*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Kiều chơi Tôn Sách chỉ có một kiểu là đầu trận cộng chiêu hai để gây choáng, lưu loát khống chế ba lần xong đánh Tư Không Chấn đến mức còn mỗi vạch máu, đáng tiếc rằng Tư Không Chấn chạy trốn quá nhanh bằng không thiếu chút nữa đã bị cậu đánh bay màu. Sau khi đạt cấp hai Tư Không Chấn mạnh lên, Lâm Kiều dần mất ưu thế bị đánh ngược lại, bị ép phải hòa bình trưởng thành với Tư Không Chấn.
Rừng hai bên vẫn không đến, Lâm Kiều tự biết tướng mình chơi mạnh yếu thế nào, lười lục đục với Tư Không Chấn ở đường đối đầu, dọn lính của đường mình xong liền ôm kỹ trụ, không có việc gì nên ngồi xem Hoàng Trung đang làm gì.
ASH đánh một cách rất chủ động, đợt lính thứ hai vừa lên thì mang theo trợ thủ thể hiện “tình cảm mãnh liệt” với đối phương, trong lúc nhất thời anh sáng của kỹ năng và đạn bay loạn xạ cả lên, đánh một trận vô cùng kịch liệt. Cuối cùng Hoàng Trung né đi trốn về sau trụ rồi biến về nhà với Tôn Tẫn, mà Hậu Nghệ còn chút máu cuối cùng vẫn còn treo bom hẹn giờ của Tôn Tẫn trên người, ba giây sau cũng chỉ có thể “được” về nhà.
Khác ở chỗ Hoàng Trung dọn lính xong còn Hậu Nghệ phải mất vài con lính, Hoàng Trung còn có thể kịp ăn cua đồng và chim khu đỏ bên mình trước khi Hậu Nghệ sống lại, dưới tình huống đi rừng không xuống hỗ trợ lập tức chiếm được ưu thế về kinh tế. Lâm Kiều không cầm lòng nổi mà đặt tầm mắt lên người ASH nhiều hơn để thưởng thức thao tác của anh, phát hiện anh không chỉ quăng chiêu đến chỗ Hậu Nghệ mà cũng biết suy nghĩ đối với việc đề phòng bị gank, có đôi khi đường giữa ra tín hiệu anh sắp bị gank, nếu anh cảm thấy đánh được thì nhất định không lui về, sương sương hơn được điểm của Hậu Nghệ, như thế bên kia xạ thủ thì trong trạng thái không ổn còn pháp sư có chạy đến cũng không làm được gì, chỉ có thể bất lực quay về.
Đi rừng bên đối phương vừa lên cấp 4 đã chạy sang đường đối đầu, Lâm Kiều bị bắt phải đánh với hắn, đánh hội đồng 2vs2 cùng rừng mình, cuối cùng bản thân chỉ còn chút máu thì chạy trốn. Thời điểm cậu đứng hồi trong khu tế đàn lại đi xem ASH tiếp, chỉ mới hai ba phút mà Hoàng Trung đã đè Hậu Nghệ và Đại Kiều xuống đất đánh một cách điêu luyện, rõ ràng chơi tướng là một ông lão, nhưng lúc đó chẳng khác gì chiến thần hung hăng đến kinh ngạc, Hậu Nghệ sợ cái khí thế đó tới mức đánh thường cũng không dám, chỉ có thể cùng Đại Kiều nấp về sau ôm trụ.
Lâm Kiều nhớ lại trận đầu tiên ASH cầm Macro đánh Thủ Ước cũng giống như thế này, cứ có cơ hội là đánh Thủ Ước một phát, Thủ Ước bị áp lực ngày càng rơi vào trạng thái xấu, sau đó tích tiểu thành đại, Thủ Ước kia cũng chẳng làm gì sai, ngỡ ngàng ngơ ngác thua ván game này.
