Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chương 25: Cuộc hội ngộ đêm Giáng sinh



Năm nay tuyết rơi sớm, đêm Giáng sinh, tuyết phủ trắng cả thành phố.
Trong khách sạn, Thượng Linh gặp A Ảnh đang ngơ ngác còn Mễ Mễ thì bám
đuôi đằng sau. Theo lời Mễ Mễ, cô đến đây để hẹn hò.

Đương
nhiên Mễ Mễ vô cùng phấn chấn vì đây là lần đầu tiên A Ảnh chủ động mời. Cuối cùng Mễ Mễ còn bắt Thượng Linh chăm chỉ làm thêm giờ, không cần
phải đến quán bar đón Giáng sinh cùng nữa.

Vẻ mặt hoang mang
của A Ảnh hoàn toàn trái ngược với những lời Mễ Mễ nói, nhưng Thượng
Linh nghĩ, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Chắc là A Ảnh
lại bị ông chủ vô lương tâm hại rồi.

Rõ ràng anh ta đang bị lợi dụng việc công làm việc tư, nhưng Thượng Linh đã quyết tâm hy sinh anh
dũng vì số tiền tăng ca gấp năm lần. Nghe nói nội dung tiếp khách của
ông chủ lần này là mời họ đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở.

Khi hai người đến nơi, vị khách đã ngồi tại bàn. Người phụ nữ trung niên dịu dàng – Bao Tây Tình.

“Phong phu nhân, xin chào!” Thượng Linh cười nhạt, cử chỉ lễ độ. Sau đó ngồi vào một góc, từ đầu đến cuối bữa chỉ tập trung đánh chén. Dường
như Diệp “mỹ nhân” đang bàn bạc công việc làm ăn, tất cả nội dung đều
chỉ xoay quanh khu nghỉ dưỡng và tên một hòn đảo nhỏ tại Maldives. Sau
hồi lo lắng bất an, giờ đây Thượng Linh cũng thấy nhẹ người, cho đến khi Bao Tây Tình nhắc đến một cái tên quen thuộc.

Bà nhắc đến Ôn
Nhược Đồng với tư cách đại sứ thương hiệu của khu nghỉ dưỡng mới. Nghe
nói, hai người họ rất thân thiết với nhau. Ôn Nhược Đồng cũng rất nổi
tiếng tại châu Á, nếu lần này cô làm đại sứ thương hiệu cho khu nghỉ
dưỡng thì đúng là không còn gì bằng.

Thấy Diệp Thố không có
phản ứng gì, Bao Tây Tình tiếp tục nói: “Thực ra tối nay tôi cũng đã hẹn Ôn tiểu thư, cô ấy chắc cũng sắp đến rồi. Tổng giám đốc Diệp, không
phiền chứ?”

Anh hơi nhếch miệng: “Khách của Tổng giám đốc Bao, đương nhiên cũng là khách của tôi rồi!”

Hai người vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền mở ra, Ôn Nhược Đồng – nữ
ngôi sao nổi tiếng trong nước và khu vực châu Á đã xuất hiện.

Sau vài câu thăm hỏi qua loa, Ôn Nhược Đồng thổ lộ mình vô cùng hứng thú với dự án khu nghỉ dưỡng này. Nghe Ôn Nhược Đồng nói cô vốn rất thích
Maldives, gần như năm nào cũng đến đấy nghỉ một lần, nếu trở thành đại
sứ hình ảnh cho dự án chắc chắn sẽ rất thuyết phục.

Ông chủ
Diệp vẫn chưa lên tiếng, Thượng Linh bỗng đặt đũa xuống, mỉm cười: “Đúng vậy, nếu tiểu thư Ôn Nhược Đồng mặc bikini nhảy điệu hula, chắc chắn
hiệu quả quảng cáo còn cao hơn nhiều!”

“Đây là?” Ôn Nhược Đồng
không hề biết cô gái tóc ngắn xinh đẹp ngồi ngay trước mặt mình vừa mấy
ngày trước đã chứng kiến những hành động thân mật giữa bạn trai cô và Ôn Nhược Đồng tại hộp đêm. Tuy cô gái này nói với giọng điệu xoi mói khiêu khích nhưng biểu hiện lại vô cùng chân thành, khiến Ôn Nhược Đồng không thể tức giận được. Chỉ còn cách tiếp tục giữ nụ cười mỉm của ngôi sao
theo thói quen.

