Chỉ Say Mê Quân

Chương 37: Vừa hôn vừa đính ước



Liễu Nham bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, sợ là Quân Lưu Niên cũng không biết rõ tình cảm của mình thuộc về nơi nào đi, vậy đành để cho mình giúp hắn xác định một chút vậy!

Quân Lưu Niên thấy nàng đột nhiên cười tà ác, trong lòng cảm thấy bồn chồn, hắn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát
sinh. Mà ống tay áo của hắn lại vẫn bị nàng siết chặt trong tay, hắn
muốn tiến hay lùi cũng không được.

Liễu Nham khẽ ngả người về
phía trước, bắt được môi của hắn, hôn lên. môi Quân Lưu Niên giống như
kẹo đường khi còn bé nàng đã được ăn vậy, rất mềm mại, lại thơm. Nàng
giống như bị mê muội vậy hôn hắn mà quên hết dự tính ban đầu.

Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi hơi thở của hai người trở lên dồn
dập phá vỡ màn đêm yên lặng, Liễu Nham mới buông hắn ra. Nàng lẳng lặng
đợi Quân Lưu Niên đưa ra quyết định đối với nàng, sợ là tội chết miễn
được tội sống khó thoát rồi.

Nhưng trong lòng nàng lại rất là cao hứng, nàng có thể nhận định, là mình yêu Quân Lưu Niên. Một nụ hôn này
đã khiến cho lòng của nàng và linh hồn của nàng đều mất.

Nhưng
mọi tưởng tượng của Liễu Nham đều không có phát sinh, Quân Lưu Niên vẫn
hóa đá đứng yên tại chỗ, không có động tác gì. Chuyện này đối với hắn
thật sự kích thích lớn như vậy sao? Có phải nàng đã làm quá mức hay
không? Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tiểu Niên? ? ?”

Rốt cục
Quân Lưu Niên cũng hoàn hồn trở lại, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, giống
như được trát rất nhiều son phấn vậy. Đôi mắt hắn mê ly liếc nhìn Liễu
Nham một cái, sau đó quay người chạy đi, chỉ trong chốc lát thì biến mất ở trong tầm mắt của Liễu Nham.

Liễu Nham không có đuổi theo,
ngửa đầu nhìn trời một chút, hôm nay ánh trăng thật sáng ngời! Nàng
không khỏi đạo một câu thơ của lão tiên sinh Tô Đông Pha:

” đãn nguyện nhân trường cửu,

thiên lý cộng thiền quyên*.

*Dịch nghĩa:

Những mong người lâu dài,

Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng

______Trích trong bài thơ: Thủy điệu ca đầu của Tô Đông Pha_______

Nhớ lại lúc Quân Lưu Niên ngoái đầu “Ôn Nhu” nhìn lại, tim của nàng vừa rồi mới bình tĩnh lại lần nữa đập liên hồi, Liễu Nham không khỏi tự giễu,
không nghĩ tới mình cũng có tiềm chất làm sắc nữ. Nàng trộm cười một
cái, rồi đi trở về phòng. Vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời tỏa ra ánh
sáng yếu ớt.

Quân Lưu Niên chạy trở về phòng thở hồng hộc, tim đập
thình thịch không ngừng. Hắn ngồi ở bên giường, ngưng mắt nhìn bầu trời, tay không khỏi xoa nhẹ cánh môi sưng đỏ.

Hắn không bài xích nụ
hôn của Liễu Nham một chút nào, ngược lại còn thích, cho nên ở một khắc
kia khi Liễu Nham hôn hắn, hắn không có đẩy nàng ra, trong lòng còn vui
sướng, tựa như hắn chờ đợi nụ hôn này đã lâu rồi. Nhưng trong lúc này
hắn lại có chút bối rối, thật sự là mắc cỡ chết đi được, ngày mai hắn sẽ phải đối mặt với Liễu Nham như thế nào đây?

Quân Lưu Niên mang
theo chút hưng phấn nho nhỏ cùng tâm tình không biết làm sao, trôi vào
trong giấc mộng. Trong giấc mơ có một nữ tử ôm hắn, hôn hắn, ghé vào lỗ
tai hắn nỉ non, Tiểu Niên, ta yêu chàng.

Đêm đó, Ám Ngũ dựa theo
ước định nửa đêm đến trình diện:”Ta là Ám Ngũ, Hoàng nữ phái ta tới. Lâm tiểu thư có gì phân phó, trực tiếp nói cho ta biết là được rồi, Hoàng
nữ bảo ta tận tâm, tận lực trợ giúp Lâm tiểu thư.”

