Hoàng Thành Chiến quốc đoan trang hùng vĩ, kiến trúc trong cung lại càng lộ ra cao quý.
Cửa cung dòng người không ngừng, nơi chốn đều là xe ngựa trang trí cầu kì.
Chiến Cảnh Nhân rất coi trọng đại thọ Thái Hoàng Thái Hậu sáu mươi tuổi, bố trí cực kỳ long trọng, vương công đại thần từ sớm đã mang theo gia quyến tới cung, vẻ mặt mọi người đều là vui thích.
Sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu có lẽ sẽ không làm cho bọn họ chú trọng như vậy, trọng yếu nhất là chuyện Chiến Cảnh Thiên đã từng đáp ứng! Đồng thời, còn có sứ thần các quốc gia cũng mang theo lễ vật tiến đến chúc mừng.
Trước khi thọ yến bắt đầu, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ ở trong đại điện tiếp đại thần cùng sứ thần đến thỉnh an, khi chạng vạng mới tổ chức yến hội. Đồng thời, trên yến hội cũng là thời gian các vị các tiểu thư biểu diễn, nếu được đại thần, hoàng tử nhìn tới, hai bên tình đầu ý hợp, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ ở trước mặt mọi người tứ hôn.
Đến cửa cung cần xuống xe, theo thảm đỏ tươi đi đến đại điện, trong đại điện bầy hàng loạt ghế ngồi, phía trên đặt hoa quả và mỹ tửu, tỏa ra hương khí.mê người
Lúc này, bên ngoài đại điện đi tới mấy tiểu thư trang phục lộng lẫy, đi đầu là Lâm Tuyết Nhu.
Hôm nay nàng cung trang đỏ nhạt, làn váy kéo đất, tao nhã đẹp đẽ quý phái, một đầu tóc đen cao cao vãn lên, mặt trên cài vào một cây trâm màu vàng, càng thêm tao nhã, vừa vào đại điện đã nhìn quanh bốn phía, phát hiện Chiến Cảnh Thiên chưa tới hơi chút thất vọng.
Sáng sớm hôm nay, lúc nàng đi tìm Chiến Cảnh Thiên mới biết hắn đã tiến cung trước, nhưng bọn họ đã dạo qua một vòng cũng không tìm được. Bộ quần áo này quá nặng, ép nàng có chút không thở nổi, chỉ có thể ở trước điện tìm nơi ngồi xuống.
“Vị tiểu thư này là ai? Thật sự là khuynh quốc khuynh thành!”
“Đây chính là đệ nhất mỹ nhân Chiến quốc chúng ta, đương nhiên là đẹp .”
“Trên người nàng mặc là y phục Cẩm Tú phường, thật xinh đẹp. . . . . .”
“Đúng vậy, một năm trước ta đi hẹn, đều nói bài đầy.”
Nàng vừa ngồi xuống, bên cạnh đã bắt đầu bàn tán, ánh mắt nam nữ trong đại điện đều tụ tập trên thân nàng, điều này làm trong lòng nàng hết sức hài lòng, hôm nay nhất định đem Phượng Bất Hối cùng Hạ Lam đều đã so thấp hơn, biểu ca nhất định sẽ đối nàng vài phần kính trọng!
Nghĩ đến đây, lại càng ngẩng cao đầu, tiếp nhận mọi người khen.
“Mau nhìn, mau nhìn, lại một mỹ nhân đến đây, vị này không thua kem đệ nhất mỹ nhân chút nào!”
“A! Trên người nàng là kiện y phục cao nhất Cẩm Tú phường. . . . . .”
Khi đang Lâm Tuyết Nhu ở đó đắc ý, ánh mắt người chung quanh lại bị nữ tử vừa vào cửa hấp dẫn.
Người tới quần áo màu lam nhạt, phía trên thêu đóa hoa màu trắng, thanh nhã tươi mát, lộ ra khí tức xuất trần, như tiên tử rơi xuống nhân gian. Ánh mắt của nàng cũng dò xét trong đại điện một chút, không phát hiện người muốn tìm mới nhíu mi, bất quá rất nhanh lại mỉm cười, hướng về phía người trong điện thân thiện cười, thoáng chốc làm mọi người say mê trong gương mặt tươi cười của nàng, không nguyện tỉnh lại.
“Mau nói cho ta biết vị tiên tử này là ai, bổn vương muốn hoàng đế các ngươi tứ hôn.” Người tới chính là tiểu vương gia Yến quốc, Yến Mặc Ly!
Người bên cạnh vừa nghe, lộ ra biểu tình khinh thường: “Vị này là dòng chính nữ của hữu tướng đại nhân, cũng là Chiến quốc đệ nhất tài nữ, quan trọng nhất là, nàng thích Chiến Vương gia chúng ta.”
Yến quốc trong lục quốc chỉ là tiểu quốc, cho nên rất nhiều các đại thần đối với bọn hắn rất không nể mặt.
Nghe vậy, Yến Mặc Ly trong mắt hiện lên một tia sát khí, bất quá trong giây lát đè ép xuống, cười làm lành nói: “Thì ra là nữ nhân của Chiến Vương gia! Trách không được cao quý như vậy, ta xem nàng còn đẹp hơn đệ nhất mỹ của các ngươi.”
