Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Chương 18



Thấy những người khác vẫn còn muốn phản đối, ông Nhậm trừng mắt, “Đừng ầm ĩ nữa! Ông quyết định!” Ông cụ phát uy, đám đàn ông nhà họ Nhậm đành phải tâm không cam tình không nguyện mà nghe theo.

“Con dâu, con đi lấy đồ cho Quả Quả ăn. Nói với nó là không cấm túc nữa, tùy nó. Aiz, đói bụng là phi thường tổn thương tới thân thể.” Nghĩ tới cháu gái bảo bối bị đói một ngày, ông Nhậm liền đau lòng.

“Được, thưa ba.” Mẹ Nhậm cười cười, bưng khay ăn tới phòng Nhậm Quả Quả.

Tới cửa phòng, mẹ Nhậm nói, “Quả Quả, mở cửa.” Một lát không thấy phản ứng, mẹ Nhậm lại nói: “Sao, cả mẹ mà cũng không cho vào hả?”

Không bao lâu sau, mẹ Nhậm nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, sau đó cửa phòng đang đóng chặt hơi hé ra.

Mẹ Nhậm cười cười, bưng khay ăn vào.

Nhậm Quả Quả mở cửa phòng xong thì lại làm tổ trên giường, tiếp tục kéo chăn che kín đầu.

Mẹ Nhậm lắc đầu, để khay ăn lên bàn, tát mạnh một cái lên cái chăn bông, “Con đó! Giận thì giận, lại còn lấy thân thể của mình ra mà làm trò với cả nhà. Nhậm Quả Quả, con làm thế có đúng không?”

Nếu nói ba Nhậm là cha hiền thì mẹ Nhậm chính là mẹ nghiêm tiêu chuẩn. Không còn cách nào, đàn ông trong nhà đều cưng chiều con gái tới tận trời, nếu mà làm mẹ mà không nghiêm khắc thì con gái được cưng chiều sẽ điêu ngoa tùy hứng thì phải làm sao!

Nhậm Quả Quả đang cuốn thành con sâu giật giật, rốt cuộc thò đầu ra, rầu rĩ nói: “Xin lỗi…” Bị mẹ nói như thế, cô cũng thấy áy náy. Quả thật cô không nên dùng chiêu tuyệt thực này để uy hiếp người nhà.

“Không chỉ phải xin lỗi mẹ mà lát nữa còn phải xin lỗi ông nội và mấy người kia nữa, biết không?” Mẹ Nhậm dạy dỗ.

“Vâng.” Nhậm Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy con gái biết sai, mẹ Nhậm cũng thả lỏng sắc mặt, “Ừm, dậy ăn gì đó đi.” Bà bưng khay ăn tới bên giường.

Nhậm Quả Quả đứng lên, cầm lấy ly sữa uống một ngụm rồi cầm lấy sandwich cắn một miếng.

Mẹ Nhậm vuốt mái tóc rối của con gái, khẽ nói: “Con thích Bách Nghiêu Tân đến vậy sao? Khiến sáu năm qua con nhớ mãi không quên?”

“Khụ khụ…” Nhậm Quả Quả bị sặc, kinh ngạc mà nhìn mẹ mình, “Mẹ…Mẹ…Mẹ…Mẹ…sao mẹ biết…”

Mẹ Nhậm liếc cô, “Mẹ là mẹ con, sao con giấu được?” Cho rằng bà không phát hiển ra những quyển báo và tạp chí về Bách Nghiêu Tân trong ngăn tủ bị khóa của cô sao?

Vốn bà cũng cảm giác được gì đó nhưng chỉ coi như đó là đối tượng mà con gái nhà mình sùng bái. Dù sao thì quả thực điều kiện của Bách Nghiêu Tân tốt nhưng bà lại không ngờ con gái sẽ lừa người nhà chạy đi làm bảo mẫu. Đã vậy cô lại còn nói chuyện yêu đương với Bách Nghiêu Tân.

