Đường Kiều giúp Chu Chú gội đầu, lúc hai người dinh dính bầy nhầy đi ra, Trần Ương đã làm xong cơm trưa rồi, gặp hai người xuống lầu, ngẩng đầu cười.
“Vừa vặn có thể ăn cơm trưa rồi.”
Đối với trong nhà đột nhiên thêm một người bảo mẫu, Đường Kiều trừ bỏ bên ngoài có chút không thói quen, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không ổn, dù sao cô cũng nhờ phúc đứa nhỏ này, rốt cục có thể giải thoát.
Nhưng Chu Chú đối với cái này rất có phê bình kín đáo, anh nói qua, anh không thích cuộc sống ba người, tuyệt đối không thích, thập phần không thích.
Chu Chú sau khi ăn cơm trưa còn muốn đến công ty, đề nghị Đường Kiều cùng đi, nhưng mà, Đường Kiều thật mất mặt hừ một tiếng, bản thân tiếp tục ăn cơm trưa, tỏ vẻ mình cũng không muốn đi.
Trần Ương có chút muốn, nhưng ngẫm lại tình cảnh của bản thân, quyết định vẫn là không nên làm cái gì, miễn cho đắc tội với ai đó bị đuổi ra ngoài.
Chu Chú lạnh mặt nhẫn nhịn vất vả nhìn lướt qua Trần Ương, không còn biết làm sao nữa nhìn thoáng qua Đường Kiều, “Được, em ở nhà ngoan ngoãn cho anh, nhớ không được xem phim ma.”
Chu Chú xách cặp ra cửa, câu trước đúng là nói cho Đường Kiều, nhưng câu sau là nói cho Trần Ương, khẩu khí hung ác, làm cho Trần Ương không khỏi rùng mình một cái.
Chu Chú vừa đi, Trần Ương cảm thấy sống được, đoạt được bát cơm trong tay Đường Kiều, cũng không quản người ta ăn nó chưa, lấy di động nhét vào tay Đường Kiều.
“Này này, cậu làm cái gì vậy?”
“Dì, cô đừng ngốc nghếch ăn nữa được không, nhanh cho tôi hỏi một cậu, chuyện của tôi có thể làm hay không.”
Đường Kiều không nói gì nhìn trời, cô chỉ biết, hiện tại đứa nhỏ không tốt như vậy, cam tâm tình nguyện nấu cơm cho cô? Tưởng chuyện tốt đi.
“Được được được, tôi hỏi một chút, tên bạn của cậu là gì?”
“Cô ấy tên Tần Văn.”
Đường Kiều cầm di động dừng lại một chút, Tần Văn tên này cô biết, đương nhiên không là bởi vì 《 Hồng Lâu Mộng 》, cô giống loại ngụy văn nghệ nữ thanh niên này, trong《 Hồng Lâu Mộng 》 chỉ biết Lâm Đại Ngọc, cái khác đều là mây bay.
“Là Tần Văn?”
“Là Tần Văn.”
“Thật là Tần Văn?”
Khóe miệng Trần Ương giật giật.
“Thật là Tần Văn.”
Thiên kim thị trưởng thành phố S, Tần Văn!
Đường Kiều sở dĩ biết cô ấy, tuyệt đối không phải là vì cô ấy là con gái thị trưởng, kỳ thực cũng là bởi vì cô ấy là thiên kim thị trưởng. Mấy ngày trước đây mấy tờ báo lớn, thậm chí là tin tức trên TV, con gái thị trưởng bị bắt, liên tục giật tít trang đầu, đến nay vẫn chưa hết nóng. Nếu như cô ấy không phải con gái thị trưởng, tuyệt đối không nóng như vậy, nhưng mà vụ của cô ấy không phải chỉ bởi vì cô ấy là con gái thị trưởng mà thu hút như thế, mà là, thân là con gái thị trưởng lại phạm pháp, đang bị tố cáo tội giết người.