Cậu mắt thấy màn kinh điển này sắp được lặp lại, lại thấy Hoàng Trung mở đại pháo bắn trụ, trong bụi cỏ liền nhảy ra hai người đi rừng và đường giữa của phe địch. Lâm Kiều lập tức mở chiêu cuối đuổi về phía bên đó, trên đường đi lại thấy Tôn Tẫn ném hụt chiêu cuối không làm địch rơi vào trạng thái Câm lặng được, có lẽ Hoàng Trung cũng không đoán được trợ thủ ném chiêu hụt, nhưng tốc độ phản ứng của anh rất kinh người, lướt nhanh về bụi cỏ phía sau né được một đòn chí mạng của Huyền Sách, nhờ vào tăng kháng của chiêu cuối và chiêu hai của Tôn Tẫn còn một búng máu lui trở về, nhưng mà vẫn còn đang trong trạng thái nguy hiểm——
Trên trời vang lên một tiếng kèn, người chèo thuyền xuất hiện trên sân khấu một cách lóe sáng, dùng kỹ năng không chế đánh xuống mấy người đã xài hết kỹ năng, không chỉ thành công giúp xạ thủ chạy được mà còn thuận tay gϊếŧ luôn Biển Thước và Huyền Sách. Lâm Kiều ăn mạng một cách toàn vẹn bọc về rừng mình rồi chạy lên đường đối kháng, vừa đi vừa không quên tranh công đòi thưởng: “Anh ơi có thấy em đến rất đúng lúc không nè?”
“Ừm.”
Lâm Kiều nhân cơ hội này bán thảm: “Em mới vừa cứu anh đó, dù sao thì cũng khen em một câu đi chứ?”
“……”
Lâm Kiều thấy anh không trả lời, lại diễn như vô cùng đáng thương: “Anh xem vì cứu anh mà trụ một của em bị đẩy ngã nè, rõ ràng Tư Không Chấn đánh không lại em, vốn dĩ em có thể dễ dàng gϊếŧ hắn ta.”
Cuối cùng ASH bị cậu thúc giục đến mất kiên nhẫn: “Giỏi quá giỏi quá.”
Lâm Kiều vui sướng mà cười rộ lên, tiếng cười vừa ngốc nghếch vừa giản dị. ASH ngưng vài giây, giọng nói vẻ như đang oán trách: “Nói nhiều vậy luôn, chắc cậu là não cá vàng hả.”
“Bởi vì anh không muốn nói chuyện với em đó.” Lâm Kiều tốt tính nói, “Chỉ muốn nói nhiều với anh hai câu thôi.”
Sau đó cậu nhỏ giọng nói: “Moah moah.”
Trong game Hoàng Trung đã mở đại pháo bắn vỡ một trụ bên kia, lão già tóc bạc điên cuồng phát tín hiêu gọi trợ thủ tập hợp sang đường khác, thừa dịp đi rừng và đường giữa bên kia vừa sống lại, bốn người lấy luôn tháp một đường giữa, sau đó Tôn Sách và Hoàng Trung về đường, không bao lâu sau bắn văng luôn trụ một đường dưới.
Trụ bên ngoài đã bị phá hết nên rừng bên kia hoàn toàn bị lộ ra, như một con sói nhìn dê núi nhỏ, nhìn đến mức khoái khoái chảy nước miếng. Lâm Kiều chạy đến kéo Hoàng Trung lên thuyền, hai người chạy thẳng qua khu đỏ của bên kia bắt nạt Hậu Nghệ, Hậu Nghệ nấp về sau trụ hai bị Hoàng Trung đánh chết, Lâm Kiều nhìn Hậu Nghệ đối phương hỏi chấm liền cười xĩu up xĩu down, không cẩn thân run tay lái thuyền vào trong trụ, khiến Hoàng Trung trực tiếp bị trụ và Huyền Sách bên kia vừa đến gϊếŧ chết, Lâm Kiều kéo di chuyển chạy ra phía ngoài, vừa lúc ngồi xổm luôn trong bụi cỏ chờ Hậu Nghệ sống lại lần nữa lên dọn lính, lao ra dùng combo chém chết Hậu Nghệ.