Hơn nữa bà còn nhìn ra được rằng lần này con gái yêu đương nghiêm túc chứ không giống như tình yêu trẻ con trước kia. Lúc trước con gái từng bị ngăn cản chuyện yêu đương nhưng chưa bao giờ bà thấy nó phản đối dữ dội như lần này.

Mẹ Nhậm vuốt ve mặt con gái, nhìn cô một cách nghiêm túc, “Quả Quả, con yêu Bách Nghiêu Tân ở điểm nào?’

Nhậm Quả Quả rũ mắt xuống, “Con cũng không biết.” Cô chỉ yêu thôi! Khác với loại tình yêu mờ mịt năm mười lăm tuổi, càng ở bên Bách Nghiêu Tân lâu thì anh trong lòng cô càng chân thực, khắc sâu trong trái tim cô.

“Là yêu ư? Con yêu cậu ta ư?” Con gái bà biết yêu là gì sao?

Nhưng lần này, Nhậm Quả Quả lại gật đầu, “Yêu.” Cô ngước mắt nhìn mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, “Mẹ, con yêu anh ấy.” Đúng vậy, cô yêu Bách Nghiêu Tân.

Ở tiệm áo cưới, khoảnh khắc khi anh xoay người rời đi, cô hoảng hốt, nóng nảy, thậm chí là sợ hãi.

Câu kia của anh có ý gì? Có phải anh không cần cô nữa không?

Nghĩ tới chuyện Bách Nghiêu Tân sẽ không cần cô, cô liềm cảm thấy lòng mình nhói đau. Trong nháy mắt đó, cô bỗng hiểu, cô luôn hồ đồ lờ mờ trong tình yêu, hóa ra nó đã sớm tồn tại.

Nhưng cô không từng nghĩ sâu hơn, cho tới khi thấy ánh mắt thất vọng phẫn nộ của Bách Nghiêu Tân thì cô mới hiểu rõ. Nhưng không còn kịp nữa, Bách Nghiêu Tân không cần cô nữa rồi.

Nụ cười trên mặt Nhậm Quả Quả ảm đạm đi, “Nhưng anh ấy không cần con nữa. Anh ấy giận còn, hơn nữa còn rất tức giận, rất tức giận…Nhưng con không biết vì sao anh ấy giận.”

Cô là người nhà họ Nhậm thì có gì sai à? Không phải cô cố ý giấu anh, vả lại anh cũng không hỏi…Hơn nữa chẳng lẽ lúc giới thiệu mình cho người khác thì cô phải nói mình là Nhậm Quả Quả nhà họ Nhậm à?

Nhậm Quả Quả cảm thấy mình thật oan ức.

Mẹ Nhậm thật không nỡ thấy bộ dáng uể oải này của con gái, đang định hỏi cô nguyên nhân thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

Nhậm Tu Duệ đứng ở cửa, sắc mặt rất khó nhìn, “Quả Quả, Bách Nghiêu Tân tới tìm em.”

Oa? Nhậm Quả Quả mở lớn mắt đầy kinh ngạc. Bách Nghiêu Tân tới tìm cô? Bách Nghiêu Tân tới nhà cô!

Bách Nghiêu Tân tỉnh táo lại thì cũng hối hận.

Anh giận Nhậm Quả Quả vì cái gì chứ? Hơn nữa nhất định cô bé ngốc kia cũng không biết nguyên nhân anh giận cô.

Thật ra Bách Nghiêu Tân cũng cảm thấy chẳng hiểu vì sao mình lại giận. Thay vì nói là giận Nhậm Quả Quả thì chẳng bằng nói anh đang giận mình. Anh cho rằng mình hiểu rất rõ về cô nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không phải thế. Mà ngoài sự tức giận thì một chút hoang mang cũng dâng lên trong lòng anh.

Vậy, có phải một ngày nào đó Nhậm Quả Quả không thích anh mà biến mất, anh sẽ không tìm được cô không? Bởi vì anh vốn không hiểu cô, hoàn toàn không hiểu gì về cô.

