Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chương 26: Hoặc là về, hoặc là câm miệng



Khi Mễ Mễ gọi, ông chủ của A Ảnh đang họp. Bình thường, nếu đang họp mà bị làm phiền, chắc chắn Augus sẽ nổi trận lôi đình. Chỉ có điều, giọng
Mễ Mễ trong điện thoại có vẻ rất lo lắng. Bị Mễ Mễ quấy nhiễu mãi, A Ảnh không còn cách nào khác đành gõ cửa phòng họp.

Chưa đầy ba
mươi giây sau, ông chủ đứng dậy ngay lập tức, tuyên bố kết thúc cuộc
họp. Anh ném điện thoại cho A Ảnh trong ánh mắt ngoái nhìn đầy kinh ngạc của quản lý các phòng ban khách sạn, vội vàng bước đi, thậm chí còn
không kịp mang theo những tài liệu đang để trên bàn.

Mễ Mễ
không biết phải xử lý thế nào, vì thực ra cô vẫn chưa nói hết những gì
cần nói. Nửa câu trước là: Sáng nay tỉnh dậy cô phát hiện ra, Thượng
Linh cả đêm qua không về nhà, hành lí không thấy đâu, điện thoại cũng
không liên lạc được. Nửa câu sau là: Mễ Mễ tưởng tối qua anh làm gì
Thượng Linh. Nhưng vừa rồi cô đã tìm thấy mảnh giấy Thượng Linh để trên
bàn ăn, trong đó cô viết cô muốn đi đâu đó thư giãn mấy hôm, không cần
phải lo lắng. Nên bây giờ chỉ muốn xin phép anh cho nghỉ làm mấy ngày.

Đáng tiếc là, nửa câu sau Diệp Thố vẫn chưa nghe được. Anh bước vào
thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, khởi động xe rồi lập tức lao vút như bay.

Gần như chẳng tốn nhiều công sức, Diệp Thố đã tìm được Thượng Linh.

Rời khỏi thành phố S, cô chỉ có thể đến một nơi, chính là căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển tại thành phố Z.

Anh ngồi đợi trong chiếc xe thể thao màu xanh khi Thượng Linh ngồi ăn
cơm tối tại quán ven biển. Khi cô lang thang trong thành phố đêm ồn ào,
anh mặc chiếc áo nỉ màu đen đi theo cô từ xa. Khi cô bước vào uống trà
tại một quán ở đầu khu phố đi bộ, anh lặng lẽ đứng ngoài nhìn. Nhưng khi cô chuẩn bị bước vào một Pub ăn chơi trác táng nào đó trên khu quán
bar, anh đã đến kéo cô lại.

Gương mặt người đàn ông tuyệt mỹ
đang đứng trước mặt cô đầy căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng, ẩn giấu cơn
tức giận âm ỉ quét qua người cô.

Thượng Linh bĩu môi: “Anh thích theo đuôi thế, sao không cùng vào đây xem sao?”

Đúng lúc đó, có một tên choai choai vừa từ bar bước ra, thấy hai người đang cò cưa níu níu kéo kéo, liền huýt sáo với Diệp Thố.

“Đi với anh trước đã!” Gương mặt anh cau có, kéo cô qua hai dãy phố, đẩy cô vào xe.

Thấy anh khởi động xe, cô vội ấn vô lăng: “Đợi đã! Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không muốn về thành phố S!”

“Không được!” Anh lạnh lùng từ chối.

“Tôi muốn ở lại thành phố Z nghỉ ngơi mấy ngày, xin phép anh cho nghỉ mấy ngày đã được chưa?”

“Vẫn không được!”

“Sao anh vô lý quá thể thế? Vậy, tôi nghỉ việc là xong!”

“Không đồng ý!”

Cô hốt hoảng, cúi người ôm lấy vô lăng, người cô gần như đè cả lên người anh: “Tôi không muốn đi bây giờ!”