“Ngươi đồ cóc thối, ngươi. . . . . .”
Lâm Tuyết Nhu đang ở bên cạnh bọn hắn, vốn nghe được cũng rất mất hứng, lại thêm một câu này của hắn cũng ngồi không yên, nàng khi nào bị người nhục nhã như vậy, huống chi, là dung mạo nàng vẫn làm nàng kiêu ngạo.
Nàng vừa mới mở miệng, lập tức thu hút rất nhiều người vây xem, vẻ mặt xem kịch vui.
“Tiểu thư, Vương gia một lát sẽ đến đây, hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu biết ngươi lại phát giận sẽ mất hứng .” Tiểu Thúy vội vàng kéo nàng trở về, ngay cả bọn ta cũng nghe ra trong lời nói của Yến Mặc Ly là khiêu khích, tiểu thư như thế nào lại vẫn lỗ mãng như vậy.
“Yến vương gia nói đùa, Hạ Lam làm sao có thể cùng Tuyết Nhu muội muội so sánh! Lời này nếu truyền ra ngoài mọi người sẽ chê cười .”
Cùng Lâm Tuyết Nhu so sánh, Hạ Lam thông minh hơn rất nhiều, lời này nếu phản bác, cũng chẳng khác nào thừa nhận.
“Thì ra tiểu thư tên là Hạ Lam! Nhân mỹ tên gọi cũng đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, nếu ngươi không thích Chiến Vương gia, Yến quốc tùy thời hoan nghênh ngươi, vị trí Yến vương phi vĩnh viễn giữ lại vì ngươi.”
Hai người nói như vậy, làm cho Lâm Tuyết Nhu vừa mới bình tĩnh trong lòng lại cáu giận, thầm nghĩ lát nữa sai người tìm chút dược cho hai người bọn họ ăn, như vậy nàng sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh .
“Hoàng thượng giá lâm!”
“Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm!”
“Quý phi nương nương giá lâm!”
. . . . . .
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hoàng Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, quý phi. . . . . .”
“Chúng ái khanh bình thân!”
Chủ nhân yến hội hôm nay rốt cục cũng đến, Chiến Cảnh Nhân vẫn một bộ dáng vô lại, đối với thiên kim tiểu thư trong điện người ném ra mị nhãn, bên cạnh là Thái Hoàng Thái Hậu, hai nữ tử đi theo phía sau là đương kim Lý quý phi cùng Lâm quý phi.
Chiến Cảnh Nhân mười tuổi đăng cơ, hiện giờ đã mười sáu năm, trong hậu cung trừ bỏ hai vị quý phi cũng không có phi tần khác, cho nên, cũng là đối tượng chúng nữ tử theo đuổi.
“Chúng thần chúc Thái Hoàng Thái Hậu nương nương phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!”
“Tốt tốt, đều đứng lên đi, các vị ái khanh không cần câu nệ.”
“Tạ Thái Hoàng Thái Hậu.”
Sau khi các vị các đại thần tam quỳ chín bái, bên ngoài đại điện truyền tới một thanh âm trầm thấp, êm tai: “Cảnh Thiên chúc hoàng tổ mẫu tùng hạc trường xuân, xuân thu không lão, thất tuần một lần nữa, vĩnh viễn vui vẻ!” Tiếp theo, Chiến Cảnh Thiên mới từ ngoài điện chậm rãi đi tới.
Cẩm bào xanh da trời, bên hông, cổ tay áo đều đã khảm Dạ Minh Châu, được ánh mặt trời chiếu lên, lại càng lóe ra hào quang chói mắt, dung nhan như đao khắc mang theo khí tức rét lạnh, toàn thân tản ra một loại khí phách bễ nghễ thiên hạ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Hắn xuất hiện, làm cho đại điện ầm ỹ trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người sững sờ nhìn hắn, nhất là những thiên kim tiểu thư đã đỏ bừng mặt, trong mắt tràn đầy ái mộ, ngày thường Chiến Vương gia đã khiến cho người thập phần kinh diễm, hôm nay càng đậm.
Nhất là bỏ đi trường bào màu đen quanh năm không đổi, thay bằng cẩm bào lam sắc đẹp đẽ quý giá, lại càng đưa quý khí bẩm sinh của hắn tao nhã vô cùng sâu sắc!
trong lòng Hạ Lam lại càng nhảy loạn, vài năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liếc mắt một cái liền yêu hắn, mấy năm nay nàng yêu hắn không những chưa giảm ngược lại càng sâu, nhìn y phục trên người hắn cùng chính mình cùng màu, mặt lại đỏ vài phần. . . . . .
Chiến Cảnh Nhân cùng Thái Hoàng Thái Hậu phản ứng nhanh nhất, bọn hắn quan tâm là người khác kia, hướng về phía sau hắn nhìn nhìn, lại xác định chỉ có mình hắn tới, hơi chút thất vọng nói: “Nghe nói trong phủ có vị Phượng cô nương? Như thế nào không mang vào để ai gia nhìn một cái?”