“Thân thế của tôi hơi phức tạp, cô chắc chắn
muốn biết chứ?” Tính ra, đầu tiên cô là bạn gái của Phong Duy Nặc, tức
là quan hệ giữa cô và Ôn Nhược Đồng cũng như là vợ lớn vợ bé. Tiếp theo, cô là con gái của Bao Tây Tình, mà Bao Tây Tình hiện nay lại là mẹ kế
của Phong Duy Nặc. Hay nói cách khác, nếu sau này Ôn Nhược Đồng lấy
Phong Duy Nặc, vậy cô ta sẽ là chị dâu của cô. Nhưng nếu như vậy thì cô
và Phong Duy Nặc lại là anh em loạn luân sao?

Cánh cửa phòng
lại bị đẩy ra lần nữa khi Thượng Linh đang chống cằm mải suy nghĩ. Người vừa bước đến nhìn thẳng vào người bên trong, đầu tiên anh vô cùng kinh
ngạc khi thấy Diệp Thố ngồi bên cạnh Thượng Linh, đôi mắt anh bất chợt
nặng nề tâm tối.

Ngồi đối diện chiếc bàn thấp, Ôn Nhược Đồng
cười dịu dàng, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi cạnh mình: “Sao anh tìm chỗ để xe lâu thế? Mau qua đây, anh kêu đói từ nãy giờ còn gì!”

Thượng Linh nhún vai, coi như không có gì, tiếp tục cúi đầu ăn.

Một tiếng động vang lên ngay bên cạnh, cô quay đầu ra, chỉ thấy Phong Duy Nặc cởi áo khoác ngồi xuống cạnh mình.

Thực ra bàn ăn không to lắm, bàn tatami hình chữ nhật. Bao Tây Tình và
Ôn Nhược Đồng lần lượt ngồi đối diện với Diệp Thố và Thượng Linh. Ôn
Nhược Đồng định bảo Phong Duy Nặc ngồi cạnh mình, nhưng giờ thế này anh
lại thành ra ngồi hơi chếch phía đối diện với Ôn Nhược Đồng.

Bản tính của một ngôi sao khiến Ôn Nhược Đồng không biểu hiện thái độ ra mặt, nhưng đối với Thượng Linh bây giờ, Phong Duy Nặc ngồi đâu cũng
chẳng có ý nghĩa gì với cô.

“Hình như anh ngồi sai vị trí rồi thì phải!” Thượng Linh nhướng mày nhắc nhở anh.

“Thật sao, anh không nghĩ vậy!” Phong Duy Nặc mỉm cười. Không biết có
phải cô bị ảo giác hay không, nhưng sau nụ cười ấy dường như còn ẩn giấu cả sự bất mãn.

Thượng Linh còn chưa kịp lạnh lùng mỉm cười đáp lại, người ở bên đã gắp một miếng lưỡi bò vào bát cô: “Ăn thử món này
xem!” Nét mặt của Diệp “mỹ nhân” rất hờ hững, gần như còn không nhìn
Thượng Linh nhưng đũa vẫn tiếp tục gắp đồ ăn cho đến khi gắp đầy bát cô.

Đồ ăn ngon lành trước mắt, Thượng Linh nghĩ mình cứ tập trung ăn là
xong. Đang định bắt đầu đánh chén, bàn tay trái đặt trên bàn bỗng bị tóm lại. Bàn tay thon dài với những vết chai nhỏ tách ngón tay cô ra, mười
ngón tay nắm chặt lấy nhau.

Cô hơi nhíu mày, nhận ra cả bàn tay phải cũng đã bị tóm lấy. Những ngón tay tuyệt đẹp của Diệp “mỹ nhân” vô cùng tự nhiên và nhịp nhàng cầm lấy bàn tay cô, tách ngón tay ra, sau
đó cũng nắm chặt lại.

Thượng Linh đơ người. Cả hai tay đều bị
tóm cả rồi, cô còn ăn thế nào được nữa. Muốn rút tay phải ra nhưng người đang nắm không chịu buông. Muốn rút tay trái ra, cô càng bị nắm chặt
hơn.

Diệp “mỹ nhân” nhận ra tình trạng của cô, có lẽ chút lương tâm nào đó cũng trỗi dậy, anh gắp miếng gỏi cá đưa lên tận miệng cô:
“Ăn nào!”

Thượng Linh sị mặt ra: “Tôi vẫn có tay!”

Từ
phía bên phải, ánh mắt đang liếc nhìn Thượng Linh dần chuyển sang nhìn
thẳng vào người ngồi bên cạnh cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm giác
như muốn tóe lửa.