“Xuống xe!” Cơ thể mềm mại của Thượng Linh chạm vào anh, trong giây lát không gian trong xe bỗng trở nên ngột ngạt. Cô không động đậy, giữ chặt vô lăng trước mặt anh, anh ôm chặt lưng cô, xoay người cô lại ôm cô vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở anh mỗi lúc thêm khó nhọc
dường như có ngọn lửa bùng lên trong đôi đồng tử màu đen: “Em thực sự
quan tâm đến anh ta thế ư? Quan tâm đến mức thà mất việc cũng không chịu quay về đối mặt ư?”

Không biết tại sao khí thế bỗng bay đâu
mất, Thượng Linh nhìn anh: “Chuyện này không liên quan đến anh, tôi cũng chẳng quan tâm.”

Anh không đáp lại, chỉ im lặng chăm chú nhìn
cô. Dường như muốn nhìn thấu tận tâm can cô qua đôi mắt, tìm ra câu trả
lời làm anh nôn nóng khi mà chỉ có thể suy đoán.

Những ngón tay thắt chặt trên lưng làm cô khó chịu, cô giãy giụa: “Bỏ tay ra ngay, ai cho phép anh ôm tôi như vậy!”

Anh cười tỉnh bơ: “Hình như là em tự lao lên đấy chứ!”

“…”

Nhìn gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô, anh đành dịu giọng: “Không
muốn về thành phố S cũng được, nhưng phải để anh sắp xếp chỗ ở.”

“Tôi có chỗ ở rồi!”

“Ngôi nhà gỗ ấy không an toàn!” Anh nhíu mày: “Hoặc là đi về, hoặc là câm miệng!”

Thượng Linh quả nhiên im ngay.

Diệp Thố thở dài, đặt cô về lại bên ghế phụ, lái xe đến căn nhà gỗ thu
dọn đồ đạc rồi đưa cô tới khách sạn VIVS tại khu vực nội thành sầm uất
của thành phố Z.

Chuyến viếng thăm đột ngột của CEO đại nhân
khiến tất cả mọi người trên dưới trong khách sạn trở tay không kịp. Khi
Thượng Linh kéo hành lí dựa người vào sô pha đứng đợi trong đại sảnh
khách sạn, cô gần như chìm đắm trong vô số những ánh mắt hiếu kỳ ngưỡng
mộ của các nhân viên nữ tại đây. Đúng là CEO rất được hâm mộ, Thượng
Linh chống cằm khẽ than thầm.

Đương nhiên trong khách sạn của
mình, phòng Diệp Thố chọn sẽ là phòng tổng thống với các trang thiết bị
tối tân nhất. Thượng Linh thấy hơi khó hiểu khi thầm đánh giá căn phòng
xa hoa hai tầng, tại sao anh chỉ lấy một phòng?

Lẽ nào anh lại định…

Thượng Linh lén liếc nhìn người đang ngồi trên ghế, nhận ra không biết
Diệp Thố đã cởi áo khoác từ lúc nào, cởi cả cổ áo sơ mi, phần xương đòn
gợi cảm thấp thoáng lấp ló sau làn áo. Anh bật laptop sẵn trong phòng,
mở webcam chat cùng A Ảnh.

Sau khi dặn dò qua loa vài câu, anh tắt webcam, quay đầu lại đã thấy cô ôm chăn đứng đằng sau. Anh chau mày: “Sao vậy?”

“Tôi ngủ sô pha, cho anh ngủ trên giường.”

“Lên giường ngủ!”

“Tôi…”

“Hoặc là đi về, hoặc là im miệng!” Anh lặp lại lời lời uy hiếp.

“Anh…”

“Thế nào?”

“Ngủ ngon!” Thượng Linh tức giận hầm hầm đi lên tầng.

Cuối cùng khóe miệng mím chặt của anh đã giãn ra khi nhìn hình bóng cô bước lên cầu thang.

Mấy ngày nay Thượng Linh đều bị “kèm chặt”, cô đi đâu Diệp Thố cũng đi
theo. Thực ra chắc anh rất bận, có khi cô ngồi uống trà chiều hoặc ăn
buffet trong quán, anh đều bật laptop, kiểm tra tài liệu hoặc tổ chức
cuộc họp qua mạng với những người tại thành phố Z. Qua webcam, cô thấy A Ảnh giục anh quay về thành phố không chỉ một lần, nhưng lần nào anh
cũng từ chối cả.