Đường Kiều không biết chuyện giết người này là thật hay giả, trên tivi thấy nói cũng đúng, tựa hồ là sự thật, nhưng mà theo như lời Trần Ương nói, lại giống như là giả . Nhưng thế giới này chính là như vậy, có đôi khi không phân biệt được thật giả nữa rồi. Bất quá, chuyện này vốn cũng không liên quan đến cô, chính là vì cô đáp ứng giúp cậu ta hỏi một chút, có thể giúp cậu ta gặp mặt vị thiên kim thị trưởng trong truyền thuyết kia một lát hay không.
Đường Kiều rất muốn hỏi cậu, làm sao có quen biết con gái thị trưởng, vẫn là một cô gái bị bắt vào tù, nhưng ngẫm lại, lúc đó thiên kim thị trưởng chẳng phải làm cho người ta biết à?
Dưới ánh mắt chờ đợi của Trần Ương, Đường Kiều gọi cho cậu nhỏ Đường.
“Kiều Kiều, thế nào? Mới trở về một ngày, đã nhớ cậu rồi hả?”
Người, vì sao đều tự kỷ như vậy chứ.
“Đúng vậy a, cậu, con rất nhớ người.”
Khi nói lời này, bản thân Đường Kiều không khỏi run lẩy bẩy, khóe mắt nhìn đến Trần Ương bên cạnh hình như cũng run lẩy bẩy.
“Tốt, cậu đã biết, con rất cậu, cậu cúp máy đây.”
Thanh âm cậu nhỏ Đường rất là nhẹ nhàng, xem ra chuyện nghỉ ngơi này làm anh thập phần khoái trá.
“Ai ai ai, cậu, đừng cúp đừng cúp, con tìm người có việc, hắc hắc.”
Sự thật chứng minh, chỉ số thông minh của Đường Kiều , trêu đùa ai đều bị người ta trêu đùa lại.
“Nói đi, chuyện gì?”
Cậu nhỏ Đường cười khẽ.
“Cậu, con có một người bạn có chuyện muốn hỏi, cậu ta muốn đi thăm nữ tử tù.”
“Đi theo trình tự bình thường không được sao?”
“Không đi được.”
“Thăm ai?”
“Tần Văn.”
“A.”
Âm thanh này của Cậu nhỏ Đường, có chút ý tứ hàm xúc không rõ, Đường Kiều nghe cũng không hiểu ý gì nữa.
“Cậu, người có thể giúp hay không.”
Thật là chuyện khó giải quyết, hiện tại thị trưởng cũng đã bắt đầu bị điều tra, không chừng nửa bầu trời thành phố S đều bị chấn động, cho nên, giờ phút này có thể không chọc phiền toái, tốt nhất không cần chọc phiền toái, nhưng mà. . . . . .
“Bạn rất quan trọng sao?”
“Cũng không có quan trong, nhưng mà, người giúp người ta thôi, cậu ta thật đáng thương mà.”
Bạn tốt nhất của coi, đại khái chỉ có Chu Du cùng Ngu Châu. Đường Kiều liếc mắt nhìn cai người đáng thương kia, người kia giống như con chó trông mong nhìn cô, a, thật là thật đáng thương.
“Được, cậu hỏi một chút, tối nay sẽ trả lời con.”
“Tốt, con cúp máy đây.”
Cơm cũng chưa ăn xong đâu.
“Gọi điện thoại cho cậu chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? Cậu chỉ có chút giá trị lợi dụng ấy?”
“Ai nha, không phải, cậu, chúng ta là người ngoài hay sao, con cũng không luôn xem người là vợ à?”
Cậu nhỏ Đường xấu hổ, nghĩ rằng văn hóa này của Đường Kiều đến cùng là học như thế nào, học thành như vậy cũng thật sự là làm khó cô rồi.
