Cậu nhỏ Đường làm việc hiệu suất quả nhiên là cao, rất nhanh đã có tin tức, chính là có thể giúp Trần Ương cùng Tần Văn gặp mặt một lần.
Trần Ương thật cao hứng, buổi tối hôm trước bởi vì lo âu, cả đêm không ngủ, tối hôm nay nghĩ đến lập tức muốn gặp người kia, lại bởi vì hưng phấn quá mà cả đêm không ngủ.
Nói đi nói lại, anh hưng phấn cũng không có việc gì, dạo này, người ta ăn cơm tán gẫu, người ta uống rượu đánh nhau, như vậy, có lẽ người ta quá hưng phấn, người ta cũng mất ngủ, mất ngủ.
Chỉ cần, đừng quên nấu cơm chiều.
Tới lúc ăn cơm Chu Chú trở về, trong tay cầm một bó hoa hồng vô cùng khả nghi.
Đưa hoa cho Đường Kiều, Chu Chú đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm. Sau khi rửa tay xong, Đường Kiều vẫn như cũ đang đứng cầm hoa, bộ mặt như có thâm thù đại hân, thấy Chu Chú trở lại, khẽ cắn môi hung tợn nói.
“Nói, hoa cô nương nào tặng cho anh!”
Cô muốn đi cắn chết cô ta!
Chu Chú lau mồ hôi, đối với vấn đề này của cô cười nhạt.
“Ở đâu ra hoa cô nương. . . . . .”
“Không phải là hoa cô nương chẳng lẽ là đàn ông? Ông chú? Thiếu niên?”
Chu Chú há miệng thở dốc, có chút vô lực, thật sự là tò mò, đầu óc Đường Kiều này đến cùng là do cái gì tạo thành. Trong truyền thuyết, một nửa nước một nửa bùn, lắc lắc tạo thành đất sét sao?
“Lại đọc tiểu thuyết linh tinh rồi hả ?”
Đường Kiều trì trệ, tay cầm hoa ở trong không khí gãi gãi, đó là lương thực, lương thực hiểu hay không, lương thực tinh thần!
Được rồi, cô thừa nhận, chủ yếu là bởi vì không có người nào để ý cô, một mình cô ở nhà nhàm chán, cho nên mới đọc. . . . . . chút lương thực tinh thần.
“Là em tự vứt đi, hay là anh giúp em vứt đi?”
Chu Chú ôm lại bó hoa từ tay cô, cứ nghĩ cho tặng cho cô bất ngờ cô sẽ cao hứng không ngờ lại bày ra bộ dạng như vậy.
“Thôi đưa cho em đi.”
Như vậy còn có thể cảm nhận được lâu một chút.
Đường Kiều ôm hoa hồng bước qua bước lại trước sổ, đếm một bó hoa có mấy bông, đếm một bông hoa có mấy cánh, trong đó dùng đến toán cộng, phép nhân, còn có thêm phép tính trung bình nữa.
“Em có ăn cơm nữa không vậy?”
Thấy cô như vậy, Chu Chú có chút hối hận bản thân đã làm vậy, chỉ mong cô sẽ không muốn ôm nó ngủ, Amen.
“Chu Chú, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em.”
Đáp án thật rõ ràng, kỳ thực cô vẫn muốn được như vậy, hong gió, uống rượu, càng thêm lãng mạn.
“Em rất thích hoa sao?”
Theo anh biết, Đường Kiều trừ bỏ bề ngoài không thích động vật, đối với thực vật hình như cũng không có nhiệt tình quá lớn.
Haizz.
Đường Kiều thở dài.
Nam nhân chính là nam nhân, nam nhân nếu là có thể hiểu nữ nhân, nam nhân đó liền biến thành nữ nhân.
Trọng điểm không phải là cô thích hoa, mà là. . . . . . Hắc hắc, cô thích anh tặng hoa, rất thẹn thùng.
“Hoàn hảo.”
Khụ khụ, bà ngoại cô nói, phụ nữ cần dè dặt một chút, tuy rằng cô không biết nó có ý nghĩa gì.
“Mau lại đây ăn cơm đi.”
Đường Kiều cuối cùng cũng không tha cho bó hoa đặt xuống, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Trần Ương, còn ở đó làm gì, mau ăn cơm đi.”