Thượng Linh mấy lần cũng định nói với anh, nếu bận như vậy thì không cần phải đi theo cô, anh thoải mái mà cô cũng tự
do. Chẳng qua cô chỉ thất tình thôi, muốn yên tĩnh một mình. Từ trước
đến nay cô luôn rất giỏi chịu đựng sức ép tinh thần, sau lần bị anh XXOO còn chẳng sao, bây giờ lại càng không thành vấn đề. Nhưng với kinh
nghiệm mấy lần trước, cô biết những lời này có nói cũng bằng không.

Chiều hôm đó, Thượng Linh ngồi nghỉ trong quán cà phê của khách sạn,
hình như khách sạn vừa có vấn đề gì đó nên Diệp Thố không đi theo cô.
Chẳng mấy khi được CEO đích thân đến thăm khách sạn đã báo cáo mời anh
đích thân giải quyết.

Nhưng lúc ngồi trong quán cà phê, cô gặp
ngay phải một nhân vật cực kì tà đạo. Vẫn là gương mặt trang điểm đậm,
thân hình hơi sồ sề, người đàn ông đi bên cạnh vẫn nhỏ tuổi hơn chị ta – gu của máy bay bà già Phương Hiểu Quyên đúng là mười năm vẫn chẳng hề
thay đổi.

Cô định lặng lẽ chuồn đi, nhưng tất nhiên Phương Hiểu Quyên không muốn để cô bỏ đi dễ dàng như vậy: “Ô! Xem ai đây? Sao đến
tận đây mà vẫn gặp nhỉ? Đúng là gặp phải quỷ thật rồi!”

“Đúng vậy, tôi gặp phải quỷ thật rồi!” Thượng Linh đáp tỉnh bơ.

Phương Hiểu Quyên tức giận bừng bừng, tuy đã từng có kinh nghiệm bị
chơi cho một vố đau, nhưng cậy có tên đàn ông đi cùng mình, mụ ta liền
lớn tiếng: “Hừ! Mồm mép vẫn như tép nhẩy thế! Chỉ có điều sao nửa năm
không gặp vậy mà phía trước của cô vẫn bằng phẳng chẳng tiến bộ chút nào thế!”

Giờ đến lượt Thượng Linh tức giận bừng bừng, con mụ yêu nữ chết tiệt này nói gì không nói lại chọc ngay đúng nọc của cô.

Cô đáp lễ ngay lập tức: “Tôi có đang dậy thì đâu mà nửa năm không gặp
vẫn có thể phát triển được nữa? Nhưng lại có người đã già rồi mà vẫn
thích gặm cỏ non, lần trước là một tên mặt trắng, lần này lại đến lượt
tên mặt đen, càng ngày càng nặng mùi, đúng là khiến người khác phải bái
phục!” Chửi xong cô liền chuồn mất, không để cho Phương Hiểu Quyên có cơ hội chửi lại.

Lúc này Thượng Linh không biết, một câu chửi
đổng của cô lại động chạm đến cả tên mặt đen của Phương Hiểu Quyên.
Phương Hiểu Quyên bị ăn chửi, càng tức hơn, xúi tên mặt đen đi “dạy dỗ”
cho Thượng Linh một bài học.

Tên này vốn là dân xã hội đen tại
thành phố Z, tính tình hung ác xấc láo. Giờ “máy bay bà già” còn cho
tiền hắn làm ăn, nên đương nhiên đồng ý đi “dạy bảo” Thượng Linh ngay
tức khắc. Hắn ta đánh mắt về phía hai tên tay chân cách đó không xa, hai tên liền đi theo Thượng Linh, biết cô đang ở trong khách sạn, hơn nữa
nghe đồn có quan hệ rất thân thiết với CEO của khách sạn.

Tên mặt đen ngầm tính toán, định một mũi tên trúng hai đích, quyết định bắt cóc Thượng Linh để đòi tiền chuộc.

