– Anh coi em là gì?
– Người.
*
– Lũ chết tiệt kia! Các người dám đánh anh ấy!
Không chỉ người tàn bạo mới biết nổi điên, khi lọ lem đã giận sôi thì mụ dì ghẻ cũng nhỏ huống hồ là đám côn đồ!
Đông Vy xô luôn chàng quý tốc sang một bên, xông đến kẻ lưu manh vừa ra tay với Hữu Phong. Như con sóc lếu láo, cô gái nhỏ bặm môi đá ngay vào
chỗ-mềm-yếu-nhất khiến gã ngã vật, rú lên điên dại. Rất ra dáng đàn chị, Đông Vy chồm người dậm mạnh lên ngực gã, tay chỉ vào đám côn đồ, quát
to:
– Có ngon tới hết đây! Chị dậm chết cả lũ!
– Ôi
thế cơ à? – tên đại ca cười khùng khục, bắt đầu có hứng thú với nhóc con mặt non mũi choẹt – Vậy anh xin chết dưới chân bé nhé?
Hắn
liếm môi cợt nhả, cởi áo cho bọn đàn em giữ rồi nhìn Đông Vy cười tình.
Cô gái nhỏ đáp trả hắn bằng cái lườm giận dữ, tút giày ném ngay khi hắn
bước về phía cô. Trúng phóc! Giày đập thẳng vào mặt tên đại ca!
Cả lũ gập người cười ầm ỹ, mặc đại ca đang giận run, “ hình xăm dấu giày ” choán kín má.
– Bingo! – Thiếu niên giơ ngón cái, nháy mắt với Đông Vy.
– Chúng mày, đánh chết tụi nó cho tao!
Tên đại ca gào lên nhưng hắn buộc phải ngậm chặt miệng ngay sau đó bởi chiếc giày bay thứ hai …
Đông Vy vội trốn sau chàng quý tộc, chân chỉ mang mỗi tất. Lá gan teo
lại còn một nhúm. Vây quanh đang là những kẻ bặm trợn, đứa cầm gậy cơ,
dao găm, ống tuýp, roi điện … sẵn sàng phang!
Chợt, mắt cô gái
nhỏ bị bịt bằng bàn tay lạnh. Đông Vy chẳng còn thấy gì ngoài sắc đen
như đang bị nhốt trong chiếc hộp kín bưng. Bên tai cô là giọng nói mờ
đục:
– Em sợ máu. Vì thế tuyệt đối đừng mở mắt! Có nghe không?
– Anh phải hứa. Nhất định đừng để bị thương!
– Okay!
– Nam nhi nói lời giữ lời. Không thì là gay!
Hữu Phong bật cười. Đợi cô gái nhỏ tự động chui vào gầm bàn, nét cười
cũng tắt lịm. Cơn đau như lũ rắn độc đang quấn chặt từng tế bào, cứa đứt từng mạch máu. Phải nhanh gọn dẹp hết đám lâu la trước khi ngã quỵ!
Thiếu niên nghiêng người né lưỡi dao sắc lẻm vừa đâm tới, đồng thời tước luôn con dao găm phóng thẳng vào tên đang khua roi điện. Hắn ngã, anh
rút roi điện vụt mạnh tên đang nắm gậy cơ … Cứ thế, từng tên lưu manh
lần lượt áp mặt vào sàn nhà lạnh cóng, thật nhanh chóng. Cho đến lúc tên đại ca cũng đổ ập như thân cây bị đốn ngã, thiếu niên vẫn giữ nguyên
nét mặt vô cảm.
Lướt mắt qua những kẻ đang nằm la liệt giữa máu me và tiếng rên rỉ, Hữu Phong thở đứt quãng. Anh nhấc chân đến bàn
bida, khẽ gọi:
– Ra đây!
Tức thì, nhóc con nhảy phóc lên, hai tay ghì chặt cổ anh, nức nở:
– Đồ tồi tệ! Em đã sợ biết bao!