“Tốt lắm, không đùa co nữa, con tiếp tục ăn cơm đi.”
Vì ngăn ngừa Đường Kiều nói ra cái gì càng kỳ quái hơn nữa, cậu nhỏ Đường cảm thấy vẫn nên cúp điện thoại thì hơn.
“Vâng, bái bái cậu.”
“Gặp lại sau.”
Để điện thoại xuống, Đường Kiều đối với Trần Ương nhún vai, “Phải hỏi trước đã, có tin tức gì sẽ báo cho cậu sau.”
Trần Ương có chút thất vọng nho nhỏ, nguyên bản đang chờ đợi con ngươi nghe thấy Đường Kiều nói lời này thì tối sầm lại.
“Tiểu tử, không cần nghĩ nhiều, sẽ có biện pháp.”
Nhéo nhéo mặt Trần Ương, Đường Kiều cảm thấy, giữ đứa nhỏ này ở lại trong nhà thật sự là cái lựa chọn sáng suốt, Chu Chú tuy rằng cũng nhỏ hơn cô, nhưng cô đối với anh tóm lại không dám thật công khai đến, ngay buổi sáng hôm nay chơi đùa tóc của anh, còn bị ký hiệp ước không bình đẳng.
Ai, loại nào thê thảm.
“Dì, cô một đống tuổi rồi, không cần tùy tiện ăn đậu hủ người khác, dượng sẽ tức giận.”
Trần Ương kéo tay Đường Kiều xuống, dụi dụi mặt, nếu không có chuyện nhờ cô, cậu đã sớm nhăn mặt, khi nào thì có người dám véo mặt cậu rồi.
Đường Kiều hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, không có so đo lấy lại bát cơm bị Trần Ương lấy đi, tiếp tục ăn cơm.
“Dì, đừng ăn, tôi cảm thấy người rất béo, vẫn là ăn ít một chút.”
Đường Kiều đen mặt, lần này thật sự đen.
Nam nhân chính là chán ghét ở điểm ấy, trẻ con cũng vậy! Cuối cùng lúc tâm tình ngươi được dịp, nói một chút cũng không tốt.
Cúi đầu, Đường Kiều nhìn ngó bản thân mình cánh tay với chân, còn nhìn xem bụng, cô không cảm thấy mình bép nha.
“Thật là béo rồi hả ?”
“Ừ.”
Trần Ương kiên định gật đầu, nguyên lai Đường Kiều định ăn thêm một bát cơm nữa nháy mắt liền do dự rồi.
Trần Ương thừa dịp Đường Kiều do dự , nhanh chóng dọn dẹp thức ăn bát đũa trên bàn, cuối cùng, lấy đôi đũa cùng chiếc bát trên tay cô.
Cậu nhanh chóng làm xong việc, lát nữa đi ra ngoài còn có việc.
Đợi đến lúc Đường Kiều phục hồi lại tinh thần, Trần Ương đã ở phòng bếp bắt đầu rửa bát rồi.
Haizz.
Đường Kiều thở dài, không thể ăn cơm, cô ăn trái cây cũng được.
Lấy quả táo ở trong tủ lạnh, đi đến phòng bếp, ở dưới vòi nước tùy tiện rửa sạch.
Chu Du nói rất đúng, có đôi khi bản thân làm gì đó, cũng không nhất định đại biểu cho vệ sinh sạch sẽ, ít nhất Trần Ương cảm thấy quả táo kia của Đường Kiều tuyệt đối không có rửa.
“Dì, rửa quả táo.”
Trần Ương vừa rửa bát vừa nhắc nhở người nào đó, cũng bắt đầu nói lảm nhảm, liệt kê một đống ăn đồ ăn không sạch sẽ gì đó hậu quả sẽ thế nào, ý đồ thức tỉnh lại Đường Kiều thân là nữ nhân, không, là loài người tự giác.
Chỉ tiếc. . . . . .