Nếu lần này kiếm được một món, hắn ta sẽ không cần dây dưa với mụ già này nữa.

Để khỏi đêm dài lắm mộng, chúng gọi thêm mấy tên đồng bọn, lái một
chiếc xe cửa kính đen ngòm đến, đợi ở ngã rẽ một con đường vắng vẻ bên
ngoài khách sạn. Chờ lúc Thượng Linh quay về đó, chúng sẽ bắt cóc cô rồi bỏ trốn.

Mấy tên tay chân cũng khá được việc, đợi ngoài khách
sạn hai tiếng, quả nhiên thấy Thượng Linh quay trở lại. Mấy tên đồng bọn đã cầm sẵn bao tải, lặng lẽ xuống xe tiến đến gần, đúng lúc định ra
tay, bỗng nhiên đối diện bên kia đường xuất hiện một người đàn ông mặt
mũi hầm hầm tức giận.

Thượng Linh vừa đi dạo quanh phố, Diệp
Thố đã truy hỏi đầy tức giận: “Đi đâu? Chẳng phải anh đã bảo em không
được đi lung tung hay sao?”

Thượng Linh vô cùng ghét cảm giác
đang tự do lại bị can thiệp quá thể đáng như thế này: “Tôi chẳng phải là gì của anh cả! Anh cứ quản lý tôi làm gì chứ?”

“Anh không phải là gì của em?” Anh hỏi vặn lại, xem chừng lại càng tức giận hơn.

“Vậy anh nghĩ anh là gì của tôi chứ? Mà dù anh có là gì thật, thì chẳng lẽ tôi cũng không có quyền tự do đi lại một mình hay sao?”

“Anh đang lo cho em.”

“Vậy thì cám ơn anh quá! Ban ngày ban mặt anh sợ tôi có gì nguy hiểm
sao? Gặp phải yêu râu xanh ư? Đúng là nực cười, chẳng lẽ anh chưa từng
làm những điều ấy với tôi?”

“Thượng Linh!”

Cả hai
người bắt đầu to tiếng, mấy kẻ xung quanh mất hết kiên nhẫn chờ đợi, chỗ này tuy vắng vẻ nhưng chúng sợ nếu tiếp tục đợi chỉ thêm rắc rối, liền
nháy mắt nhau liều xông lên tóm lấy Thượng Linh.

Đúng lúc
Thượng Linh đang hăng say cãi nhau, đột nhiên thấy mặt mũi Diệp Thố biến sắc, nhanh như cắt, anh kéo cô về phía sau, tiếp đó đánh nhau với mấy
tên xung quanh.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, nếu không thấy Diệp Thố ra tay cực mạnh, có lẽ cô sẽ nghi ngờ liệu đây có phải khổ nhục kế
do anh bày ra để được cô tha thứ hay không.

Theo lẽ thường,
trong khổ nhục kế, tuy đánh đuổi được bọn người xấu, nhưng nhân vật nam
chính thường bị thương nhẹ để nhân vật nữ chính lo lắng. Nhưng quả thật
Diệp Thố vô cùng lợi hại, đừng nói đến việc bị thương, mà ngay cả tay
đàn anh cao to cũng không động vào được vạt áo anh, trông chẳng giống
đang diễn kịch chút nào cả.

Thượng Linh thấy lo lắng bất an,
ban ngày ban mặt mà không ngờ lại có kẻ xấu thật, hơn nữa lại còn nhằm
trúng cô nữa chứ! Nghĩ đến đó, Thượng Linh không khỏi lo sợ, nếu không
phải vừa đúng lúc Diệp Thố ra ngoài tìm, có lẽ lúc này bọn xấu kia đã
tóm gọn cô mất rồi!

Mấy tay anh chị bị dần cho một trận nhừ tử, cuống cuồng bỏ chạy, tay mặt đen ngồi trong xe tức giận sôi người.
Không tóm được con tin, mấy tên tay chân còn bị đánh cho ra nông nỗi
này, hắn điên tiết, ngồi ngay vào ghế lái, khởi động xe đâm thẳng đến
hướng Thượng Linh.