Cho dù biết cô biết An Bối Nhã và là sinh viên trường Sử Cách Will thì sao chứ? An Bối Nhã có thể không nói cho anh. Mà dựa vào bản lĩnh của nhà họ Nhậm thì có thể xóa đi toàn bộ thông tin về Nhậm Quả Quả.

Nghĩ vậy, lần đầu tiên Bách Nghiêu Tân cảm thấy bối rối, sau đó là vô cùng kinh hãi.

Bách Nghiêu Tân anh khẩn trương với một phụ nữ như vậy từ khi nào? Ngay cả Bội Cơ yêu nhau với anh bảy năm có mới nới cũ thì cho dù anh có phẫn nộ cũng vẫn còn có thể chúc Bội Cơ hạnh phúc. Nhưng nghĩ tới có khả năng Nhậm Quả Quả không cần anh…Anh có xúc động muốn nhốt cô lại, không để cô rời khỏi mình.

Mà anh lại bị xúc động này dọa.

Anh trở nên mất lý trí như thế từ khi nào? Rốt cuộc thì Nhậm Quả Quả có sức quyến rũ thế nào mà lại khiến anh trở nên thế này?

Phẫn nộ và kinh ngạc cuốn sạch toàn bộ lý trí của anh, khiến anh trút giận lên người cô. Anh giận cô giấu anh, giận cô không nói gì với anh, thậm chí còn cảm thấy tự mình đa tình…

Cho nên, sau khi bỏ lại câu kia thì anh phẫn nộ rời đi.

Có lẽ nên nói là anh trốn đi thì đúng hơn.

Anh cho rằng Nhậm Quả Quả sẽ đuổi theo nhưng không hề, cô cứ biến mất như vậy. Nhà anh đã không còn bóng dáng làm đảo lộn cuộc sống của anh nữa.

Tiểu Bối Bối còn đó nhưng người chơi với nó đã không còn.

Nhà anh dường như thiếu đi thứ gì đó. Lúc nấu cơm, anh quen làm hai phần nhưng khi ngoảnh đầu lại thì người sẽ ngồi trên bàn cơm, cầm dao nĩa đã không còn ở đây…

Cái nhà này bỗng nhiên yên tĩnh đến mức khiến anh rất không quen.

Một ngày, hai ngày, một tuần…Hôm nay trở về căn nhà vắng vẻ, anh không xuống xe mà ngồi ở đó nhìn căn nhà chìm trong bóng tối.

Anh bỗng không muốn vào. Căn nhà đó quá yên tĩnh, thiếu tiếng ồn ào của ai đó, thiếu cặp mắt to nhìn anh chăm chú đó, thiếu khuôn mặt tươi cười đó, thiếu cô bé ngốc đáng yêu đó.

Anh phát hiện ra mình nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ.

“A!” Viên cầu nhỏ ngồi ở ghế sau kêu lên.

Anh quay lại nhìn cháu gái, ngón tay khẽ vuốt mặt bé, “Con cũng nhớ cô ấy à?”

“A a!” Viên cầu nhỏ vặn vẹo.

“Vậy, chúng ta đi tìm cô ấy đi!” Lúc nói ra những lời này anh cảm thấy thật thoải mái. Có lẽ anh vẫn luôn chờ mình nói ra câu này.

Xem ra anh thua cô nhóc ngốc đó thật rồi.

Cho nên, Bách Nghiêu Tân xuất hiện tại nhà họ Nhậm. Mà còn không hề bất ngờ khi thấy những ánh mắt nhìn mình như kẻ thù của đàn ông nhà họ Nhậm. Nhưng họ đồng ý cho anh vào cửa đã khiến anh kinh ngạc. Anh vốn cho rằng mình sẽ bị chặn ở ngoài cửa cho nên đối mặt với những ánh mắt phẫn nộ bao quanh mình, biểu hiện của anh vô cùng bình tĩnh.

Ông Nhậm nhìn viên cầu nhỏ trên tay anh.