Đường Kiều quay sang nhìn cậu ta, sau đó, cắn một miếng.
Nói vô ích.
“Tiểu tử, tôi cảm thấy tôi nhìn thấu bản chất của cậu.”
Đường Kiều vừa cắn quả táo vừa lắc đầu, giống như bản chất của cậu ta thật khó coi.
“Cái dạng bản chất gì.”
Nhưng mà nói.
“Bản chất bác gái, không có người nói cậu thật dông dài sao? Giống như bác gái, cậu so với dì tôi còn hơn nữa?”
Hoàn hảo ý tứ gọi cô là dì, bọn ta ngượng ngùng đáp ứng rồi.
Tay Trần Ương rửa chén dừng lại, chỉ còn lại có tiếng nước chảy, sau một lúc lâu, mắt cụp xuống, nói thật nhỏ một câu, “Là có người từng nói qua.”
Tần Văn cũng nói qua lời này, cô ngại cậu phiền, cô không muốn cậu quản cô ấy.
Được, cậu không phiền cô, cậu không quản nữa, chỉ cần cô ấy tốt. Nhưng mà, anh liếc mắt một cái không dừng lại ở cô, chuyện lại thành ra như vậy.
Sắc mặt Trần Ương không tốt lắm, Đường Kiều nghĩ rằng, khả năng đứa nhỏ này nghĩ đến chuyện gì không thoải mái, cô là một người thức thời, mỗi lần cô chọc người khác không thoải mái, sẽ thật thông minh dừng lại.
Vì thế, cô thôi!
Ngồi vào sofa trong phòng khác, tiếp tục ăn quả táo của cô, để lại Trần Ương một mình ở phòng bếp rửa bát.
Đợi đến lúc Trần Ương rửa bát xong đi ra, Đường Kiều ăn quả táo cũng ăn chỉ thừa cái lõi, có chút không tha ném nó vào thùng rác, rút tờ khăn giấy lau lau tay.
“Trần Ương, không bằng cậu ở nhà chúng tôi chế độ công nhân-nô lệ (*)đi, dù sao trong nhà cậu cũng không cần cậu rồi.”
(*): biến tướng của hình thức buôn nô lệ. Người thanh niên bị bán do bị cai thầu lừa đến nhà máy khu mỏ làm công mất quyền tự do, tiền công làm ra bị cai thầu lấy hết, bị hai tầng bóc lột là tư bản và cai thấu
Người này nói . . . . . . Quả thực sẽ không phải người nói rồi.
Nhưng Đường Kiều một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cả đầu chính là tính toán chế độ công nhân-nô lệ này.
“Sắp khai giảng, đợi đến khai giảng tôi sẽ đến trường học rồi.”
Trần Ương uyển chuyển nói cho Đường Kiều, chế độ công nhân-nô lệ này, không có cửa đâu.
“Như vậy sao, thật sự là tiếc nuối, thật sự là đáng tiếc.”
Một người tiếc nuối này cũng là tiếc nuối, một người đáng tiếc này cũng là đáng tiếc.
Chuyện này vốn là vậy, chờ đứa nhỏ này khai giảng, cô lại trở về bác gái rồi. Chân thành là vô cùng tiếc nuối.
“Cậu cũng là năm nay thi đại học phải không?”
Cô nhớ được hình như cậu ta từng nói với cô, lại giống như chưa nói.
Ai nha, cô mất trí nhớ rồi.
“Vâng”.
“Học đại học nào vậy?”
“Bắc Kinh.”
Đường Kiều vốn rất là khoái trá mặt, lập tức còn có chút vặn vẹo.
Cô vô cùng chán ghét một số người, có một loại người tên là học sinh xuất sắc.
Bắc Kinh, thật là làm người ta hâm mộ ghen ghét!
“Buổi tối nấu cho tôi nồi canh bạch quả đi.”