[All] Giấc mơ của chín trăm triệu cô gái (Hậu Nghệ): Làm người đi
[All] Giấc mơ của chín trăm triệu cô gái (Hậu Nghệ): ball ball you
(Ball ball you: ball là quả bóng 球 /qiú/ đồng âm với cầu xin 求 /qiú/, 求求你: tao xin mày đó)
Lâm Kiều nhìn màn hình cười gớt nước mắt: “Anh mau đến đây đi, lần này em sẽ không đâm vào trụ nữa đâu!”
Hoàng Trung nện bước thật chậm cho thấy rằng anh không tin kỹ thuật của Lâm Kiều lắm, nhưng cũng đành phải chấp nhận số phận, vẫn rất nghe lời mà chạy về hướng Tôn Sách. Lần này Lâm Kiều mở thuyền dẫn anh tìm Huyền Sách báo thù, cậu chạy qua chạy lại trong bụi cỏ chỗ bùa xanh nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy Huyền Sách đâu, vì kỹ thuật không được tốt lắm mà xoay quanh nên lại đụng vào tường. Cũng may lần này đồng đội ở đây cả, bọn họ mở giao tranh gϊếŧ được Biển Thước xui xẻo đi ngang qua, như hai con mèo nấp trong bụi chờ chiêu cuối của Tôn Sách hết thời gian CD.
Cho cậu kẹo (Tôn Tẫn): Trên bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ là ngàn con hạc giấy.
(Trên bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ là ngàn con hạc giấy/天空是蔚蓝色窗外是千纸鹤: là lời của bài hát “Mẹ ơi”, một bài hát viết cho mẹ. Ban đầu nó được dùng để thể hiện tâm trạng man mác buồn, nhưng nhiều người edit video đã chỉnh sửa nó thành bgm riêng cho video của họ. Ghép vào video slowmotion để khán giả từ từ cảm nhận được nỗi buồn nhạt nhòa hiệu quả của một chương trình tấu hài. Vì vậy, người xem thường gửi câu này khi có cảnh xấu hổ để xoa dịu bầu không khí (nhấn mạnh sự ngượng ngùng)).
Rừng Sâu Nhìn Em (Tôn Sách): ?
Cho cậu kẹo (Tôn Tẫn): Tui chỉ nên ở cốp xe, không nên ở trong xe
(Đang nói vụ ngồi trên thuyền của Tôn Sách nha)
Rừng Sâu Nhìn Em (Tôn Sách): Thuyền tình yêu của người ta chỉ có một người được ngồi thôi à QAQ
Cho cậu kẹo (Tôn Tẫn): Hiểu rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy
Cho cậu kẹo (Tôn Tẫn): Lượng Lượng tui tới đây~
Không biết hai người họ có phải chơi đôi với nhau không, Gia Cát Lượng rất hiểu chuyện mà phát tín hiệu “Đi theo ta”, cùng trợ thủ nhỏ đi dọn đường. Lâm Kiều lảm nhảm Tôn Tẫn đáng yêu quá muốn đập chậu cướp bông quá, nhưng thân thể vẫn rất thành thật mà mở thuyền nhỏ lên, lần này mang theo Hoàng Trung du lịch khu cao điểm của phe địch, đi đến đâu xác rải rác đến đấy, sau đó lại mở thuyền ra cười to mà đi tiếp không màng mây bay.
Phòng phát sóng tràn đầy tiếng cười của Lâm Kiều, tuy rằng rất thiếu đánh nhưng mà nghe được cũng cảm thấy rất vui vẻ. Lâm Kiều như con thuyền vượt biển, đem theo Hoàng Trung đi chém gϊếŧ lung tung đâm phải tường lại bị vây đánh, về sau càng lúc càng thuần thục, từ bản năng của một pháp sư biết dùng kim thân tiến hóa thành lão tài xế già chân chính. Dọc đường đi miệng cứ líu lo không ngừng, tuy rằng bọn họ chậm chạp chưa đẩy trụ cao điểm, nhưng Lâm Kiều vẫn thu hoạch được rất nhiều niềm vui, đến cuối cùng ASH cũng bị ám đến mức ngoan ngoãn nghe theo cậu, hai người chu du khắp bản đồ vương giả, rất là tự tại.