Liễu Nham vừa
lòng gật đầu : ” Ám vệ Hoàng gia quả nhiên có làm việc hiệu suất, nhanh
như vậy đã tới rồi. Nhiệm vụ thứ nhất của ngươi, là tại vùng lân cận
thành thị mở một quán trà. Chờ lúc ta dẫn người đến, ngươi thuê người
tạo cho cái quán trà này thoạt nhìn rất náo nhiệt.”

“Đã rõ, ta nhất định sẽ khiến tiểu thư vừa lòng.” Nói xong Ám Ngũ rời đi.

Liễu Nham âm thầm than, khinh công thật là lợi hại. Nàng khẽ mỉm cười, Trương chưởng quỹ, ngày lành của ngươi sắp kết thúc rồi.

Sáng sớm, Lan Trúc bưng điểm tâm vào : “Tiểu thư, người có ăn điểm tâm không?”

Liễu Nham đang rửa mặt cho Chỉ Vân, nghe thấy Lan Trúc nói vậy thì ngừng
lại: “Ta chuẩn bị xong sẽ đi qua bên đó ăn là được rồi, không cần phiền
phức vậy đâu, ta xong ngay đây.” Mấy ngày gần đây nàng chỉ cùng Quân Lưu Niên ăn cơm, còn điểm tâm thì lâu rồi nàng chưa ăn.

“Là thiếu gia bảo ta bưng tới.” Lan Trúc đặt thức ăn lên bàn.

” Tiểu Niên đâu rồi?”

“Thiếu gia đã ra cửa, hôm nay người đi rất sớm.”

Hôm nay không phải là ngày Quân Lưu Niên đi dò xét cửa hàng, Liễu Nham đã
hiểu, hắn là đang tránh nàng. Hành động này không giống như của Quân Lưu Niên vậy.

Hắn âm ỹ, đòi đánh đòi giết… những thứ này Liễu Nham có thể chịu đựng được, duy chỉ có hắn tránh không gặp nàng, lại làm cho Liễu Nham không thể nào hiểu được.

Điểm tâm rất phong phú, có
sủi cảo tôm, bánh bao hấp, cháo và nhiều loại điểm tâm khác nữa, xem ra
Quân Lưu Niên không có giận lây sang nàng, một bữa cơm này nàng ăn không biết ngon là gì. Liễu Nham, ngươi thật là đáng thương, thật sự không
thể tưởng được một nụ hôn, lại khiến cho Quân Lưu Niên mắc cỡ không dám
gặp nàng, làm hại nàng đau khổ suy nghĩ cả một ngày cũng không có kết
quả.

Cả ngày hôm đấy Quân Lưu Niên không có trở về phủ, chỉ một
mực ngồi ở trong Tụ Tiên Lâu xem sổ sách, từ khi áp dụng biện pháp của
vị Lâm tiểu thư kia, Tụ Tiên Lâu làm ăn chẳng những khôi phục như trước, hơn nữa còn phát triển không ngừng. Con số được ghi chép trong sổ sách
làm cho mọi người ngạc nhiên vui mừng nhưng cũng không khơi dậy nổi hứng thú của hắn.

Hắn lại nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, lại nhớ tới
giấc mộng mơ hồ đêm qua, lại nhớ tới một vấn đề, hình như Liễu Nham chưa từng nói với hắn là nàng thích hay yêu hắn. Niềm vui của Quân Lưu Niên
lập tức biến thành bất an, Trương chưởng quỹ tỉ mỉ chăm sóc chậu hoa sơn trà nay đã trở thành vật hi sinh cho hắn.

Hắn thuận tay ngắt
xuống một đóa hoa, nàng yêu thích ta, một cánh hoa bay xuống, nàng không thích ta, lại một cánh hoa? ? ? Nàng yêu ta, lại một đóa hoa, nàng
không thương ta? ? ?

Cho đến khi truyền đến tiếng đập cửa, hắn
mới ngừng động tác trong tay, vơ vội cánh hoa trên mặt bàn ném xuống
dưới. Xác nhận đã sạch sẽ rồi, mới hô một tiếng: “Vào đi.”

“Thiếu gia, vừa rồi có người đưa tới một phong thư.” Quân Văn giao thư tới tận tay Quân Lưu Niên.