Thượng Linh thấy bàn tay trái của mình càng lúc càng bị nắm chặt hơn, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Thố bỗng mỉm cười, cái miệng tuyệt đẹp hơi nhếch lên, từ từ buông
tay Thượng Linh ra. Đó không phải là nụ cười nhận thua mà là nụ cười của kẻ đứng trên cao nhìn xuống. Giống như sự bình thản và ung dung khi
khống chế được tất cả cục diện, không thèm chấp với ai đó định phân cao
thấp bằng cách thật ấu trĩ này.

Bàn tay được tự do, Thượng Linh vừa cầm được đôi đũa lên, bàn thức ăn bỗng rung ầm một lát, cốc đồ uống trước mặt đổ đầy ra người.

Cô ngẩng đầu lên, một giọng nữ vô
cùng áy náy ngay lập tức cất lên: “Tôi xin lỗi, cô không sao chứ? Tôi vô ý quá! Cô mau vào nhà vệ sinh rửa qua đi!”

Thượng Linh hiểu
rất rõ màn kịch sến này, cô không nhìn Ôn Nhược Đồng, mắt long lanh nhìn Phong Duy Nặc mỉm cười: “Em phải vào nhà vệ sinh gột sạch quần áo, anh
có thể bỏ tay ra được không?… Anh không định bỏ tay ra ư? Vậy anh đi
cùng với em sao?… Anh cứ nhất quyết không buông tay, em không tìm được lý do nào chối từ nữa, vậy ta đi thôi!”

Người đàn bà ngu ngốc
là người tự mình đối phó với đàn bà, người đàn bà thông minh là người
biết lợi dụng đàn ông để tấn công đàn bà. Người ta hay nói, ngực to óc
quả nho quả đúng là chẳng sai chút nào.

Thượng Linh không có
hứng thú muốn biết Ôn Nhược Đồng đau khổ như thế nào khi tận mắt chứng
kiến Phong Duy Nặc thà vào nhà vệ sinh cùng cô còn hơn là phải buông
tay, giờ này cô thấy mình thật khốn khổ.

Không phải là cảm giác đau mà thực sự cô đang muốn đánh người. Rõ ràng chính anh mới là kẻ lọc lõi xảo trá, coi cô như con ngốc, vậy mà còn dám vặn hỏi cô.

“Tại sao tối nay lại đến đây?”

“Mấy ngày nay đi cùng ai?”

“Rốt cuộc sáng hôm kia đã ăn sáng cùng ai?”

Cô lạnh lùng cười: “Anh có thể đi với người đàn bà khác, vậy chẳng lẽ
em lại không được ăn sáng cùng người đàn ông khác hay sao?”

“Đúng là đi cùng hắn!” Gương mặt từ xưa đến nay luôn dịu dàng của anh giờ đây sa sầm lại.

“Đừng có ra vẻ thế, em và anh ta chẳng làm gì cả. Không giống như anh
và Ôn Nhược Đồng đâu!” Cô nói thẳng với anh hôm trước cô cũng có mặt tại hộp đêm: “Mẹ kế của anh đưa em đến đó, nghe nói hai người vẫn chưa chia tay nhau. Xem chừng không chỉ có anh ghét mẹ kế của mình, mà bà ấy cũng chẳng ưa gì anh thì phải.”

“Anh và Ôn Nhược Đồng làm sao chứ?” Nụ cười thoáng qua gương mặt anh sau một hồi u ám, anh nhìn cô với ánh
mắt chất chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn như đang tra xét: “Lẽ nào người đầu
tiên bỏ mặc người yêu đi cùng người đàn ông khác không phải là em hay
sao?”

“Những người ôm ấp hôn hít người đàn bà khác lại là anh.”

Đôi mắt anh đã bớt u tối hơn khi nghe cô nhắc đến Ôn Nhược Đồng: “Nếu
em đang phật lòng vì việc này, anh có thể nói cho em biết, đây là lần
cuối cùng anh đi với cô ấy. Đúng là anh và cô ấy còn một số chuyện chưa
giải quyết rõ ràng. Lần này, nhân dịp cô ấy đến thành phố S, anh muốn
giải quyết xong xuôi tất cả mọi việc.”

“Thật vậy sao?” Cô nhìn anh, hỏi vặn lại.

“Tin hay không là tùy em. Những gì cần giải thích anh đều đã giải thích hết rồi!” Giọng nói anh đầy vẻ kiêu ngạo như không hề có chuyện gì
nghiêm trọng cả.

