– Luật dành riêng cho em đây! – Ngón tay đưa ra, dí mạnh trán cô nhóc – Không được rời khỏi tôi, một mét!
*
Đã dùng mọi cách để đe dọa nhưng cảm giác sợ hãi không đến với vị khách kia mà ngược lại, nó đang xâm chiếm cô gái nhỏ thật mạnh mẽ. Tai Đông
Vy như ù đi khi hắn nói mình bị AIDs, tuy không tin lắm nhưng cơ thể nhỏ nhắn vẫn cứng đờ, quên cử động dù những sợi dây thừng đã bị cởi bỏ toàn bộ.
– Tôi còn trẻ, còn tương lai, còn nhiều thứ phải làm. Ông
đừng hại tôi! Hơn nữa, tôi chỉ mới bằng tuổi con cái ông, ông làm bậy là mất nhân cách đấy!
Đông Vy nhẹ nhàng khuyên giải, chỉ mong
những lời thành thật có thể đánh thức một phần lương tâm của kẻ làm cha. Đây cũng coi như là biện pháp cuối cùng!
– Xin lỗi, tôi không có con. – Vị khách lịch sự đáp.
– Vậy tôi bằng tuổi cháu ông! Ông không cảm thấy có lỗi với con cháu sao?
– Bị ngốc à? Đã không có con thì làm sao có cháu! – Vị khách bực mình,
cốc trán cô gái nhỏ liền vài cái. Rõ ngốc, nếu muốn thịt người thì anh
đã chẳng thèm nghe cô nàng lảm nhảm đến tận bây giờ.
– Đau!
Cô gái nhỏ kêu lên, vừa xuýt xoa vừa che trán và bỗng giật mình khi
nhận ra sự tự do đã được trả về với đôi tay. Một âm mưu nhỏ chợt nảy ra
và được Đông Vy thực hiện ngay lúc đó. Cô gái nhỏ bặm môi, dùng hết sức
tung cú đạp thật mạnh về phía đối diện, nơi mà cô đoán chắc là vị khách
đang ngồi. Đồng thời, tay tháo khăn bịt mắt để tiện đường thoát thân.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Đông Vy, vị khách không dính đòn mà ngược
lại, tóm lấy bàn chân phách lối để cô gái nhỏ hoảng sợ, luống cuống vùng mạnh cả hai chân.
– Biến đi! Biến ngay!
Nét cười
thoáng qua trên khuôn mặt điển trai, vị khách bỗng vòng tay ôm chặt lấy
cô gái nhỏ, khẽ đặt lên chóp mũi xinh xắn một nụ hôn phớt như làn gió
thoảng qua. Giây lát đó, cả không gian bị nhấn chìm trong im lặng. Cô
gái nhỏ thôi chống cự, ngồi ngoan trong đôi tay quen thuộc, nín thinh
thật lâu rồi khẽ nói:
– Ai thế?
Thay cho câu trả lời,
vị khách nới lỏng nút thắt của chiếc khăn để nó tự tuột ra, trả lại tự
do cho đôi mắt còn ngập sợ hãi. Cô gái nhỏ ngước nhìn người đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên tột cùng, làn da tái xanh bỗng chốc ửng hồng, trưng
ra toàn bộ sự ngượng ngùng đang lấn chiếm cô nhóc. Đông Vy mấp máy môi,
bật ra những thanh âm run run:
– Sao lại là anh?
– Là tôi thì sao?
– Nhưng giọng nói …anh biết giả giọng?
Đông Vy hướng thẳng ánh mắt hoài nghi về phía người đối diện, hai tay
bấu chặt vào lưng anh để … trả thù cho việc bị người này đùa giỡn. Thật
mất mặt! Thật xấu hổ! Lại bị anh chứng kiến mình rơi vào thảm cảnh này,
đã thế còn mạnh miệng dọa người máu lạnh, có khác gì là làm trò cười
không?
Bất chợt, một ý nghĩ lướt qua đầu cô gái nhỏ như tia
chớp loé lên giữa trời quang, Đông Vy nhìn chằm chằm đôi mắt xám tro mê
hoặc, khẽ rùng mình bởi linh cảm kì quặc đang mách bảo cô rằng, nhân vật đáng sợ này chính xác là người lạ mang tên Richard nếu như…
– Anh biết giả giọng nói đúng không? – Cô gái nhỏ lặp lại phán đoán của mình, tim đập liên hồi như sắp vỡ tung.
Hữu Phong gật đầu thừa nhận với thái độ dửng dưng cố hữu, cứ như là bí mật về Richard chẳng bị khơi ra. Anh thấp giọng:
– Dạo phố thế này à?
– Em lạc đường rồi sau đó… không nhớ nữa. Lúc tỉnh dậy thì đã thế này
rồi! – Cô gái nhỏ lấp liếm chuyện đuổi bắt cướp, không muốn phô trương
thêm sự ngốc nghếch của mình trước ai kia.
Hữu Phong cũng chẳng thèm suy xét lời nói dối lộn xộn ấy, mắt anh xoáy sâu vào bờ má còn lưu dấu tay, dấu vết của những cái bạt tai. Anh mím môi, có chút thương cô
nhóc, nhưng hơn hết vẫn là cơn điên vẫn muốn nổi lên! Vệt sáng mạnh mẽ
phủ lấy đôi mắt xám tro lạnh lẽo, Hữu Phong gạt tay cô nhóc để hất văng
mấy cái bấu véo của mèo con. Anh thảy chất giọng dữ dằn vào không khí:
– Luật dành riêng cho em đây! – Ngón tay đưa ra, dí mạnh trán cô nhóc – Không được rời khỏi tôi, một mét!
Đông Vy nhắm mắt, gục mặt vào bờ vai rộng, miệng cười tủm tỉm, mũi nhăn nhăn.
– Tóc anh cũng thật thơm!
Sau lời khen ấy, cô gái nhỏ dùng hết can đảm vài cái vươn tay, chạm nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của người đang cõng mình. Vì lúc chiều chạy quá
nhanh nên bị sái chân, còn phải trải qua mấy tiếng đồng hồ bị trói nên
Đông Vy đến lết cũng chẳng nổi. Nài nỉ mãi, ai đó mới chịu cõng cô với
lời dặn “ Không nhúc nhích, không mở miệng! ”
Cô gái nhỏ phạm
phải hai điều cấm kia mất rồi… Hữu Phong khựng người, miệng nhếch hờ
thành nụ cười quỷ quyệt và đột ngột… anh buông tay.
Rầm! Đông Vy tuột khỏi lưng Gió Quỷ, đáp đất bằng tiếng hét thảm thiết…