Bút tích quen thuộc trên lá thư khiến cho tim của Quân Lưu Niên đập mạnh và loạn nhịp, ngày hôm qua không phải hắn đã nói với Đường Ninh bây giờ
hắn không thể ở chung một chỗ với nàng, sao nàng lại đưa thư tới đây làm gì?

Giọng điệu trong thư vẫn rất nhiệt tình như cũ, từng câu
từng chữ đều tỏ rõ tình yêu của nàng. Nhưng Quân Lưu Niên không có tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại hơi nghi hoặc một chút. Mặc dù Đường Ninh vẫn là một nữ tử phong lưu phóng khoáng đa tình, thời điểm lúc đầu khi
hắn quen nàng cũng từng nhận được không ít thư tình nàng viết. Nhưng
những lá thư kia đều tương đối kín đáo, không có đưa thẳng tới cho hắn
giống như hôm nay vậy, từ trước đến nay cũng chưa từng, hắn thậm chí còn có chút ít hoài nghi bây giờ Đường Ninh có phải phải vẫn là một người
như trước kia hay không.

Cuối thư, Đường Ninh mời hắn ngày mai đi đến rừng mai. Thời tiết này, chắc chắn sẽ không có hoa mai nở, vậy tại
sao nàng nhất định phải hẹn hắn tới đó? Rốt cuộc mình có nên đi tới nơi
hẹn hay không? Quân Lưu Niên bỗng nhiên ra một quyết định: “Quân Vũ,
chuẩn bị xe trở về phủ.”

Trương chưởng quỹ nhìn thấy rốt cục
thiếu gia cũng rời khỏi phòng của mình, hào hứng không thôi liền từ quầy hàng chạy trở về phòng, đứng quầy hàng gần cả một ngày, eo cũng đau
lưng cũng mỏi rồi, nàng không chịu nhận mình già thật đúng là không
được.

Nàng mở cửa phòng ra, nước mắt hơi dâng trào, nhìn những
đóa hoa không cánh mà bay. Chậu cây trụi lủi ở trên bệ cửa sổ là thế nào đây? Ai có thể nói cho nàng biết, hoa trà trong chậu đã đi nơi nào rồi
không?

Khách nhân trong Tụ Tiên Lâu lúc đó đều bị một tiếng kêu
ai oán dọa cho sợ hãi: “Thiếu gia, đó là chậu hoa ta tỉ mỉ chăm sóc nửa
năm mới nở được mười tám bông đấy!” Tiếng nói, còn kèm theo đất rung núi chuyển.

Quân Lưu Niên cũng không rảnh rỗi quan tâm đến chậu hoa
củaTrương chưởng quỹ là nuôi nửa năm hay là nửa đời người, là mười tám
bông hay là hai mươi bông, lúc này hắn đang trên đường chạy về Quân phủ, trong lòng thấp thỏm không yên.

Ngày hôm nay, trong lòng Liễu
Nham cũng không yên, bộ dạng giống như có tâm sự canh giữ ở trước giường Chỉ Vân, Chỉ Vân vẫn chưa tỉnh lại. Thái bà bà nói thuốc này độc tính
có hơi nhiều, bênh nhân cần ba ngày mới có thể tự mình điều tiết được,
cho nên trong vòng 3 ngày tới Chỉ Vân cũng sẽ không tỉnh lại.

Những người khác cũng không biết vì sao Chỉ Vân vẫn ngủ mê mãi chưa tỉnh, hơn nữa nét mặt ủ rột buồn bã của Liễu Nham, làm bọn họ cho rằng bệnh tình
của Chỉ Vân lại nghiêm trọng hơn. Bình thường cứ cách nửa canh giờ sẽ có người tới an ủi nàng, nói cái thiếu gia Chỉ Vân nhất định sẽ không có
chuyện gì, thiếu gia Chỉ Vân rất nhanh sẽ tỉnh, thiếu gia Chỉ Vân sẽ rất nhanh khôi phục … đủ các loại. Liễu Nham cũng lười cùng các nàng giải thích.

Ngày hôm nay Liễu Nham thỉnh thoảng sẽ quay đầu ra ngoài
cửa sổ, nhìn xem Quân Lưu Niên trở về chưa, Nhưng nàng sắp thành hươu
cao cổ rồi, vẫn chưa nghe thấy âm thanh của Quân Lưu Niên.

Lúc
nàng thở dài lần thứ 3,008, thì nghe thấy bên ngoài Lan Trúc hô một
tiếng: “Thiếu gia, người đã trở về.” Trong nháy Liễu Nham mắt liền xông
ra ngoài.