Đường Kiều rống một tiếng vào trong nhà bếp, đầy một bàn đồ ăn, có phải quá nhiều hay không, bọn họ cũng chỉ có ba người thôi.
“Bữa cơm này vì muốn cám ơn dì, tự nhiên muốn làm thêm nhiều món.”
“Sẽ không phải là Hồng Môn Yến(*) đi?”
(*):Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang, Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm
Chu Chú thỏa mãn gắp đầy một đũa thức ăn nhét vào miệng, đại đa số thời điểm, anh cũng không phải một mình chiến đấu.
“Dì nếu cô nói đây là Hồng Môn Yến vẫn là bỉ ổi đi!?”
Cô đê tiện được chưa, cô cũng thuận miệng như vậy thôi, có gì mà cậu ta phải tức giận chứ.
“Chu Chú ngày mai anh vẫn phải đến công ty sao?”
“Muốn đi, có việc gì sao?”
Một bát cơm thấy đáy, Chu Chú thật tự nhiên đưa bát không cho Trần Ương đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn bộ dạng này, thế nào cô lại có loại cảm giác muốn gây khó dễ? Bất quá, mặc kệ nó, dù sao cũng không phải là gây khó dễ anh.
“Không có việc gì, ngày mai anh phải đi làm, này Trần Ương, tôi với cậu mai đi thăm tù đi.”
Cô thật tò mò, không biết thiên kim thị trưởng lớn lên trông như thế nào.
Động tác Trần Ương xới cơm dừng lại một chút, “Không cần, tự tôi có thể đi, cô ấy không thích gặp người lạ.”
Rõ ràng là bị ghét bỏ, Đường Kiều có chút mất hứng.
“Làm sao tôi có thể là người xa lạ chứ, tôi là dì của cậu, hai ta có quan hệ nha.”
Đứa nhỏ mười tám tuổi thật sự là không đáng yêu, ra vẻ mười tám tuổi, cũng không thể xem như một đứa trẻ, đều là người trưởng thành rồi, nên làm không nên làm, đều có thể làm rồi.
Khụ khụ.
Năm đó, nhớ lại chuyện năm đó, lúc cô mười tám tuổi, chính là tích cực một lòng hướng Đảng, dưới sự quan tâm của Đảng và lãnh đạo, quyết chí tự cường, mỗi ngày một bức thư tình, nếu không phải mỗi bức đều bị Chu Chú ném đi, gom góp lại, Đường Kiều cảm thấy có thể làm thành quyển sách rồi.
Chu Chú kiên quyết chặt đứt cơ hội của cô vốn có thể thanh danh nổi tiếng, anh sẽ gặp báo ứng, nguyền rủa anh cả đời đều bị chèn ép.
Bất quá, Đường Kiều cảm thấy lệ rơi đầy mặt, thứ nguyền rủa này, thật sự chính là phim truyền hình dùng để lừa người xem, bởi vì cô nguyền rủa Chu Chú lâu như vậy, cô vẫn là bị chèn ép, tuy rằng cô cũng bị chèn ép cực kỳ khoái trá.
Quả nhiên là cơ sở kinh tế quyết định địa vị gia đình, thậm chí cả địa vị “thịt”.
Nhìn cô giả bộ Tôn Tử, haizz. ( Giả bộ cái nhị đại gia nhà ngươi ——! Ngươi đó là ra vẻ đáng thương? Khụ khụ, ngượng ngùng, mẹ Hòa kích động chửi )
Năm đó, nhớ lại năm đó, lúc Chu Chú mười tám tuổi đang làm cái gì? Hình như là thời kỳ thay đổi tính cách. Cái kia, là chuyển biến tính cách theo chu kỳ. Chính là vênh váo hò hét mặt thối như một tên thần kinh xấu xa. Biểu hiện cụ thể như, tịch thu thư tình của cô, tịch thu mì ăn liền của cô, tịch thu số điện thoại đúa con trai khác cho cô, tịch thu ảnh trai đẹp mà cô vụng trộm chụp lại trong máy ảnh.
Đứa nhỏ này kiếp trước nhất định là địa chủ, lúc tịch thu mọi thứ của cô, trên mặt không có một chút xấu hổ, thật giống như những thứ kia là của anh không bằng.