Thời gian sống lại và lái thuyền trôi qua từng giây từng phút, gần đến phút thứ 15 ASH bỗng nhiên nói: “Sắp đến giờ rồi, đẩy đi.”
Lâm Kiều sửng sốt, nhớ lại ASH là cậu dùng tiền thuê về chơi cùng, mà đúng thật là cậu chẳng còn tiền thuê thêm ASH một giờ nữa, thật sự không ăn cơm nổi mà.
Tiếng cười của cậu ngừng lại, có chút tiếc nuối mà nói ok, sau đó Hoàng Trung dưới sự bảo vệ của các đồng đội dùng pháo đẩy ngã trụ cao điểm. Có Tôn Tẫn và Tôn Sách hai bên khống chế, có là thần tiên cũng chẳng gϊếŧ nổi Hoàng Trung, bọn họ đánh bay trụ cao điểm dễ như trở bàn tay, Tôn Sách như đầu tàu gương mẫu xông lên chắn ba người, sau đó đập nát thủy tinh.
Sau khi trò chơi kết thúc ASH không rời khỏi phòng, chỉ còn hai người bọn họ trong phòng.
ASH nói: “Ông chủ ơi tôi rồi nhé?”
“Aiz, từ từ ——”
Lâm Kiểu nghĩ cậu đúng thật không khống chế thời gian tốt, vốn dĩ nên dư lại năm sáu phút gì đó thì bảo ASH đến phòng phát sóng trực tiếp chơi một chút, có thể bảo anh ca hét gì đấy, như vậy vừa có hiệu quả cho live vừa có thể cho anh tương tác với người xem, tốn nhiều như vậy cũng không tiếc.
Định khiến ASH nhận ra cậu là một ông chủ sở thích kỳ lạ chứ không phải là một streamer chỉ biết lòe người khác, như vậy vẫn còn ổn chán.
Lâm Kiều nuốt lời mời anh đến phòng trực tiếp vào, ngọt ngào và nói với anh hẹn gặp lại tiểu ca ca, sau đó rời khỏi phòng trở về giao diện chính của game.
[Ủa xong rồi hở?]
[Bảo anh ta đến phòng phát sóng chơi đi]
[Quá thời gian rồi, trận Điêu Thuyền kia đánh lâu lắm]
[Tui làm hạm trưởng của ông ông bao thêm một giờ nữa được không QAQ]
“Xong rồi xong rồi.” Lâm Kiều nói vào micro, “Hoạt động ngày của hạm trưởng hôm nay kết thúc.”
“Aiz tôi cảm thấy anh ấy rất thú vị, chơi game với anh ấy cũng rất vui.” Lâm Kiều nhẹ nhàng nói rồi cười rộ lên, “Nhưng mà quý giá quá, hiện tại tôi cũng hiểu tại sao nhiều phú bà lại đi hội sở tìm bạch mã (trai bao) rồi, tôi thật sự có cảm giác đắm chìm luôn đấy.”
Màn đạn đầy bình luận bao thêm một giờ đi, tụi tui cũng đắm chìm thật đó, Lâm Kiều ngượng ngùng nói: “Ai da đúng là không có tiền mà, thẻ ngân hàng của tôi còn lại có 500, không tin lát nữa tôi chụp lại gửi vào group nhé.”
“Không phải sẽ đến cuối tháng rất nhanh à, chờ đầu tháng tôi thu được tiền trong tháng này đã, nếu trả góp xong vẫn còn thừa tiền thì tôi liền chọn anh ấy một lần nữa được chưa.” Lâm Kiều cười khổ mà nói, “Nếu mà chọn anh ấy nữa thì flop như tôi không kiếm tiền nổi đâu, chỉ có thể lăn lộn mà đi xin ăn thôi. Các bạn người xem mới đến ơi để ý chút nha, có thể tặng quà miễn phí đó, làm hạm trưởng có thể lên xe được kéo vương giả nha ——”
Khi cậu đang nói chuyện thì thấy một pop-up hiện lên chỗ góc phải giao diện trò chơi, bấm vào thì thấy ASH gửi lời mời kết bạn cho cậu. Lâm Kiều ồ một tiếng, nhờ vào ava phát hiện có lẽ anh ấy đã off rồi, chắc là sợ mình đuổi theo anh ấy nói nhảm nữa.