Thời khắc chiếc xe tăng tốc phóng thẳng về
phía Thượng Linh giống hệt như cảnh quay chậm trong một bộ phim, hơi thở trong một giây vì thế cũng nặng nề, chậm chạp. Chỉ có duy nhất đôi tay
hướng về phía cô nhanh như bay, không hề do dự, giống như phản ứng bản
năng của cơ thể, trong nháy mắt đã đẩy cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Thượng Linh dạt sang một bên, còn người vừa đẩy cô lại đang đứng đúng vào vị trí lúc đầu của cô.

Thượng Linh ngơ ngác nhìn anh – người đàn ông đã từng cố tình che dấu
thân phận xuất hiện trước mặt cô, dùng tiền bao cô; người chưa bao giờ
từng tôn trọng cô, thậm chí cướp đoạt lần đầu tiên của cô; người ngay
giây trước còn tức giận chửi mắng cô, giây phút này, lại đang liều cả
tính mạng để cứu cô?

Tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng phanh
xe chói tai. Trong lúc nguy cấp anh định nghiêng người tránh xe, nhưng
cho dù anh có nhanh đến đâu cũng không thể nào nhanh bằng xe. Chiếc xe
đâm vào người anh, anh ngã gục xuống đất không động đậy, những lọn tóc
đen phủ kín cả đôi mắt. Chỉ có những giọt máu đỏ tươi thấm dần qua lớp
quần áo khiến cô run rẩy sợ hãi. Bảo vệ thấy tiếng động vội chạy đến gọi xe cứu thương đồng thời báo cảnh sát.

Trên đường từ nơi xảy ra tai nạn đến bệnh viện, Thượng Linh không hề nói lời nào chỉ lặng lẽ đi
bên cạnh anh. Sau khi đưa lên xe cứu thương, anh tỉnh táo được trong
giây lát, thấy cô ngồi bên cạnh, liền nắm chặt ngón tay cô, khó nhọc
thốt lên mấy tiếng yếu ớt mơ hồ.

Thượng Linh ngồi sát lại gần
chăm chú lắng nghe, mới biết anh đang hỏi cô có bị thương hay không. Có
bị thương hay không ư? Giây phút ấy cô suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Đã bị thương tới mức này rồi còn hỏi cô ư?

Thấy Thượng Linh
không nói gì, những ngón tay đang nắm tay cô lại càng siết chặt hơn nữa. Cô vội nhìn anh lắc đầu, ra hiệu mình không sao cả, chỉ tới lúc đó anh
mới dần dần lịm đi. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô trước sau đều
không hề buông. Đến nỗi khi đến bệnh viện, cô không thể không đi theo
vào phòng cấp cứu.

Cho đến khi bác sĩ kiểm tra xong, tiêm thuốc mê trước khi phẫu thuật cho anh, các y tá luống cuống mãi mới tách được những ngón tay đang nắm chặt đó ra.

“Bạn trai em chắc phải yêu em lắm! Bị thương nặng như vậy mà vẫn còn đủ sức nắm chặt tay em thế
này!” Cô y tá đắp thuốc cho vết trầy da trên cánh tay Thượng Linh khẽ
thở dài: “Giá mà bạn trai chị cũng yêu chị như bạn trai em thì tốt biết
bao!”

Bạn trai? Thượng Linh cố nặn ra nụ cười gượng. Anh đang
nghĩ gì khi đẩy cô ra? Anh cứu cô như vậy thì được gì chứ? Phải chăng
muốn được cô tha thứ?

Nếu chỉ muốn được tha thứ, việc gì phải
liều cả tính mạng? Những việc như thế này chỉ có những kẻ ngớ ngẩn mới
làm thôi. Tên ngớ ngẩn Diệp Thố!

Ca phẫu thuật thành công đã
nối lại được những chỗ gãy trên xương tay phải và chân trái, chỉ có điều chấn động não hơi rắc rối nên còn phải theo dõi thêm vài ngày.

