Tóc dài màu vàng như hoàng kim lóe sáng, trường bào màu tím sợi tơ như là nước lẳng lặng chảy lướt qua, tơ vàng tung bay mềm oặt trên giường, tròng mắt xanh biếc yêu dị giống như cỏ xỉ rêu ẩm ướt, trắng nõn mà thâm trầm, không nhìn thấy đáy, trên mặt lười biếng cho dù có mặt nạ hoàng kim che chắn, vẫn luôn tản mát ra cảm giác đặc biệt đè nén, khiến Mạc Thương đang hầu hạ Hoàng thượng cũng cảm nhận rõ thân thể này uy nghiêm đáng sợ.
“Hoàng thượng. . . . . .” Hắn tiến lên, khẽ mở miệng.
“Trẫm muốn đích thân đi!” Ánh mắt nam tử cuối cùng thu hồi lại từ phía chân trời xa xôi, hắn chuyển con mắt, khóe môi lãnh bạc.
“Hoàng thượng muốn xuất cung?” Trên mặt Mạc Thương lập tức thoáng qua kinh hoảng.
“Thế nào?” Tròng mắt xanh u ám tối sầm lại, Kim Minh không vui nhìn chằm chằm Mạc Thương. Hắn ngược lại trầm tư, giống như đã lâu rồi không rời khỏi hoàng cung làm người ta không thoải mái này!
“Hoàng thượng, Kim Lang Vương triều có quy củ hơn một nghìn năm, Hoàng đế thân thể ngàn vàng, gắn bó với an nguy quốc gia, không thể tùy tiện xuất cung!” Mạc Thương lập tức quỳ gối xuống đất, dập đầu mấy cái thật mạnh, thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
“Quy củ? Trẫm là Hoàng thượng, trẫm chính là quy củ!” Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, không kiên nhẫn phất ống tay áo.
“Nhưng. . . . . .” Mạc Thương quỳ xuống đất không đứng dậy.
“Không có nhưng nhị gì hết, Mạc Thương, ngươi đi chuẩn bị một chút, buổi trưa chúng ta sẽ lên đường, nhớ, chỉ có trẫm và ngươi!” Hắn lạnh lùng cường điệu, giọng nói cao thâm khó lường khiến Mạc Thương quỳ xuống đất không dậy nổi toát ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Triêu Huy điện, Kim Huy nghe tin Hoàng thượng muốn xuất cung thì lập tức đứng ngồi không yên.
“Mạc Thương, ngươi trở về trước, ngàn vạn lần đừng để Hoàng thượng sinh nghi, chuyện này chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn!” Kim Huy nhanh chóng làm ra quyết định, đi đến trước mặt Mạc Thương mở miệng thật khẽ.
“Hoàng thượng nói rồi, chỉ có ta cùng với Hoàng thượng thôi, Vương gia vạn lần không được. . . . . .”
“Yên tâm đi, Bổn vương sẽ không để cho ngươi bại lộ, chỉ là dọc theo con đường này, ngươi phải đề phòng kỹ hơn!” Kim Huy ý vị sâu xa vỗ vỗ bờ vai của hắn, ánh mắt nặng nề.
“Dạ, Vương gia!”
Nhung Thiên đứng ở một bên, trông thấy Mạc Thương ra khỏi Triêu Huy điện, suy nghĩ một chút, tiến lên bẩm: “Vương gia, có muốn thuộc hạ ở Mạc Giang quân giúp một tay hay không?”
Kim Huy lắc đầu một cái: “Bây giờ mới là cuối tháng, vấn đề cũng không lớn, chúng ta hãy cẩn thận làm việc, Hoàng thượng, hắn đã hoài nghi rồi!”
*****
“Thế nào?” Vẻ mặt U Dạ La không khẩn trương tựa như mới vừa rồi, hắn tiến lên trước nhìn Tiên Vu.
“Ngươi xác định đây là đề hoàng muội đưa cho ngươi sao?” Tiên Vu nhẹ giọng nói.
“Thiên chân vạn xác!” U Dạ La nhỏ giọng nói.
“Như vậy, Thanh phi nương nương, nếu như đề thi này đúng là hoàng muội ra, ta khuyên hai vị nên mau sớm trở về nước đi!” Tiên Vu đứng dậy, cười nhạt một tiếng.
“Ý của ngươi là. . . . . .” Liễu Nha không hiểu.
U Dạ La giật mình, ánh mắt trở nên nặng nề.
