Ở thư phòng trong Trang thân vương phủ, một nữ tử đang đứng, sau lưng
nàng là một người đang quỳ gối trên mặt đất: “Chuyện của ngày mai tất cả sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”
“Báo cáo chủ tử, tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.” người đang quỳ cung kính trả lời.
“Nói cho người của ngươi biết, ngày mai làm việc nhớ cẩn thận một chút, chỉ
được phép thành công không được phép thất bại. Nếu như xảy ra bất kỳ sơ
suất gì thì mang đầu tới gặp ta!”
“Vâng, tiểu nhân cáo lui.” Sau
khi trả lời xong người quỳ dưới mặt đất vô thanh vô tức ( không một âm
thanh, không một tiếng động) biến mất, chỉ còn lại cánh cửa sổ hơi lay
động.
Nữ tử chậm rãi xoay nguời lại, trong lòng âm thầm hò hét,
Quân Lưu Niên, ngươi chỉ có thể là của ta. Quân phủ, cũng chỉ có thể là
vật trong tay ta.
Sáng sớm, Quân Lưu Niên ngồi ở trước gương
trang điểm, qua gương hắn nhìn thấy hai tay của Lan Y đang bay múa ở
trên đầu của hắn.
“Thiếu gia, hôm nay người muốn mặc bộ y phục
nào ạ? Hai cái trâm này, cái nào đẹp hơn ạ?” Tay trái, tay phải của Lan Y mỗi bên cầm lấy một cây trâm, không ngừng thử qua thử lại ở trên đầu
Quân Lưu Niên.
“Tùy tiện chọn một cây đi!” Giọng điệu của Quân Lưu Niên có chút không kiên nhẫn.
Lan Y đương nhiên biết hắn bực bội, trong lòng hắn hơi nghi hoặc, hôm nay
thiếu gia không phải muốn đi ra ngoài ngoại thành dạo chơi hay sao, vì
sao tâm trạng lại chẳng vui vẻ chút nào? Thiếu gia không nói, hắn cũng
không tiện hỏi.
Quân Lưu Niên cũng không nói cho người khác biết
người hẹn hắn hôm nay đi ngoại thành dạo chơi là Đường Ninh, cho nên lúc này đám người Lan Y đều cho rằng thiếu gia đi chơi với Liễu tiểu thư.
Bọn họ còn âm thầm cao hứng, ở tương lai không xa Liễu tiểu thư sẽ chính thức trở thành Thiếu phu nhân Quân phủ.
“Lan Y, Liễu Nham đang làm cái gì?” Quân Lưu Niên vẫn là không nhịn được hỏi ra miệng.
“Sáng sớm, Liễu Tam của Liễu phủ tới đây, ở trong phòng tiểu thư, không biết nói những gì.”
Hắn biết rõ Liễu Nham sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đám người của Liễu gia
như vậy, nàng nhất định sẽ cho bọn họ nếm thử một chút khổ sở. Chỉ có
điều mình sắp sửa đi ra ngoài, đi hẹn hò với nữ nhân khác, nàng thật sự
thờ ơ như vậy sao? Quân Lưu Niên là càng nghĩ càng giận: “Lan Y, ta muốn mặc bộ váy màu hồng, mau tới đây trang điểm cho ta.”
“Thiếu gia, đây ạ.” Lan Y lập tức đi đến tủ quần áo lấy bộ váy ngắn màu hồng nhạt
có hoa văn phức tạp, mặc cho Quân Lưu Niên, trong lòng rất buồn bực,
ngày thường thiếu gia không thích mặc những bộ có màu sắc diễm lệ, ngay
cả tết cũng không muốn mặc trang phục rực rỡ, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Thay xong y phục Quân Lưu Niên lại ngồi ở trước gương, để
Lan Y trang điểm cho hắn.
Nhìn khuôn mặt kiều diễm trong gương,
Lan Y cũng không khỏi ngây dại. Ngày thường thiếu gia rất ít khi trang
điểm, thoạt nhìn tươi mát thoát tục. Đeo thêm trang sức, thiếu gia càng
đẹp không gì sánh nổi.”Thiếu gia, thật sự là quá đẹp.”