Vấn đề là, mì ăn liền có thể là của anh, nhưng là soái ca cũng muốn cho anh sao? Vì thế, cô rối rắm một thời gian rất dài.
Sau này chuyện yên lặng bị ăn thực phát sinh, như vậy chứng minh, vấn đề này, thật sự chính là do cô nghĩ quá nhiều thôi.
“Mẹ kế tôi trong mắt của cô đều là người xa lạ.”
Đường Kiều mở to hai mắt nhìn, “Mẹ kế cậu với cậu quan hệ cái gì, tôi với cậu có quan hệ gì, mẹ kế cậu. . . . . .”
Được rồi.
Chu phu nhân, có thể đừng hiếu kỳ chuyện của người khác như vậy nữa được không?
Chu Chú đang ăn cơm trầm mặc, trong lòng đã suy tính một phen.
Không thể cứ để cô cứ nhàn rỗi như vậy được.
Sau khi ăn tối xong, Đường Kiều cùng Chu Chú ăn no lau miệng, liền lên lầu, đáng thương Trần Ương một mình ở phòng bếp cùng bát đũa phân cao thấp.
Thiếu niên tốt giống anh như vậy kiếm ở đâu được.
Thánh kinh nói, nếu một người con trai lớn lên khuôn mặt đẹp trai, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy anh ta.
Thánh kinh nói, nếu một người con trai lớn lên dáng người đẹp, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy anh ta.
Thánh kinh còn nói, nếu một người con trai lớn lên khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, còn có thể nấu cơm làm việc nhà, nhất định phải túm lấy anh ta, chà đạp, chà đạp mạnh bạo, tóm lại, nhét vào trong cánh của mình.
Thượng Đế nói, anh không có nói quá những lời này!
Sau khi Chu Chú cùng Đường Kiều lưu manh xong, Đường Kiều chen chân vào đá đá một vị nào đó, “Đi ra.”
Cô phát hiện ở cùng Chu Chú càng ngày càng biến thái, sửa.
Chu Chú lại như cũ chôn ở bên trong, coi thường kháng nghị của Đường Kiều, “Chu phu nhân, chúng ta sinh một đứa đi.”
Như vậy thì cô không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác nữa rồi.
Bọn họ ở cùng nhau cũng không có biện pháp tránh thai, theo lý thuyết cũng nên có động tĩnh rồi. ( đây tuyệt đối không là lẽ thường. )
“Không cần.”
Đường Kiều hừ một tiếng, phủ định đề nghị của anh.
Đứa nhỏ có cái gì tốt.
Trời sinh quỷ đòi nợ.
Nhìn cha mẹ cô, bị cô cùng Đường Uyển hai người phiền thành bộ dáng gì nữa, nếu cô là ba mẹ mình không chừng chuyện hối hận nhất bây giờ chính là, lúc sinh cô ra sao không bóp chết luôn đi.
Chu Chú ánh mắt tối sầm u ám, vừa làm xong vận động, tóc có chút ướt con ngươi cụp xuống.
“Vì sao không cần?”
“Trẻ con thật phiền, vừa muốn mua quần áo vừa muốn mua đồ chơi.”
Cô sợ anh. . . . . . Nuôi không nổi.
“Anh nuôi được.”
Như là biết Đường Kiều đang nghĩ cái gì, Chu Chú buồn cười nói.
Nếu đây là lý do không cần đứa nhỏ, thì chẳng cần mấy cái kế hoạch hóa gia đình làm gì, cũng không biết có bao nhiêu gia đình không đứa nhỏ.
“Bọn chúng thật phiền, ăn uống vệ sinh.”
“Không sợ, em chỉ cần phụ trách sinh là được, những cái đó cứ để anh, nếu thật sự không được, chúng ta có thể thuê bảo mẫu.”
Chu Chú không thiếu tiền, Đường Kiều thật sự là có chút nghe không vào. Anh nếu thừa tiền thì cho cô dùng, sinh gì đứa nhỏ thuê làm gì.
“Anh muốn một đứa nhỏ? Hả?”
“Thuận theo tự nhiên đi.” Phiền chán nhìn đi chỗ khác, Đường Kiều không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận vấn đề này, quá sâu dễ dàng đả thương người.
“Này này, anh đang làm cái gì?”
Người nào đó thanh âm thở dốc: “Thuận theo tự nhiên.”
. . . . . .
Sát!