Nhưng mà thêm bạn tốt có thể hiểu là vẫn còn khả năng liên quan với nhau, vốn dĩ Lâm Kiều đang phiền muộn lập tức sau cơn mưa trời lại sáng: “Các bảo bối ơi hôm nay tôi không làm cái khác nữa nhé, chút nữa đánh thêm hai trận đơn nữa, chắc đến 5 giờ sẽ nghỉ live nha.”
[Ông đúng thật là sờ cá]
(Sờ cá: Hiện nay nó chủ yếu được dùng trong giới văn phòng để chỉ sự lười biếng và không nghiêm túc trong giờ làm việc.)
[Mới live được có xíu]
[Cục cưng Kiều Kiều buổi tối có live không vậy?]
“Không phải 6 giờ KG với RS thi đấu à, giải mùa xuân hàng năm sắp đến cuối rồi, tôi muốn đi xem hiện trường. Nếu xong sớm thì khi tôi trở về sẽ live, còn muộn quá thì thôi vậy.”
[Kiều Kiều cũng đi xem thi đấu à?]
[Cậu ấy thường xuyên đi nhó, Bí Đỏ mày không xứng làm fan lâu năm đâu!]
Lâm Kiều nhìn màn đạn, cười nói: “Tôi mua vé xem theo mùa ở thành phố Nam, chỉ cần KG thi đấu ở sân nhà thì tôi đều đi xem…. Lúc đi xem thi đấu có thể học tập thủ pháp của tuyển thủ chuyên nghiệp nè, dù sao phòng tôi thuê cũng rất gần sân thi đấu của bọn họ.”
“Đến KG là thực tập trẻ có phải vì Tẫn thần hay không?” Lâm Kiều một bên xem màn đạn một bên nhờ đồng đội trong game giành đường giữa, cậu gửi tỉ lệ thắng của Điêu Thuyền ra nhờ lầu hai giúp cậu tranh, lầu hai lập tức gửi lại tỉ lệ thắng Gia Cát Lượng 80% chói mù mắt.
Vốn dĩ Lâm Kiều tính nhường hắn, không ngờ lầu hai lại giúp cậu thật.
“Tất nhiên là vì Tẫn thần, ai không muốn làm đồng đội với anh ấy ha. Không phải vì tôi cùi bắp quá không được chọn à. Nếu mà được chọn tôi còn ngồi đây xàm xí với mấy người?”
Lâm Kiều tự chế giễu bản thân rất thản nhiên, thấy người tốt kia giúp hắn pick Điêu Thuyền rơi xuống vị trí thứ năm buộc phải đi rừng, ngọt ngào mà mở bàn phím lên gõ chữ.
Lầu hai (Điêu Thuyền): Người đứng đắn không ai chơi đường giữa, người anh em ơi tự mình thành Dã vương (ông hoàng đi rừng =))) mới có thể leo nhanh được đó
Lầu năm (Vân Trung Quân): ? Hình như cậu đang chơi đường giữa đấy
Lầu hai (Điêu Thuyền): Chắc chắn tui không phải người đứng đắn rồi, tui là quân mất dại đó
Lầu hai (Điêu Thuyền): Cảm ơn ông anh. Yêu ông, moah moah
Lầu năm (Vân Trung Quân): Mở mic lên đi, nếu cậu không phải là em gái thì đừng có làm tui thấy ghê nữa
Lầu hai (Điêu Thuyền): Đừng mà anh trai gì ơi
Lâm Kiều ném biểu tình giả vờ đáng yêu qua, vừa lúc kết thúc đếm ngược tiến vào giao diện vào trận. Lâm Kiều thừa lúc chờ load vào trận mở điện thoại khác ra mở APP gọi thức ăn. Đặt cho mình một chiếc bánh pizza gà Orleans giá đặc biệt 9.9 tệ, chọn thời gian dự kiến giao là bốn giờ rưỡi.
______________________________________
Chim đỏ là con này.