Trần Ương không rõ chân tướng, kỳ quái thế nào đề tài lại chuyển tới canh bạch quả rồi.
Nhưng mà Đường Kiều đã lắc lắc đầu, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Haizz, đầu óc của cô, hẳn là nên bồi bổ rồi, sao cô lại không thi đỗ đến Bắc Kinh chứ?
Nếu cô có thể thi đỗ đến Bắc Kinh, hiện tại là có thể ở trước mặt Chu Chú vênh vênh tự đắc rồi.
Hazzi, cô ưu thương rồi. Ngẩng đầu 45 độ, bi thương chính khoan khoái ngược dòng sông nha.
Nếu Bắc Kinh biết cô sùng bái nó, chỉ là vì muốn ở trước mặt Chu Chú vênh váo tự đắc, Bắc Kinh sẽ vì cô mà di chuyển mất.
Đường Kiều sở dĩ chưa cùng Chu Chú đến công ty anh một nguyên nhân là, cô lười! Một nguyên nhân khác là vì, hắc hắc, đó là bởi vì cô còn chưa nghĩ ra muốn đối phó với đồng chí cơ hữa gọi cô là đống phân kia.
Đường Kiều sải bước vào thư phòng, mở máy tính ra, lên mạng tìm một số phương pháp chỉnh nhân. Bất quá đại đa số đều là thả châu chấu a, thả sâu bọ linh tinh, còn có kinh hơn là, thả rắn!
Dựa vào, đây toàn là chủ ý cùi bắp.
Còn chưa có chỉnh người, tuyệt đối cô sẽ bị chính mình chỉnh trước rồi.
Vì thế, Đường Kiều tìm thời gian ba mươi giây, ở thiên nhai nhanh chóng phát ra một cái thiệp, đề mục là: “Làm thế nào để chỉnh người.” Sau đó nội dung phía dưới khuyếch đại cùng bịa đặt cô cũng ghi nhận một số ít.
Bởi vì đề mục cái thiệp này của Đường Kiều thật sự là….., theo lý mà nói, vừa vặn lựa ý hùa theo làm rối loạn tâm tình của trạch nam trạch nữ, vì thế, chỉ trong chốc lát, chải quét cũng đến vài trang rồi.
Mọi người gửi đến cho Đường Kiều “Hãm hại” ào ào phát biểu cái nhìn của bản thân.
(Đoạn này trên thiên nhai nên mình để một số từ “ngươi” “ta” nha)
Đường Kiều lật đi lật lại, theo phương pháp mọi người cung cấp, chọn lọc ra mấy cái.
Thứ nhất, ảnh âm hiểm.
Ví dụ như chụp ảnh, tung lên mạng, làm cho cô ta tức giận.
Biện pháp này cũng không tệ, nhưng mà, có phải hơi khó khăn không? Dù sao máy quay phim chìm, cô cũng không có.
Thứ hai, thành thục hình.
Có người đề nghị lâu chủ, cũng là Đường Kiều, trực tiếp hẹn người ta ra, tìm nhiều người, trước dùng ngôn ngữ trấn áp cô ta, trấn áp không xong liền cà phê a nước trái cây a đồ ăn nước a cái gì 沷 cô, mấy thứ này, nhà ăn đều có, tuyệt đối làm chút thành tựu đại chế tác.
Phương pháp này cũng không sai, phí tổn cũng không tốn kém, nhưng mà, cô có phải bị bắt vì tội nhiễu loạn xã hội không?
Thứ ba, vĩ đại hình.
Có người nói, không chửi không đánh ngươi, ta dùng yêu thương đến hành hạ ngươi đến chết. Hơn nữa phương pháp này còn có ví dụ cụ thể thực tế nghiệm chứng nó khả năng, cụ thể là, cái kia giày vò đích thị Đường trưởng lão, bị tra tấn đích thị Tôn trưởng lão.
Đứa nhỏ, ngươi thật nghịch ngợm rồi.