“Tiểu Niên, chàng đã trở về.” Nàng tận lực biểu hiện vẻ mặt giống như bình thường, trong lòng lại rất là cao hứng. Nàng trông
sao trông trăng, cuối cùng cũng trông được hắn trở về.

Quân Lưu
Niên không nghĩ tới khi mình mới bước vào Lưu Viên đã có thể đã gặp
nàng, có chút mất tự nhiên : ” Ừ.” Sau đó lập tức xoay người phân phó
Lan Y :”Dọn cơm đi!”

Liễu Nham nhắm mắt theo đi theo phía sau
Quân Lưu Niên, ánh mắt không rời khỏi người hắn một chút nào. Hôm nay
Quân Lưu Niên mặc một bộ y phục màu xanh nước biển, phía trên thêu ám
văn màu trắng nhạt. Mái tóc thật dài tùy ý vấn lên, chỉ dùng một cây
bạch ngọc trâm chạm trổ hình hoa mai cố định lại. Nhìn kỹ một chút, nàng cũng phát hiện ám văn trên y phục hắn cũng là hình hoa mai, vậy ra Quân Lưu Niên yêu thích hoa mai sao? Trước kia nàng chưa bao giờ phát giác
ra.

“Chàng yêu thích hoa mai sao?” Liễu Nham bất tri bất giác hỏi ra miệng, cũng dọa chính mình giật mình.

” Hử ?” Hắn rất ngạc nhiên là tại sao Liễu Nham lại hỏi câu này, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

“Y phục và đồ trang sức của chàng đều là hình hoa mai.”

Quân Lưu Niên nhìn nhìn y phục của mình, quả thật là vậy, trước kia mình đối với Đường Ninh thật đúng là có một loại chấp niệm, hơn nữa phần chấp
niệm này xem ra đã thấm sâu vào sinh hoạt của mình từng chút một.”Lúc
trước ta rất yêu thích.”

Liễu Nham cũng không hỏi tới nữa, trong
lòng của nàng chỉ có một ý nghĩ, Quân Lưu Niên thật sự là thanh thủy
xuất phù dung (nước trong nở đoá hoa sen/ vẻ đẹp tự nhiên tinh khiết),
tụa như bích nhân do thiên nhiên điêu khắc thành!

Quân Lưu Niên
không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Liễu Nham, hắn vẫn luôn cân
nhắc, nên nói cho nàng biết về cuộc hẹn giữa hắn và Đường Ninh như thế
nào để không lộ ra dấu vết đây. Lúc ăn cơm Quân Lưu Niên máy móc đưa đồ
ăn vào trong miệng, căn bản không biết mình ăn cái gì.

“Tiểu Niên, nghĩ gì thế? Không nên chỉ ăn cơm thôi.”

“Đường Ninh đã trở về.” Một câu nói rất đột ngột được thốt ra làm cho đầu óc Liễu Nham mơ hồ.

“Ta biết.” Liễu Nham cũng theo bản năng đáp trả lại, không hiểu rốt cuộc hắn muốn nói gì.

Quân Lưu Niên nhíu chặt hai hàng lông mày, đối với câu trả lời của nàng, hắn rất không hài lòng. Cái gì gọi là ta biết, chẳng lẽ nàng không có ý
khác? Nàng? ? ? Không ghen sao?

Hắn có chút giận dỗi nói: “Ngày
mai ta muốn cùng nàng đi ngắm hoa mai.” Nếu như nàng nói nàng không
thích mình và Đường Ninh ở chung một chỗ, vậy ngày mai hắn sẽ không đi,
đây chính là quyết định lức trước của hắn.

Ngắm hoa mai ư? Mùa
này căn bản làm gì có hoa mai, ngay cả trẻ nhỏ cũng đều biết được đạo lý này. Nàng rất muốn nói hai người các ngươi cộng lại hơn mấy chục tuổi
đầu rồi, vậy mà vẫn còn muốn ngắm hoa mai hay sao, Nhưng lời nói ra đến
khóe miệng, lại biến thành: “Ừ, gió ở trong rừng mai rất lớn, chàng nhớ
mặc nhiều y phục vào, coi chừng bị lạnh.”

Nàng thầm nghĩ, mình có tư cách gì ngăn cản hắn đây? Chỉ vì mình thích hắn ư? lý do này quá ích kỷ.

Lòng của Quân Lưu Niên lập tức nguội lạnh, không nói gì nữa. Hai người đều
theo đuổi tâm tư của mình, một bữa cơm này không ai vui nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.