Diệp Thố nằm trên giường bệnh phải treo cả tay phải và chân trái, trên
trán dính đầy bông băng, mất hẳn hình tượng thường ngày. Thượng Linh
không hề rời đi, đợi đến lúc thuốc mê tan hẳn, muốn anh giải đáp thắc
mắc trong lòng cô.

Nhưng đến khi thấy anh mở mắt tỉnh lại. Những giọt nước mắt yếu đuối lại thi nhau tuôn trào.

“Khóc cái gì chứ!…” Hơi thở anh yếu ớt, chau mày nhìn cô.

“Có khóc đâu!” Cô giận dỗi đáp lại: “Em còn lâu mới khóc vì anh. Rõ
ràng là anh bắt nạt em, làm sao mà em phải khóc vì anh chứ?”

“Đừng khóc nữa…” Anh giãn mày khẽ nói.

“Đã bảo là không khóc mà!” Cô lau mắt, nhưng những giọt nước mắt bỗng
nhiên lại tuôn ra. Những giọt nước mắt đáng lẽ phải rơi vì một người đàn ông khác trong đêm Giáng sinh, giờ đây lại tuôn rơi.

Đúng là
chia tay Phong Duy Nặc, Thượng Linh rất buồn. Thực ra mấy ngày nay cô
đều giả vờ như mình không quan tâm. Diệp Thố nói rất đúng, cô không muốn về thành phố S để đối diện với sự thật. Không muốn để người khác thấy
mình đau khổ, muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, xuất hiện như
không hề quan tâm đến bất cứ điều gì sau khi sự việc đã xảy ra.

Thượng Linh không thể hiểu nổi, tại sao vào lúc cô đau khổ nhất, người ở bên cô lại chính là Diệp Thố, người đã từng làm cô tổn thương?

“Đừng khóc nữa…” Anh khẽ nhắc lại, muốn đưa tay lên nhưng nhận ra mình không động đậy nổi.

“Thuốc mê vẫn chưa tan hết đâu! Gãy cả tay rồi, cứ bình tĩnh mà nằm
tĩnh dưỡng đi!” Thượng Linh vội lau khô nước mắt: “Dũng cảm cứu người
thế, đáng lẽ phải biết sẽ ra nông nỗi này chứ! Anh tưởng là mình đang
đóng phim hay sao? Nếu chẳng may anh bị ngớ ngẩn, lẽ nào em phải chăm lo anh cả đời ư?”

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

“Sao không nói gì vậy? Chẳng phải cứu em để được em tha thứ hay sao?
Anh không nói làm sao em biết anh muốn thế nào chứ? Anh đừng tưởng em sẽ giống mấy nhân vật nữ chính trong phim, vừa thấy nhân vật nam chính
tỉnh lại đã vội lao đến khóc lóc ầm ĩ, không cần người ta nói gì đã vội
đồng ý tất cả mọi điều!” Thượng Linh nói hơi nhanh, đến chính cô cũng
chẳng biết mình đang nói gì.

Anh lặng lẽ nhìn cô trong giây lát, đột nhiên nói: “Tha lỗi cho anh!”

Cả căn phòng chìm trong im lặng hồi lâu. Anh lại nói tiếp: “Thượng Linh, tha lỗi cho anh!”

Thượng Linh vẫn không nói gì. Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng
nữa. Những giây phút chờ đợi dài dằng dặc, trái tim anh như chìm trong
băng giá mùa đông, cái lạnh xâm chiếm ngấm vào tận xương tủy.

Nếu cô thực sự không chịu tha thứ cho anh… Nhưng hồi lâu sau, anh nghe thấy tiếng cô khẽ cười.

“Diệp Thố, đúng là chẳng ai tâng bốc nổi khiếu ăn nói của anh, em cứ
tưởng anh đã chuẩn bị cả tràng những điều cần nói…” Cô đưa tay ra, chầm
chậm đặt lên, nắm chặt tay trái không bị thương của anh: “Đồ ngốc, em đã tha thứ cho anh rồi! A Thố!…”

Tên gọi từ những ngày ấu thơ từ từ vang lên, như tia nắng rực rỡ sưởi ấm cả phòng bên chỉ trong nháy mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.