Đường Kiều nhịn cười, tiếp tục lật xuống.
Phốc, cơ hữu đồng chí cũng đến vô giúp vui rồi.
“Lâu chủ nói cái này nhìn quen quen, cụ thể cái thục pháp thế nào không nhớ nổi, nhưng mà, nếu ta lâu chủ, ta tuyệt đối sẽ hành hạ cô ta thật tốt, dạo này, cực phẩm nữ nhiều lắm, không cho cô ta nhìn chút nhan sắc, còn tưởng rằng trên đời này toàn quả hồng mềm.
Lâu chủ, ta mãnh liệt đề nghị ngươi bắt cô ta, bằng không thực xin lỗi thế giới nhân dân đối với ngươi tín nhiệm cùng ủng hộ.
Lâu chủ không phải nói cô ta là nhân viên của lão công người sao? Lâu chủ ngươi có thể dùng thân phận bà chủ mạnh mẽ trấn áp cô ta, sai bảo cô, làm cô ta chân chạy, đem cẳng chân chạy thành đùi, đem E tráo cup chạy thành A tráo cup, làm không tốt thì trừ tiền lương của cô ta, làm cho cô ta béo thành gầy, người gầy đói thành gậy, gậy trúc đói thành chiếc đũa. . . . . .”
Đường Kiều ngũ quan vặn vẹo rút vài cái.
Thật ngoan độc!
Nhưng mà, vị đồng chí cơ hữu này nếu biết cô chỉnh đích thị là cô ta, không biết có hối hận vì đã nhiệt tình bày mưu tính kế như thế không. Hơn nữa, cô không có E không có E, không có E! Không cần dán vàng lên mặt mình nữa!
Bất quá, vị đồng chí cơ hữu này nói biện pháp, thật sự là tốt, phi thường tốt.
Theo tiếng hô của mọi người cũng có thể thấy được, đại đa số phương pháp của cô ấy vẫn tương đối thuyết phục, vậy thì dùng của cô ấy rồi.
Đường Kiều cảm thấy mỹ mãn chép lại một chút, rất sợ rơi rớt mất một chút những gì vị đồng chí bạn tốt này nói.
Nhân sinh, quả nhiên rất thú vị.
Thoát khỏi thiên nhai, Đường Kiều lại lên QQ, không có biện pháp, không có công việc trạch nữ, còn có cái lạc thú gì đáng nói đâu.
Đường Kiều không có công việc, không có nghĩa là người khác cũng không có công việc.
Người khác này, đương nhiên là chỉ Chu Du.
Đường Kiều không ngừng quấy rầy cô ấy, không ngừng gửi hình ảnh cho cô ấy, có hay không đều được. Chu Du hô to đau đầu, hận không thể chui qua máy tính đến đập vào đầu Đường Kiều.
“Cô có chuyện gì thì nói, đừng gửi hình ảnh, phiền chết rồi.”
“Không có chuyện gì, chính là có chút nhàm chán, tìm cô tâm sự nhân sinh.”
Đường Kiều gần đây mặt dầy càng làm Chu Du theo không kịp, này nha , ỷ có người chống đỡ, làm xằng làm bậy sức mạnh, thế như chẻ tre.
“Vậy cô tán gẫu đi, tôi nghe.”
Ngón tay ở trên bàn phím gõ xuống một hàng ký tự, Chu Du xoay người đi phòng trà nước pha coffee, để lại Đường Kiều một mình ở bên đầu kia thét lên.
“Tôi nhặt được một tiểu soái ca, ôi ôi.”
“Bộ dáng nhỏ này, rất có tư sắc của Chu Chú năm đó, ôi ôi.”
“Giới thiệu cho cô có muốn hay không, ôi ôi.”
“Cô cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi liền giới thiệu cho cô.”
“Thế nào không nói chuyện? Không tin? Có mặt thật đây.”