Quân Lưu
Niên không có vẻ vui sướng, trong lòng có chút ảm đạm. Vui mừng cái gì
chứ, nếu như không có người kia thưởng thức, còn có ý nghĩa gì đâu?
Lúc này Lan Trúc vội vàng chạy vào: “Thiếu gia, thiếu gia, Trang Thân Vương lại tới nữa!” Nghe giọng điệu tựa như đang nói… bé thỏ trắng, bé thỏ
trắng, lão sói xám đến rồi.
Quân Lưu Niên trừng mắt liếc hắn một
cái: “Bối rối cái gì, không có một chút dáng vẻ nào của nam tử, xem về
sau có người dám lấy ngươi hay không.”
Khuôn mặt Lan Trúc lập tức ửng hồng, cũng không cãi lại, hắn gắt gỏng, nhỏ giọng lẩm bẩm, ai muốn
lập gia đình. Chợt nhớ mục đích mình chạy tới đây, “Thiếu gia, Trang
Thân Vương đang chờ ở tiền thính, phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ, Trang Thân Vương là theo hẹn tới đón ta đi ngoại thành ngắm hoa mai.”
Đi ngoại thành ngắm hoa mai, chẳng lẽ hôm nay thiếu gia muốn đi cùng Trang Thân Vương ư? Lan Y, Lan Trúc thoáng ngẩn người. Lan Y phục hồi tinh
thần trước tiên nói: “Thiếu gia, người không thể đi.” Lan Trúc cũng vội
vàng phụ họa: “Đúng vậy, thiếu gia, người không thể đi. Nếu như người
đi, Liễu tiểu thư sẽ thương tâm.”
Thương tâm, nàng sẽ thương tâm
sao? Ngay cả Lan Y, Lan Trúc cũng biết ngăn cản mình, tại sao chỉ có cái người ngu ngốc kia không làm gì, có phải là nếu hắn thật sự ở chung một chỗ với Đường Ninh, nàng sẽ vui vẻ? Thoát khỏi mình là ý nguyện của
nàng?
Quân Lưu Niên cứng rắn nói: “Chuyện của chủ tử, không đến
lượt các ngươi xen vào, thời gian cũng không còn sớm, không thể để cho
Trang Thân Vương đợi lâu.” Nói xong liền đi ra khỏi cửa phòng.
Lan Y xem xét nét mặt của Quân Lưu Niên thì biết rõ hắn tức giận, thiếu gia thông minh như vậy sao vừa gặp phải vấn đề tình cảm liền ngây thơ như
vậy đây. Còn có Liễu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, sao nàng lại để cho
thiếu gia và Trang Thân Vương ở cùng một chỗ? Nếu như hắn không có nhìn
lầm, tiểu thư cũng thích thiếu gia. Quả nhiên giống như lão Quận chúa
từng nói, thật sự là hai người ngu ngốc.
Liễu Nham giả bộ như
chăm chú nghe Liễu Tam báo cáo, nhưng mà lòng nàng đã sớm bay mất. Nàng
vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, thời điểm nàng nghe thấy Trang Thân
Vương đến, nàng hận nghiến răng nghiến lợi.
“Tiểu thư, Liễu chính quân nhiễm bệnh hiểm nghèo, toàn thân mưng mủ đau nhức, mỗi ngày mỗi
đêm đều vô cùng ngứa ngáy suốt một canh giờ, thân thể còn tỏa ra mùi
tanh tưởi, đã tìm rất nhiều đại phu cũng không nhìn ra là bệnh gì. Chỉ
có Nhị thiếu gia và Liễu phu nhân ở bên cạnh chiếu cố hắn, Tam thiếu gia luôn cách hắn thật xa. Hai vị tiểu thư đã sớm rời khỏi nhà, Nhị tiểu
thư vẫn ở bên trong Túy Hồng lâu, đòi gặp công tử Liên Tích, bị hộ vệ
đánh”
Liễu Nham không để ý nghe Liễu Tam đang nói cái gì, những
điều đó đều ở trong dự liệu của nàng, tình huống của Liễu chính quân căn bản cũng không phải là bệnh, mà là nàng hạ độc. Loại độc này gọi tàn
hoa, dùng nhiều loại hoa tàn ép lấy nước phối chế thành, sẽ không lấy đi tính mạng, nhưng lại giày vò người ta đến chết.