Hữu Phong im lặng, bế bổng cô gái nhỏ đem ra khỏi quán bida. Anh khựng người, nhíu mày. Chiếc BMW đã bốc hơi!
Trong số những kẻ bị hạ gục vừa rồi, hình như không có gã yêu râu xanh từng bắt Đông Vy! Hẳn gã đã trộm mất xe anh!
– Chắc bác ấy sắp tới rồi! – Cô gái nhỏ nhảy phóc khỏi tay chàng quý tộc, đứng ngóng quản gia Lâm.
Trời se buốt, gửi gió hoành hành khắp nơi. Màn đêm trống rỗng hệt lọ
mực bị hất đổ, vấy hết cảnh vật chung quanh. Vài tia sáng yếu ớt của sao đêm chọc thủng mây, hắt lên thiếu niên cao gầy đang nghiêng đầu ngắm cô gái nhỏ.
– Chạy. Sẽ bớt lạnh!
– Kiệt sức còn đòi chạy. Anh ham hố thật!
Đông Vy thổi phù phù vào tay rồi áp lên má Hữu Phong, muốn mang ấm áp cho anh nhưng lại bị đẩy ra.
– Bẩn! – Chàng quý tộc phũ phàng.
– Anh đang xúc phạm em đấy!
– Tất nhiên!
– Anh coi em là gì?
– Người.
– Anh trả lời kiểu gì đấy?
– Thật lòng.
Đông Vy lườm, đút tay vào túi áo bỏ đi. Cô chẳng phải trẻ con, đấu khẩu
không lại thì giận dỗi mà do anh quá lạnh nhạt. Ngay cả khi vừa mới
thoát nạn cũng chẳng mềm mỏng chút nào! Kể từ lúc hôm anh mặc kệ cô cho
hoàng hôn nuốt gọn, Đông Vy vẫn đang chờ một lời xin lỗi. Khó lắm sao?
– Vy!
– Cứ kệ em!
Hữu Phong thở dài. Sao lắm chuyện thế? Tự hờn dỗi thì tự dỗ mình, anh
đâu thừa hơi! Trước mặt anh, cô ngang nhiên quan tâm cậu bạn cùng lớp
rồi còn bênh vực Minh Quý tới hai lần. Khác nào xắt nhỏ kiêu hãnh của
anh! Đúng anh điên rồ mới còn để ý tới người như thế!
– Vy, cho em một giây, đứng lại ngay! – Hữu Phong gằn giọng.
– Đừng ra lệnh nữa, em không nghe! – Cô gái nhỏ bịt tai, băng qua làn đường đi bộ.
– Để tôi tóm được, em chết chắc! – Hữu Phong nghiến răng.
Đột nhiên, ánh đèn chói soi thẳng vào Đông Vy khiến cô giật mình. Khi
nhận ra đó là chiếc BMW sang trọng, ngược chiều ánh sáng nên cô không
thể quan sát người sau ghế lái là ai nhưng vẫn vẫy tay loạn xạ. Có thể
là ai ngoài quản gia Lâm và bố nuôi!
Hữu Phong nheo mắt quan sát, chợt anh đánh rơi nhịp thở.
Tiếng rồ ga rít lên ớn lạnh như con thú lớn đang gầm rú, vang vọng cả
vùng trời. Một ai đó đẩy cô gái nhỏ ra khỏi luồng sáng trắng lóa, tích
tắc ấy, chiếc BMW phóng thẳng vào thiếu niên. Thân ảnh cao ngạo bị mũi
xe hất bổng vào không gian đen đặc. Như có bàn tay tàn ác chộp anh lại,
đem ném mạnh xuống mặt đường … Chiếc mũ phớt văng đến đôi chân chỉ
mang mỗi tất, bất động …
Máu trào ra từ khóe môi kiêu ngạo, tràn khắp khuôn mặt rắn rỏi. Chàng quý tộc hướng cô gái nhỏ, mấp máy môi:
– Một mét. Nhớ không?