“Chuyện này là mười năm trước, có một tăng nhân vân du bốn phương từ phương Tây mang tới một câu hỏi khó, lúc còn bé hoàng muội đã thích câu hỏi ly kỳ cổ quái, nhưng dốc lòng nghiên cứu mười mấy năm qua cũng không có thành quả, nếu nàng đem đề thi khó này giao cho quý quốc, vậy thì tỏ rõ, nàng không muốn kết thân cùng Hoàng thượng quý quốc!”
“Ồ” Liễu Nha nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không quá để ý, nhưng U Dạ La lại rơi vào trầm tư.
Một ly trà xanh, hai đĩa dưa cải, cuộc sống của Liễu Nha trôi qua vừa lòng chưa từng có, hiện tại, nàng là người Thanh Quán bị nhốt ở thanh lâu —— Thanh Thanh, không lo ăn, không lo mặc, càng không phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ phải đợi, đợi Hoàng đế biến thái phái người tới mang nàng trở về.
Có lẽ vị Hoàng đế kia đã quên lãng nàng cũng không chừng!
Ngước mắt trông thấy U Dạ La đứng ngồi không yên, vốn cho là mình sẽ hả hê, nhưng lại không có, nghĩ nghĩ lại, trong lòng của nàng sinh ra ý nguyện muốn trợ giúp U Dạ La, nhưng mà lại để cho một nữ tử như hoa như trăng rơi vào nhà tù hoàng cung. . . . . . Nàng lắc đầu một cái, cuối cùng vẫn quyết định coi như việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem.
U Dạ La đứng dậy, so sánh với Liễu Nha vui vẻ, hắn lại giống như kiến bò trên chảo nóng. Thời gian đã không còn nhiều lắm, hắn phải mau sớm giải quyết vấn đề, đưa công chúa mang về Kim Lang Vương triều.
“Năm tù nhân, 100 hạt đậu. . . . . . Đây tột cùng là phá đề kiểu gì?” Hắn tức giận mở miệng, bộp một tiếng, ném đề mục trên cái bàn tròn, cực kỳ tức giận ngồi xuống.
“Phập!” Âm thanh cắn dưa chuột, lại nhấp một ngụm trà xanh, Liễu Nha liễm mắt cúi đầu thưởng thức, chậc chậc ra tiếng.
“Mỗi người phải bắt. . . . . . Bắt nhiều nhất cùng làm, thiếu đều phải bị xử tử. . . . . .”
Phập!” Một miếng nữa, xem thường bay vùn vụt.
“Ai có thể sống sót? Đề thi nhàm chán như vậy!” U Dạ La không
kiên nhẫn gãi đầu, tóc đen bị hắn xoa có chút xốc xếch, nhưng không
giấu diếm được cái khuôn mặt tuấn mỹ mê người kia.
“Phập!”
U Dạ La không kiên nhẫn trừng qua, Liễu Nha nhận được ánh mắt
giống như giết người, ngậm chặt dưa chuột trong miệng, môi anh đào đóng
chặt ở chung một chỗ nhai nhai không tiếng động, khuôn mặt kia uất ức dễ dàng làm cho người ta sinh ra xót thương hiểu lầm.
U Dạ La phiền não ngoái đầu nhìn lại, còn không ngừng lầm bầm như cũ: “Muốn giết người, giết dứt khoát toàn bộ là được!”
“Hừm!” Âm thanh đáng ngờ truyền tới lần nữa, hắn lại không kiên
nhẫn quăng đầu tới, “Mặc Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi muốn chơi tới khi
nào?”
Liễu Nha thoải mái thưởng trà bỗng ngơ ngẩn, trong ánh mắt xẹt
qua kinh ngạc, nhẹ nhàng đặt tách trà sứ trắng xuống: “Mặc Thanh thanh?
Làm sao ngươi biết ta họ Mặc?”
Nàng xuyên qua, mọi người chỉ kêu nàng là Thanh Thanh mà thôi!
Trong nháy mắt vẻ mặt U Dạ La hơi lúng túng, hắn đứng dậy,
trường sam màu xanh kéo lê đường cong bén nhọn, nhanh chóng xoay người
trầm giọng nói: “Ta không biết!”
“Không biết? Ngươi biết rõ ràng thì có!” Liễu Nha ngẩn ra, nhìn bóng lưng quen thuộc kia mà sinh ra hoài nghi lần nữa.
U Dạ La bước nhanh ra ngoài.