Nàng thỉnh
thoảng đưa mắt liếc ra ngoài cửa sổ, không bao lâu, hai bóng người sóng
vai xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Nam tử một thân váy hồng ngắn
tươi đẹp, nữ tử một thân trường bào màu tím. Liễu Nham hừ lạnh một
tiếng, màu hồng rực cùng màu tím, phối hợp buồn nôn cỡ nào nhìn tục
không chịu nổi. Nhưng mà dường như ngoại trừ nàng ra, toàn bộ Đô thành
đều chỉ biết dùng hai chữ để hình dung hai người, thì chính là “Tuyệt
phối” .
Liễu Tam nghe thấy Liễu Nham hừ lạnh, sợ đến mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng, tưởng là mình nói sai cái gì, khiếp sợ kêu một tiếng:
“Tiểu thư.”
Liễu Nham lúc này mới thu tầm mắt trở về, nhìn biểu tình hoảng sợ của Liễu Tam, khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Cái kia? ? ? Tiểu thư, ta nói sai cái gì sao?”
Liễu Nham ý thức được vừa rồi nét mặt của mình vô cùng dữ tợn, an ủi nói:
“Không có gì, ngươi đi về trước đi, tiếp tục canh trừng cho tốt. Nếu như không phải có người gặp chuyện không may, cũng không cần đến.”
“Vâng, tiểu thư.” Liễu Tam nói xong liền cáo từ.
Liễu Nham cho Chỉ Vân cho ăn chút ít thức ăn loãng, lại dặn dò Lan Trúc giúp hắn lau thân thể. Sau đó cầm lấy một quyển y thuật, nhưng đọc hoài mà
một chữ cũng không vào đầu. Vậy thì chăm sóc dược thảo vậy, đến lúc nàng không cẩn thận làm gãy cây dược thảo thứ ba, Thái bà bà mới kịp thời
ngăn nàng lại.
“Nha đầu, nuôi trồng đám thảo dược này đã không dễ dàng, nhờ con mà bây giờ việc nuôi trồng chúng lại càng khó thêm!” Thái bà bà thận trọng chăm sóc cố gắng cứu lại mấy cây dược thảo, liếc nhìn
khuôn mặt như mất hồn mất vía của Liễu Nham hỏi: “Nha đầu, có tâm sự gì
à?”
“Không có gì.” Chuyệt nhỏ của nàng sao có thể nói với bà bà chứ.
“Con không nói, để bà bà đoán xem. Bởi vì Lưu Niên, đúng không?” Thái bà bà
ranh mãnh cười cười: “Hôm nay Lưu Niên và Trang Thân Vương đi ra ngoại
thành ngắm hoa mai cho nên người nào đó không vui?”
Liễu Nham
trừng mắt to nhìn Thái bà bà, lẩm bẩm: “ Hóa ra ngoại trừ ăn ra, bà bà
còn quan tâm đến chuyện khác.” Đột nhiên trên đầu trúng một cái cốc,
nàng đau nhức trách móc: “Con nói nhỏ như vậy mà bà bà vẫn có thể nghe
thấy ư?” Xong, thì ra nàng đã quên Thái bà bà là cao thủ võ lâm thâm
tàng bất lộ rồi, với nội lực của bà bà, cho dù xa thêm chút nữa, sợ rằng bà cũng nghe được rõ rành mạch.
“Nha đầu, con thích Lưu Niên ư?” Liễu Nham từ chối cho ý kiến.
“Nếu thích, thì phải nói ra! Vô luận hắn đáp ứng hay không, quan hệ của các
con cũng sẽ không tệ hại hơn so với bây giờ được, chẳng lẽ con muốn để
cho một nam nhân chủ động tỏ tình với mình hay sao? Không nên để mình
phải tiếc nuối, giống như bà bà vậy, ngay cả cơ hội nói yêu cũng không
có.”
