẩn trương hạ lệnh giải tán.
Nghe vậy Chiến Cảnh Thiên hơi nhíu lông mày, bất an trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt. Chẳng lẽ nàng thật sự tức giận? Nhíu mày lần thứ hai mở miệng: “Đợi một chút nữa.”
“Cảnh Thiên còn có lễ vật gì sao?” Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt lại lộ ra một tia chờ đợi, vui vẻ hỏi.
Nửa ngày, trên bầu trời vẫn không chút phản ứng, Chiến Cảnh Thiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nở nụ cười, xem ra hắn là thật sự đã sai.
“Đi. . . . . .”
Ngay khi hắn định bỏ đi, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống đầy trời đóa hoa. . . . . .