“Thật không tin, tôi sẽ chụp cho cô, chờ tôi.”
Chu Du pha xong cà phê, trở lại bàn máy tính, nhìn đoạn văn tự động kinh này, có loại xúc động muốn đổ cốc cà phê vừa pha xong lên máy tính.
Đường Kiều căn cứ cơ hội ở trước mặt Chu Du hãnh diện không nhiều lắm, cho nên có thể bắt một cái liền nắm thật chặt, vì thế chạy xuống lâu, tìm chân tướng đi.
Chỉ tiếc, khi cô xuống lầu, trong phòng khách đã không có người rồi.
“Tiểu tử?”
“Trần Ương?”
“Tiểu tử Trần Ương?”
Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, Đường Kiều chạy một vòng, không thấy người đâu, bỗng nhiên cũng có chút sợ hãi, tuy rằng là ban ngày ban mặt, nhưng là. . . . . . Cô sai lầm rồi, cô không nên xem phim ma.
Đường Kiều tát hoan hướng trên lầu thư phòng chạy, chạy đến thư phòng sau băng một tiếng đóng cửa lại rồi.
Em gái nó, cái nhà này làm chi làm lớn như vậy.
“Tôi đã trở về.”
“Chân tướng của cô đâu?”
“Hắc hắc, khả năng cậu ta đi ra ngoài rồi, tối nay, tối nay tôi sẽ chụp ảnh cho cô xem nha.”
Chu Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn.
Để tránh Đường Kiều luôn luôn dây dưa chuyện cái vấn đề này, Chu Du chạy nhanh nói sang chuyện khác.
“Đã nhiều ngày rồi cuộc sống thế nào?”
“Rất tốt, nói đến đây cái, ngày đó cô làm gì cũng không nói cho tôi một tiếng đã bỏ chạy rồi.”
“Không phải là tôi có việc gấp sao?”
“Thôi, dù sao chuyện của cô đều là việc gấp. Đúng rồi, cậu nhỏ vẫn ở nhà nghỉ ngơi, ngày khác chúng ta cùng đi cưỡi ngựa?”
Đường Kiều biết cưỡi ngựa là cậu nhỏ Đường dạy, tuy rằng đầu óc cô không sử dụng tốt nhưng mà phương diện thân thể phối hợp vẫn là rất tốt. Vài người trong đó, kỹ thuật cưỡi ngựa của cô cũng chỉ kém cậu nhỏ Đường một chút.
Cho nên, cô đặc biết thích việc này.
Vì sao?
Để khoe khoang.
“Cô rảnh rỗi, có lão công nuôi, tôi còn công việc, đi được sao?”
Cô không đi, không muốn phải nhìn người kia. Mắt không thấy, tâm không loạn.
“Hắc hắc, chúng ta có thể hẹn chủ nhật thôi.”
“Chủ nhật cũng không đi, chủ nhật muốn nghỉ ngơi.”
“Công việc này của cô, đi làm cũng như đi chơi? Còn nghỉ ngơi cái gì, đi đi, đi đi thôi.”
Chu Du cảm thấy đầu động, làm cái quyết định phi thường đà điểu.
“Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.”
Phốc!
“Đừng cúp đừng cúp, tôi biết cô ở đây.”
“Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.”
“Này này.”
“Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.”
“Cô làm sao có thể như vậy?”
“Ngài khỏe, hiện tại có việc không ở, một hồi lại cùng ngài liên hệ.”
“Thực không ở đó?”
“Ngài khỏe, hiện tại tôi có việc không ở đây, liên lạc với ngài sau.”
“Được rồi, chờ cô quay lại rồi nói.”
“Ngài khỏe, tôi hiện tại có việc bận không ở đây, liên lạc với ngài sau.”
. . . . . .
Tôi vĩnh viễn đều sẽ không ở đây, Chu Du đầy miệng cà phê, thật sự là mẹ nó khổ a.