Thái bà bà khẽ thở dài một tiếng đã thức tỉnh Liễu Nham,
đúng vậy, sao nàng lại quên mất, đây là xã hội nữ tôn, nữ tử nên chủ
động. Xem ra nàng còn chưa thích ứng, quan điểm nam nữ kết giao suốt 20
năm ở thế gới kia của nàng, không phải hai tháng là có thể thay đổi.
Nàng bổ nhào qua ôm Thái bà bà, lập tức biến mất không còn thấy bóng
dáng tăm hơi.
Thái bà bà không chuẩn bị sẵn sàng, bị đụng lảo
đảo, tức giận hô to: “Nha đầu, con mưu sát ta sao! Này, con chạy đi đâu
vậy? Không phải con đáp ứng làm cơm trưa cho bà bà sao?”
Âm thanh của Liễu Nham từ xa vọng tới: “Sự tình khẩn cấp, bữa này con nợ lại,
buổi tối con lại đến làm cơm cho người.” Sau đó dùng khinh công bay về
hướng rừng mai.
Quân Lưu Niên và Đường Ninh ngồi xe ngựa đi tới
rừng mai, cành mai trống rỗng, tựa như tâm tình giờ khắc này của Quân
Lưu Niên. Trên mặt đất còn lưu lại vài cánh hoa bay xuống, sớm đã héo
rũ, tựa như tình cảm giữa hai người. trong lòng Quân Lưu Niên rất là
thương cảm, hắn vốn không có tâm tình đi thưởng mai, giờ phút này lại
không có hoa mai để ngắm.
Hắn đã có chút hối hận, tại sao mình
lại đồng ý? Mình thật đúng là ngây thơ, giống như là tiểu hài tử khóc
rống lên, chỉ vì muốn người lớn để ý tới nó. Đáng giận nhất chính là
mình còn chưa thực hiện được mục đích, người nọ mặc kệ như thế nào, cũng không thèm để ý. Một trận gió lạnh thổi qua, Quân Lưu Niên nắm thật
chặt áo choàng trên người.
Đường Ninh đương nhiên không phải đến
đây để ngắm hoa mai, nàng luôn quan sát quang cảnh bốn phía, nghĩ cách
phải trình diễn mưu đồ của mình như thế nào cho hoàn mỹ, để cho Quân Lưu Niên cam tâm tình nguyện rúc vào trong ngực của nàng. Nàng thấy Quân
Lưu Niên nắm thật chặt áo choàng vừa dầy vừa nặng, chợt nảy ra một ý
hay.
“Ta không nghĩ hôm nay thời tiết lại lạnh như vậy, làm Lưu
Niên bị lạnh cóng mất rồi!” Nàng kéo tay của hắn cầm chặt, đặt lên miệng hà hơi. Quân Lưu Niên đối với hành động đột nhiên thân mật của nàng có
chút phản cảm, không thèm để ý rút tay ra.
Đường Ninh hậm hực
cười nói: “Ta đi kiếm củi, đốt lửa sưởi ấm một chút!” Nói xong liền đi
đến một nơi hẻo lánh mà Quân Lưu Niên không thể nhìn thấy mình, nhẹ
nhàng huýt sáo, sau đó ngồi xuống chờ thời khắc nàng ra sân diễn.
Liễu Nham đuổi tới rừng mai, đưa mắt nhìn lại, đây là một cánh rừng mai thật là lớn, rộng như này làm sao nàng tìm được hắn đây. Nàng không mục đích đi loanh quanh trong rừng, vẫn không tìm được bóng dáng Quân Lưu Niên.
Bỗng nhiên, nàng ngừng thở, hình như có bốn năm người chạy về một hướng
nào đó, nghe tiếng hít thở, những người này đều là cao thủ.
Trong lòng Liễu Nham âm thầm hô to, không ổn rồi, mục tiêu của bọn họ nhất
định là Trang Thân Vương, Quân Lưu Niên sẽ gặp nguy hiểm mất. Liễu Nham
lập tức đuổi theo phương hướng của bọn người kia.