Bách Nghiêu Tân nói ngay, “Đây là cháu gái của con.” Sau đó lại nói thêm, “Ông có muốn ôm nó không?”

Ông Đường ho nhẹ một tiếng. Ông không thể kháng cự lại bé con đáng yêu, cho nên tuy mặt sa sầm nhưng vẫn vươn tay ra với Bách Nghiêu Tân.

Bách Nghiêu Tân đặt viên cầu nhỏ vào tay ông Nhậm.

Viên cầu nhỏ hoàn toàn không sợ người lạ, đôi đồng tử màu lam nhìn chằm chằm vào cằm ông cụ, “A a a!” Bé vươn bàn tay nhỏ ra, kéo râu của ông cụ rồi cười khanh khách.

Ông Nhậm bị kéo đau nhưng không giận. Thấy khuôn mặt tươi tắn của viên cầu nhỏ, khuôn mặt già nua liền nở ra như đóa hoa ngay lập tức, “Hừm, bảo bối nhỏ thật đáng yêu!”

Tốt rồi, đã giải quyết xong nhân vật quan trọng thì những người khác không thành vấn đề. Bách Nghiêu Tân nghĩ thầm.

Quả nhiên, ông Nhậm lập tức nói với cháu trai lớn: “Tu Duệ, lên gọi Quả Quả xuống.” Miệng thì dặn dò nhưng mắt vẫn nhìn viên cầu nhỏ chằm chằm đầy yêu thích.

Nhậm Tu Duệ cực kỳ khó chịu mà liếc Bách Nghiêu Tân. Bách Nghiêu Tân lại gật đầu với anh.

Tên đáng chết này, đây là dùng viên cầu nhỏ để lấy lòng ông Nhậm. Đây là tiếng lòng của đám đàn ông nhà họ Nhậm.

Nhậm Tu Duệ tâm không cam tình không nguyện mà lên lầu. Chỉ chốc lát sau Nhậm Quả Quả liền chạy như bay xuống.

“Bách Nghiêu Tân!” Mắt Nhậm Quả Quả sáng lên, hưng phấn đến mức định nhào vào lòng Bách Nghiêu Tân. Nhưng cô lại nhớ ra anh đang giận mình nên vội vàng dừng động tác lại, mở to đôi mắt to mà nhìn anh đầy sợ hãi.

Bách Nghiêu Tân cũng muốn ôm Nhậm Quả Quả vào lòng nhưng người nhà họ Nhậm đang đứng đây…

Mẹ Nhậm đi theo Nhậm Quả Quả xuống lầu, thấy bộ dạng con dâu nhỏ của cô thì lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nói với mọi người: “Chúng ta đi trước đi. Để bọn nhỏ tâm sự với nhau.” Biết đám đàn ông kia chắc chắc sẽ không đồng ý, mẹ Nhậm lập tức hỏi ông Nhậm, “Ba, ba thấy có được không?”

Tâm tư của ông Nhậm đã ở hết trên người viên cầu nhỏ trong tay nên gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Được, chúng ta đi trước. Con dâu, lại đây, làm vài thứ cho cô bé này ăn. Con nhìn này, nó đáng yêu quá!”

“Vâng.” Mẹ Nhậm cười tít mắt, nhìn bọn đàn ông vẫn không di chuyển, “Các con không nghe lời ông nói à?” Còn đứng đó làm gì!

Không còn cách nào, bọn đàn ông đành phải rời đi trong tức tối.

Phòng khách không còn ai, Bách Nghiêu Tân mới lập tức kéo Nhậm Quả Quả vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn.

“Ưm!” Nhậm Quả Quả bị hôn đến mức không thở được, chỉ lát sau đã mềm nhũn trong lòng Bách Nghiêu Tân. Tới khi anh buông cô ra thì chân cô đã nhũn hết cả ra.

Thở phì phò, cô hơi lặng người nhìn anh, “Anh không giận em nữa à?” Nếu không sao có thể hôn cô được?