“Chúng ta trao đổi, nếu như ngươi nói cho ta biết tất cả chuyện
ngươi biết, vậy ta sẽ giúp ngươi giải quyết đề thi khó này!” Liễu Nha
gọi hắn lại.
Bước chân ngừng lại một chút, U Dạ La từ từ ngoái đầu nhìn lại,
giọng nói kiên quyết: “Ta không biết gì cả. Lại nói, ngươi cũng không có nắm chắc có thể giải quyết đề thi khó này!”
Hắn mím chặt môi mỏng cùng giữa đầu lông mày lộ ra khinh miệt
khiến Liễu Nha tức giận. Liễu Nha tiến lên, đem tờ giấy bị hắn vo thành
cục trên bàn vuốt thẳng ra.
Cẩn thận phán đoán, nhìn thấy vẫn như rơi vào trong sương mù, nàng ném cục giấy đến trước mặt U Dạ La: “Đọc cho ta!”
U Dạ La đứng tại chỗ hơi do dự, thấy vẻ mặt khác thường của Liễu Nha, cuối cùng hắn vẫn nhặt cục giấy lên, nhẹ nhàng mở ra. “Có 5 tù
nhân thông minh phân biệt bằng các con số liên tiếp, giả sử có 100 hạt
đậu buộc trong bao tải đậu, quy định mỗi người bắt ít nhất một hạt, mà
người bắt nhiều nhất cùng ít nhất đều bị xử tử, nếu như bắt nhiều như
nhau cũng sẽ chết. Giữa bọn họ không thể trao đổi, nhưng ở thời điểm
bắt, có thể lấy ra đậu còn dư lại đếm. 100 hạt đậu không cần chia hết
toàn bộ, hỏi trong bọn hắn người nào còn tỷ lệ sống lớn nhất?”
“. . . . . . Đúng là đề khó!” Liễu Nha ngẩn ra, nhưng dựa vào
cái đầu phát triển hơn mấy ngàn năm so với người cổ nhân, nàng lấy ra
bút lông, khó khăn ghi đơn giản nội dung câu hỏi.
U Dạ La thấy nàng viết nghiêm túc, không khỏi đi đến gần nhìn, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc lần nữa.
“Chữ của ngươi. . . . . .” Hắn không có nói tiếp, chỉ ngước mắt hỏi nàng: “Như thế nào?”
“Chưa ra hình dáng gì! Ta cũng không phải là Thần Tiên, không
thể nào tính ra nhanh như vậy, hơn nữa ngươi lấy cái gì trao đổi cùng
đáp án của ta?” Rốt cuộc viết xong, Liễu Nha nhẹ nhàng thở ra một hơi,
ghét bỏ đem bút lông vứt sang một bên, khiêu khích trừng hắn.
“Trao đổi, chờ ngươi cho ra đáp án rồi hãy nói!” U Dạ La cười
lạnh, khôi phục giọng điệu lạnh nhạt, từ từ chắp đôi tay sau lưng, đi ra khỏi gian phòng.
Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi ở trên lưng hắn, Liễu Nha bắt
đầu lo lắng, đột nhiên cảm thấy U Dạ La này không đơn giản giống như
nhìn từ bề ngoài, trong cơ thể của hắn mơ hồ có bóng dáng người kia, cô
đơn cùng phiền muộn nhàn nhạt lại sâu xa không có giới hạn.
Nàng rũ rèm mắt xuống, vừa muốn xoay người lại, đột nhiên bị
trận gió bên ngoài thổi trúng thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, trước
mặt chợt lóe lên ánh vàng, một đôi bàn tay bắt được cổ tay của nàng:
“Ngươi khiến ta tìm thật vất vả!”
Âm thanh lạnh lẽo tà mị hết sức, mang theo vui sướng cùng âm
lãnh vì phá băng ra, chỉ một câu đã đủ khiến trái tim Liễu Nha từ trên
Thiên đường xuống địa ngục.
Tờ giấy trong tay từ từ bay xuống, chữ bút lông giống như chữ gà bới giương nanh múa vuốt. . . . . .
Kim Minh? Hắn tới, tới thật nhanh, thật gấp, thật làm người ta ứng phó không kịp!
Thân thể đột nhiên bị nam tử quẳng lên trên giường, Liễu Nha còn chưa kịp giãy giụa, áo đã bị người nhấc lên. . . . . .
Hoàng đế biến thái, vừa thấy mặt thế nhưng. . . . . . Ô oa oa, cứu mạng!