“Những điều anh vừa nói là giải thích sao? Để
giải quyết xong xuôi mọi việc nên phải đi cùng với cô ta lần cuối, ôm
ấp, hôn hít? Còn nữa, có phải cũng lôi nhau lên giường lần cuối để làm
kỉ niệm hay không? Đúng là trước đây có thể giữa hai người đã từng có
chuyện đó thì bây giờ cũng là điều đương nhiên thôi. Trước khi em trở
thành người yêu anh, dù hai người cãi nhau, chia tay hay làm gì đều
chẳng liên quan đến em. Nhưng bây giờ em đã là người yêu anh, chúng ta
đang yêu nhau, đã xác định rõ mối quan hệ. Tất cả những gì anh và cô ta
làm đều là phản bội. Nếu định nghĩa của anh về việc đi cùng nhau lần
cuối là như thế này, thì xin lỗi, em nghĩ em không thể chấp nhận được.”

Thượng Linh hoàn thành nốt bản tuyên cáo dài ngoằng, chuẩn bị bước đi.

Phong Duy Nặc đứng trước mặt cô, nụ cười mang nhiều cung bậc cảm xúc
phức tạp càng hiện rõ: “Như thế thì sao nào? Chẳng qua chỉ ôm để cô ấy
hôn anh, có cần phải kinh ngạc đến thế không? Trước đây, chẳng phải em
cũng thế sao?” Những ngón tay đẹp của anh khẽ chống lên cằm, ánh mắt ấy
càng làm cô khó hiểu hơn.

“Huống hồ, so với em, anh vẫn còn tốt chán. Một cô gái mới mười sáu tuổi đã làm được, vậy tại sao anh lại
không thể chứ? Trước khi chất vất anh, sao em không tự hỏi chính bản
thân mình xem.”

Thượng Linh nghi ngờ, cô lại gây ra chuyện gì sao?

“Thì ra em quên rồi!” Nụ cười nặng nề, hơi dữ tợn khiến cô thấy thật xa lạ.

Cô vô thức lùi lại phía sau một bước, anh liền bước lên, giam cầm cô giữa bức tường và cơ thể mình.

Mùi thuốc lá và nước hoa ngay gần cô, nụ cười trên gương mặt khôi ngô
vẫn tươi rói nhưng ánh mắt bỗng trở nên tối tăm: “Em đã từng hỏi anh,
chúng ta đã hẹn ước gì vào đêm sinh nhật lần thứ mười sáu của em. Thực
ra người đề nghị hẹn ước không phải là em, mà là anh.” Thì ra cô không
nhớ nhầm. Nhưng chỉ có mình anh, qua bao nhiêu năm vẫn nhớ đến lời hẹn
đó mà thôi.

Những ngón tay dài nhấc một lọn tóc trên đầu cô,
vuốt ve trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng đặt xuống: “Em đã đồng ý,
nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”

Cô lặng lẽ nghe hết những lời
anh nói, rồi lặng lẽ cười: “Xem ra đây mới là lý do thực sự anh đề nghị
chúng ta hẹn hò. Phong Duy Nặc, anh biết không, em không cần biết rốt
cuộc trước đây đã từng xảy ra chuyện gì. Nhưng lần này em thực sự muốn ở bên anh. Chỉ đáng tiếc, dường như anh lại không muốn như vậy. Thôi cứ
như vậy đi! Ôn tiểu thư vẫn đang đợi anh, em đi trước đây!”

Bóng dáng Thượng Linh sắp biến mất phía góc tường khi Ôn Nhược Đồng bước lên hành lang. Ở một đầu còn lại, Phong Duy Nặc vẫn đang nhìn theo bóng dáng đã khuất, lặng lẽ không nói nên lời.

Ôn Nhược Đồng nhẹ
nhàng cất bước lên phía trước, hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói:
“Chính là cô ấy sao? Anh… có định đuổi theo không?”

Ánh mắt anh không còn nhìn theo bóng dáng cô, nụ cười cũng biến mất: “Đằng nào cũng đã đi rồi, chúng ta vào thôi!”

Vẫn là giọng nói dịu dàng mà cô đã vô cùng quen thuộc nhưng giờ đây dường như đã thiếu mất đi điều gì đó.

Ôn Nhược Đồng chợt nói khi nhìn vào gương mặt kiêu ngạo của anh: “Duy Nặc, chúng ta làm lại từ đầu, được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.