Nhưng sợ anh còn chưa hết giận, cô vội vàng nói, “Em không cố ý giấu anh. Bởi vì anh không hỏi nên em…”

Bách Nghiêu Tân lại hôn lên miệng cô một lần nữa. Lần này chỉ là mổ nhẹ, “Anh không giận em. Là tự giận mình.”

“Gì?” Nhậm Quả Quả không hiểu.

Bách Nghiêu Tân thở dài, “Anh giận mình quá quan tâm tới em.”

“Hả?” Nhậm Quả Quả ngẩn người, “Thế không tốt à?” Quan tâm tới cô thì càng tốt!

Bách Nghiêu Tân không khỏi bật cười trước phản ứng thẳng thắn này của cô, “Đương nhiên không tốt. Nếu này nào đó em không cần anh thì anh phải làm sao bây giờ?”

“Sao có thể!”

Nhậm Quả Quả trợn tròn mắt. Cô mới sợ anh không cần cô!

“Sao lại không thể? Em không yêu anh…”

“Ai nói em không yêu anh!” Nhậm Quả Quả lớn tiếng phản bác.

Lần này đổi lại là Bách Nghiêu Tân ngây ngẩn cả người, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm. Cô nhóc không biết yêu là gì này nói gì? “Em nói…Yêu anh?”

“Vâng.” Nhậm Quả Quả gật đầu thật mạnh, ôm chặt lấy Bách Nghiêu Tân, “Dáng vẻ ngày đó của anh ở tiệm áo cưới khiến em rất sợ. Em lại không biết anh đang giận gì. Anh cũng không nói gì mà chỉ để lại một câu rồi xoay người rời đi.” Câu nói đó thực sự dọa cô.

“Anh không biết em buồn đến thế nào đâu. Nghĩ tới có thể anh sẽ cứ như vậy mà không cần em thì em rất khó chịu…Đời này em chưa từng khó chịu như thế. Sau đó em đã biết rằng em không chỉ có yêu mến anh.”

Nhậm Quả Quả ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc, “Bách Nghiêu Tân, em nghĩ rằng em yêu anh rồi.”

Bách Nghiêu Tân nhíu mày, “Nếu được…thì có thể bỏ ba chữ ’em nghĩ rằng’ đi được không?”

“A…” Nhậm Quả Quả rất nghe lời, “Bách Nghiêu Tân, em yêu anh.”

“Cho dù anh không hoàn mỹ? Rắc rối, chuyên chế, nóng nảy, hư hỏng?”

“Vâng.” Nhậm Quả Quả gật đầu, nở nụ cười rực rỡ với anh. “Bởi vì anh là Bách Nghiêu Tân.” Lại là giọng điệu đương nhiên này.

Chỉ với lời như vậy đã có thể hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông trong Bách Nghiêu Tân.

Mắt Bách Nghiêu Tân đầy dịu dàng, dán trán lên trán cô, “Vậy đời này em đừng nghĩ tới chuyện trốn được.”

Nhậm Quả Quả chớp mắt, “Sao lại phải trốn?” Cô còn ước gì luôn được ở bên anh!

“Ngốc.” Bách Nghiêu Tân nở nụ cười, lại hôn lên miệng cô lần nữa. Nụ hôn lần này rất dịu dàng, tựa như lòng anh đã bị lời của cô hòa tan.

“Vậy…Em sẽ làm anh mệt chết mất?” Nhậm Quả Quả nhìn anh, vô cùng để ý tới câu nói kia.

“Đương nhiên.” Bách Nghiêu Tân nói không chút do dự, ngay sau đó liền thấy cô nhăn mặt khó chịu. Anh nở nụ cười, vươn tay nhéo mũi cô, “Nhưng anh rất sẵn lòng.”

“Hả?” Nhậm quả Quả hơi hiểu, lại như không hiểu lắm, “Ý là sao? Ưm…” Miệng lại bị chặn lại, ý là anh vui vẻ chịu đựng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.